(Ngày hôm sau)
Sáng hôm sau cũng là ngày hạ huyệt của phu nhân, An Thành từ sớm đã đến thì nhìn thấy Ninh Tuyết ngồi gục đầu cạnh bên quan tài của phu nhân, thấy vậy An Thành lo lắng liền chạy đến đánh thức Ninh Tuyết hỏi:
- Ninh Tuyết... tại sao muội… đừng nói với ta là nguyên đêm muội ngủ ở đây đấy?
Ninh Tuyết nhìn vào mặt An Thành rồi đáp:
- Ừm muội đã hôn mê ba ngày ba đêm rồi, đêm cuối cùng muội muốn cùng ở cạnh mẫu thân.
An Thành nét mặt đầu buồn rầu mà nói:
- Nhưng muội chỉ vừa mới tỉnh lại thôi… đừng lao lực như vậy… muội phải giữ sức khỏe chứ.
Ninh Tuyết vẫn ánh mắt lạnh lùng ấy mà nhìn về phía quan tài rồi nói:
- Muội không sao.
An Thành nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy cả Ninh Tuyết, lòng vô cùng xót thương nói:
- Nhưng mà sức khỏe của muội…
Không đợi An Thành nói dứt lời, Ninh Tuyết đã tỏ vẻ khó chịu thẳng thừng đáp:
- Được rồi An Thành, chuyện của muội… muội tự biết lo liệu… không cần đến người khác phải quản muội như vậy.
An Thành im bặt không biết nên tiếp lời như thế nào chỉ có thể khẽ nói:
- Ninh Tuyết… ta...
Lời chưa kịp nói thì đã bị Ninh Tuyết ngắt ngang nói:
- Đủ rồi… chuyện của người khác ta chả có hứng thú muốn nghe… ta rất bận... còn rất nhiều việc cần ta làm... huynh ở lại cứ tự nhiên.
Vừa dứt lời Ninh Tuyết đi vào phòng thay xiêm y chuẩn bị đón khách khứa, hôm nay là ngày hạ huyệt của phu nhân, các vị tướng quân cũng đi đưa tiễn, mộ phần của phu nhân sẽ được định là đặt ngay bên cạnh mộ của tướng quân.
Giờ lành đã đến, đoàn người chuẩn bị khởi hành thì từ xa, Ninh Tuyết nhìn thấy kiệu của Hứa thái sử đang đến, kiệu dừng lại trước phủ, Hứa thái sử bước xuống kiệu bước lại gần Ninh Tuyết nói:
- May quá, cứ ngỡ ta lại đến chậm một bước.
Nhìn thấy Hứa thái sử, An Thành và Dương tướng quân và những vị tướng quân khác đều đề phòng cẩn trọng, Ninh Tuyết thấy vậy mỉm cười bước đến nói:
- Đa tạ Hứa thái sử đã có lòng đến đưa tiễn tiên mẫu.
Nhìn thấy Ninh Tuyết niềm nở nói chuyện với Hứa thái sử, tất cả mọi người đều bất ngờ, Hứa thái sử mỉm cười nói:
- Không sao, đây là chuyện nên làm thôi.
Ninh Tuyết mỉm cười gật đầu rồi mời Hứa thái sử vào trong để thắp nén nhang cho mẫu thân, Hứa thái sử kiêu ngạo mà lướt ngang những tướng quân khác, nhìn dáng vẻ ngạo mạn ấy, Dương tướng quân vừa nhìn đã không thuận mắt liền khẽ hỏi An Thành:
- Chả biết tên khốn đó lại có âm mưu gì?
Hiểu rõ được nỗi lo của phụ thân, An Thành không muốn Hứa thái sử có cơ hội tiếp cận Ninh Tuyết nên tìm cách tách hai người họ ra, liền bước lại gần kéo cánh tay áo của Ninh Tuyết nói khẽ:
- Đến giờ rồi chúng ta xuất phát thôi.
Ninh Tuyết nghe vậy liền mỉm cười nói với Hứa thái sử:
- Hứa đại nhân đã đến giờ rồi chúng ta khởi hành thôi, mời.
Nói xong Ninh Tuyết lạnh lùng lướt ngang, bỏ mặt An Thành một mình ở phía sau, các vị tướng quân nhìn thấy Ninh Tuyết cung kính tên Hứa thái sử trong lòng càng bất mãn, người tức giận, người lắc đầu không biết nói gì thêm.
Dương tướng quân đứng cạnh cũng không hiểu lí do tại sao, An Thành trầm tư lùi về phía sau mà hướng mắt nhìn Ninh Tuyết dù rất khó chịu muốn hỏi nhưng cũng không biết phải mở lời như thế nào, cứ thế trong lòng buồn bả lặng lẽ đứng nhìn bóng lưng của Ninh Tuyết, lòng thầm nghĩ:
- Ninh Tuyết, muội thay đổi thực rồi…
Dù người gần cạnh trong gang tấc thế nhưng lòng xa tận chân trời, giữa Ninh Tuyết và An Thành từ khi nào đã xuất hiện bức tường vô hình này, An Thành siết chặt bàn tay cúi đầu nghĩ:
- Ninh Tuyết à, muội thực sự không còn… cần ta… trong cuộc sống của mình nữa sao?
Trong suốt buổi hạ huyệt của phu nhân, Ninh Tuyết chẳng nói chẳng rằng, chỉ đứng yên nhìn, nước mắt đã khô cằn cũng chẳng còn rơi nữa, An Thành đứng cạnh chưa một giây phút nào mà ngừng lo lắng, ánh mắt chỉ hướng về mỗi phía Ninh Tuyết, cứ như thế tất cả nghi thức cuối cùng cũng đã được hoàn thành xong, trước khi ra về Dương tướng quân bước đến gần Ninh Tuyết khẽ nói vào tai:
- Ninh Tuyết hôm nay con hãy về nghĩ ngơi đi, ta có chuyện muốn bàn với con, ngày mai ta sẽ ghé phủ.
Ninh Tuyết nghe vậy chỉ gật đầu rồi nói:
- Được… ngày mai con sẽ đợi người.
Nói xong Dương tướng quân bước đến chổ An Thành, vừa quay qua nhìn thì thấy Hứa thái sử đã bước đến cạnh nói chuyện với Ninh Tuyết, không biết họ nói chuyện gì, nhưng nhìn dáng vẻ mờ ám của Hứa thái sử Dương tướng quân trong lòng có dự cảm không tốt liền nói với An Thành:
- An Thành những ngày nay con hãy ở cạnh chăm sóc cũng như xem chừng con bé, tên Hứa Minh Trạch ấy tiếp cận con bé ắt có âm mưu, ta sợ hắn sẽ gây hại cho con bé.
An Thành nghe vậy liền nói:
- Con biết rồi.
Dương tướng quân nhìn sang mộ phần của hai phu phụ tướng quân, gương mặt biến sắc ủ rũ lại nói tiếp:
- Hạ huynh và tẩu tẩu đã không còn, giờ đây bên cạnh con bé chỉ còn chúng ta là người thân duy nhất mà thôi, chúng ta nhất định phải bảo vệ con bé chu toàn, chỉ có như thế vong linh của hai người họ mới có thể an nghỉ nơi chín suối được.
Nghe Dương tướng quân nói như vậy, trong lòng An Thành thầm nghĩ:
- Người thân duy nhất sao… đúng vậy… phụ thân nói đúng…
Trong đầu An Thành lập tức nảy ra một ý định liền đứng cạnh nhìn về hướng Ninh Tuyết suy nghĩ hồi lâu rồi An Thành xoay qua nói với Dương tướng quân:
- Phụ thân…
Dương tướng quân nghe gọi liền nhìn sang An Thành, An Thành nhìn thẳng vào mắt của tướng quân lấy hết dũng khí nói:
- Phụ thân con muốn...
Dương tướng quân vẫn chăm chú nghe An Thành nói nhưng An Thành trong lòng vẫn còn chút đắng đo mà nói:
- Con muốn… cưới Ninh Tuyết làm vợ.
Dương tướng quân nghe vậy liền mừng rỡ mỉm cười nói:
- Tốt… tốt… ý này tốt lắm… nhưng…
An Thành nghe từ nhưng của Dương tướng quân liền khựng lại, Dương tướng quân nói tiếp:
- Lòng con từ lâu ta đã rõ thế nhưng còn Ninh Tuyết thì sao… con đã nói với con bé chưa… con bé liệu có biết việc con thầm thương con bé chưa?
An Thành nhìn sang Ninh Tuyết rồi lắc đầu nói:
- Vẫn chưa.
Dương tướng quân thở dài một tiếng không đáp, An Thành bị câu hỏi của tướng quân khiến cho lo lắng rối bời nghĩ:
- Ninh Tuyết… tấm chân tình của ta… liệu muội đã từng dù chỉ một lần mà nhận ra chưa… hai mươi năm... không chỉ tình cảm hai mươi năm của ta... Ninh Tuyết à ta thật sự muốn cùng muội đi hết quảng đời này… bảo vệ muội… che chở cho muội… không để bất cứ ai có thể tổn hại muội thêm nữa.
Càng nghĩ An Thành càng kiên quyết mà nhìn Dương tướng quân, tướng quân hỏi:
- Vậy con tính như thế nào?
An Thành với thái độ quyết tâm mà nói:
- Con sẽ tìm cơ hội để nói rõ với Ninh Tuyết.
Dương tướng quân mỉm cười gật gật đầu, An Thành bước lại gần mộ phần của Hạ tướng quân và phu nhân ngồi cạnh nói khẽ:
- Hạ bá bá, bá mẫu nếu là hai người, hai người có chấp nhận tiểu tế là An Thành không ạ?
Dương tướng quân cũng ngồi xuống nói:
- Hạ huynh, Hạ tẩu, hai người xem, giờ đây Ninh Tuyết chỉ có một mình bơ vơ như vậy… hai người nghĩ sao nếu có người có thể thay hai người bảo vệ yêu thương con bé.
An Thành nhìn sang Dương tướng quân, tướng quân mỉm cười nói tiếp:
- Con trai ta… An Thành tuy không hẳn là một bậc thánh nhân gì nhưng... thằng bé tính ra cũng là một bậc nam tử hán đại trượng phu...cộng thêm... bọn trẻ đã lớn lên cùng nhau... cùng nhau trải qua nhiều chuyện... tình thương của thằng bé dành cho Ninh Tuyết ắt hẳn hai người cũng nhìn thấy rõ mà.
An Thành cảm động mà nhìn tướng quân nói:
- Phụ thân.
Tướng quân vỗ vai An Thành rồi nói tiếp:
- Ta tin rằng thằng bé nhất định trở thành một vị tướng công tốt... có thể bao dung, yêu thương, che chở cho con bé… một đời.
An Thành cúi đầu gật đầu, Dương tướng quân nhìn về phía bia đá nói tiếp:
- Không biết ý của hai người như thế nào.
Ngọn nến trước mộ của tướng quân và phu nhân bỗng nhiên hừng hực vút cao lên, An Thành vui mừng quay lại nhìn Dương tướng quân, tướng quân gật đầu vỗ vai An Thành rồi nói:
- Hạ huynh, tẩu tẩu như vậy ta xem như hai người đồng ý rồi đó.
Nói xong Dương tướng quân nhìn sang An Thành rồi nói:
- Còn không mau gọi một tiếng nhạc phụ… nhạc mẫu.
An Thành mừng rỡ gật đầu chắp tay cúi đầu bái lạy gọi một tiếng:
- Nhạc phụ đại nhân… nhạc mẫu đại nhân… xin nhận của tiểu tế một lạy… hai người yên tâm… Dương An Thành con… xin dùng chính mạng của mình để đảm bảo… nhất định sẽ bảo vệ Ninh Tuyết chu toàn.
Danh Sách Chương: