• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhan Khanh ngồi trong xe, nghe trợ lý nhỏ giọng nhắc nhở mà đau cả đầu.

Đột nhiên một bóng người phía sau xe nhào lên nắm lấy vai Nhan Khanh: "Có gì ăn không?''

"Á..aaaa, quỷ có quỷ!''

Âm thanh thều thào của ai đó phát ra khiến cô và trợ lý sợ mất hồn. Trợ lý suýt chút nữa còn không giữ vững tay lái.

Nhan Khanh gỡ tay người trên vai mình ra, lớn tiếng quát: "Tư Hà, cậu muốn đem bộ dạng này nhát ma ai đó, khiến tớ sợ chết đi được.''

Tư Hà là bạn thân duy nhất của Nhan Khanh trong giới. Sở dĩ chơi được đến giờ là do hướng phát triển của hai người khác nhau nên không có chuyện đấu đá giành tài nguyên. Cô đi theo tuyến bình hoa trưng cho đẹp, còn Tư Hà theo tuyến phim kinh dị.

Nhan Khanh vừa quát xong thì đối phương đã bò ra từ đống quần áo của cô, bộ dạng lôi thôi, mắt thâm đen như người nghiện, ốm hơn trước tận một vòng. Nhìn có chút âm u, không khác gì ma nữ. Kế đó, cậu ta bò sang ôm lấy vai cô: "Khanh Khanh đừng giận mà! Khó khăn lắm tớ mới thoát ra khỏi đoàn phim ác ma đó chạy ra đây tìm cậu. Mau mau, chúng ta đi ăn cơm trưa."

Mặc dù Nhan Khanh không đói, nhưng nhìn thấy bộ dạng nhát ma mà vẫn cực kì đáng thương như chú chó nhỏ bị bỏ đói nhiều ngày của đối phương nên cô vẫn dẫn bạn thân đi ăn.

Cô cầm nửa ly rượu trắng nốc thẳng vào miệng: "Làm gì đến mức như vậy? Chẳng qua là cơm hộp dở tệ thôi mà, nhân cơ hội này cậu giảm cân cũng tốt…''

Nhìn bộ dạng ốm teo như người thời nạn đói của đối phương, Nhan Khanh không nói nên lời, gắp một cái đùi gà bự cho bạn thân: "Ăn đi, ăn đi, ăn rồi làm con ma no.''

Cơm ở đoàn phim đúng là dở tệ thật, nghĩ đến hai tháng sau không được ăn ngon, đạo diễn thì nghiêm khắc khiến cô căng thẳng muốn chết. Nhan Khanh gặm một miếng giò heo lớn, uống thêm một ly rượu.

Tư Hà vừa ăn vừa khóc: "Nào uống với tớ thêm một ly.''

Hồi trước, sau khi tốt nghiệp cấp ba cậu ta liền chui đầu vào giới giải trí, ỷ mình có khuôn mặt sắc sảo không đụng hàng cậu ta càng quyết tâm mình sẽ trở thành bản giới hạn của giới giải trí. Ai ngờ đến nay đã lăn lốc được bốn năm rồi, ấy vậy mà toàn diễn mấy vai ma nữ vật vờ kết phim tan biến.

Cục phim ảnh ngày càng kiểm duyệt gắt với đề tài ma quỷ, mê tín nên vai ma nữ của Tư Hà nhiều nhất là mười phút.

Tư Hà húp một chén canh lớn rồi lại húp thêm ba ly rượu: "Người ta thì mang danh ngọc nữ, tiên nữ,…còn tớ lại mang danh ma nữ.'' Mắt cậu ta ngấn lệ, đấm vài cái vào ngực: "Tớ thậm chí quên mất dáng vẻ trước kia của mình, bắt đầu thích bóng tối, sống vật vờ như một con ma.''

May mà, Nhan Khanh chỉ uống một ít nếu không hôm nay các mặt báo đều viết: "Hai nữ diễn viên nổi tiếng uống rượu vào ban ngày, đi đứng loạng choạng mất đi thuần phong mỹ tục.''

Nhan Khanh dìu Tư Hà đi ra ngoài, may thay hành lang vắng người. Bộ dạng chật vật này của cô cũng ít người thấy.

Nhân viên quầy lễ tân thấy cô liền lớn tiếng: "Tạm biệt quý khách.'' Nhan Khanh đưa tay lên miệng làm khẩu hình: "Suỵt.''

Cô dìu bạn thân đến đứng trước cửa thang máy, đứng chờ rất lâu thêm sức nặng của Tư Hà, vai cô như muốn rã ra. Cô phát hiện có một người đàn ông dùng dấu vân tay nhập vào màn hình cảm ứng, cửa thang máy liền mở ra.

Thang máy bây giờ đều hiện đại đến thế sao? Hèn gì, cô bấm mãi mà cửa không chịu mở.

Nhan Khanh kéo cô bạn đi vào thang máy. Người đàn ông kia nhìn cô hình như có lời muốn nói nhưng lại không nói.

Gương thang máy phản chiếu bóng hình người đàn ông phía sau nên Nhan Khanh phát hiện hắn ta nhìn cô thật lâu.

Nhìn đến mức không chớp mắt.

Cô có chút rùng mình.

Nếu đây là một người đàn ông đẹp trai, khuôn mặt hiền lành như cún con, cả người toát ra ánh hòa quang, Nhan Khanh sẽ nghĩ ánh mắt anh ta nhìn cô thật thâm tình.

Còn nếu đây là một kẻ mặt mũi lạnh như tiền, ánh mắt hung ác như đang nhìn con mồi thì chắc chắn là một kẻ biến thái.

Người sau lưng cô thuộc trường hợp hai.

Nhan Khanh ngây người một chút trong đầu bổ não ra trăm loại tình huống.

Có thể người này phát hiện ra thân phận của cô nên muốn bắt cóc tống tiền, Nhan Khanh từng tham gia cuộc thi chạy cấp quốc gia nên cô tự tin mình sẽ chạy thoát. Nhưng bên cạnh cô đang có của nợ Tư Hạ. Vì thân bỏ bạn thật không có nghĩa khí.

Nguy hiểm hơn người này có khi là ông chủ tổ chức buôn bán nội tạng. Cô lý giải như thế là vì qua gương thang máy, cô thấy người đàn ông này mặt vest rất có phong độ, đồng hồ Pháp đắt tiền nhưng mái tóc anh ta xù xù như ổ gà, mắt thì thâm đen còn hơn mấy thằng nghiện. Người này cho dù có ẩn mình trong lớp quần áo đẹp thì vẫn toát ra khí chất đứng đầu giới tệ nạn.

Người cô run một cái, sợ hắn rút thuốc mê ra hay tiêm cho cô một mũi sà cần.

Nhưng suốt mấy phút qua.

Người đàn ông sau lưng vẫn không có động tĩnh gì, chỉ duy nhất ánh mắt như dao sắc bén kia vẫn nhìn cô chằm chằm.

Cô chỉ đành ''án binh bất động'' nhưng bạn cô lại không như vậy!

Tư Hà nửa tỉnh nửa say: "Nóng quá, nóng quá, muốn cởi đồ!''

Nhan Khanh vội kìm tay cô nàng lại, cả hai đấu tay một chút. Cô chỉ đành nhân nhượng: "Được rồi, tớ mở khẩu trang cho cậu thở nhé, đừng cởi nữa.''

Cô vừa dứt lời, Tư Hà đã giật văng khẩu trang cô ra rồi nhét vào miệng mình.

Nhan Khanh: "…''

Ai mượn?

Nhưng cũng tốt bịt được miệng của cô bạn này.

Nhưng cả khuôn mặt cô cũng hoàn toàn lộ ra, khuôn mặt thanh thuần thu hút người đàn ông phía sau.

Cô quan sát thấy ánh mắt người đàn ông có có hơi mịt mù, tròng mắt đen nhánh mở to như nhận ra gì đó.

So với lúc đầu hắn ta cả người không xương lười biếng dựa vào tường thang máy thì giờ đây hắn đã đứng thẳng người lại.

Cả người Nhan Khanh như cứng đờ.

Có phải muốn tiến lên ra tay với cô không.

Mẹ ơi! Cứu con!



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK