Người ngoài nhìn vào đều thấy cô là nữ minh tinh điềm tĩnh nhưng thật ra Nhan Khanh là đang lâm vào trạng thái mờ mịt không lối thoát.
Ông chủ dự án ngồi bên cạnh mời Nhan Khanh một ly rượu: "Cô vất quả rồi!.''
Cô nhẹ nhàng cụng ly, trong lòng thầm nghĩ có làm cái quỷ gì đâu mà vất quả, từ sáng đến trưa chỉ ngồi một chỗ như bình hoa, không mệt chút nào, không mệt!
Nhan Khanh nhỏ giọng: "Chúc dự án thành công.''
Tầm một giờ chiều, sự kiện sắp kết thúc. Nhan Khanh đứng dậy nói vài câu xã giao rồi xách váy ra về.
Nhưng tư bản vẫn chưa tha cho Nhan Khanh, chiều nay cô còn phải gặp mặt vị tổng giám đốc nào đó. Trợ lý đưa cho cô một hộp sữa uống tạm: "Ráng thêm chút nữa, kí hợp hợp đồng xong là có thể về nhà nghỉ.''
Nhan Khanh quyết tâm gật đầu: "Ưm'' Phải cố gắng lấy thật nhiều hợp đồng quảng cáo, tăng độ quốc dân mới được các nhà sản xuất phim chú ý.
Nhất định phải cố gắng thêm ba ngàn lần!
Rất nhanh Nhan Khanh đã đến tòa khách sạn cao cấp. Cô có chút sững người, đây là khách sạn hôm trước cô cùng Tư Hà đến ăn. Không biết lát nữa có gặp lại anh công nhân giả làm tổng tài nữa không?
Nghĩ đến đây Nhan Khanh liền bật cười. Cửa thang máy mở ra, cô liền điều chỉnh lại cảm xúc.
"Phòng tổng giám đốc ở tầng ba mươi.'' Chàng trai đứng quầy lễ tân chắc là fan của Nhan Khanh, vừa nhìn thấy cô đã vội đỏ mặt.
Trợ lý nói: "Cảm ơn.''
Nhan Khanh đứng bên cạnh chỉ gật đầu, khóe miệng nhếch lên quyến rũ.
Giày cao gót chạm lên sàn nhà, từng bước chân của cô đều được camera ghi lại.
***
Khi cô đẩy cửa vào đã có một người đàn ông ngồi sẵn ở ghế sofa, vì gần cửa sổ nên ánh nắng chiếu vào, nhất thời cô không nhìn rõ.
Trợ lý bước nhanh đến bắt tay: "Giám đốc Lý, rất vui gặp anh.''
"Tôi rất trông chờ vào lần hợp tác này.''
Giọng nói hơi quen, có thể đã nghe ở đâu đó. Nhan Khanh đi từng bước nhỏ đến gần, ánh sáng xung quanh dần dịu hơn khiến cô nhìn rõ người đàn ông trước mặt.
Tóc đinh, mũi cao thanh tú.
Khuôn mặt này giống như đúc anh công trường hôm trước. Thấy cô sững sờ, trợ lý huýt nhẹ vào vai cô: "Mau chào hỏi người ta.''
''Xin chào.'' Giữa hai người chỉ cách nhau một cánh tay, Nhan Khanh cảm thấy diện mạo đối phương hôm nay rất nhã nhặn, sạch sẽ.
Đầu óc mờ mịt, Nhan Khanh cảm thấy anh đang đùa giỡn mình: "Anh gạt tôi?''
Lý Hoài Cẩn nhẹ nhàng thở ra, khóe miệng nhếch lên nhìn cô chăm chú.
Trợ lý ngồi bên cạnh đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, vị này gây thù chuốc oán với bà cô nhỏ khi nào, đã bị thư kí mời ra ngoài: "Xin lỗi anh, giám đốc chúng tôi muốn nói chuyện riêng với cô Nhan Khanh.''
"Lý Hoài Cẩn.'' Anh chậm rãi nói ra ba chữ, phá tan bầu không khí.
Nhan Khanh đâu có hỏi anh tên gì? Rõ ràng người này muốn đùa giỡn cô, lừa cô cả đĩa thịt sườn.
Nhìn thấy anh ta thư thái ngồi bắt chéo chân, mặt mũi ôn hòa cứ như không chấp nhặt cô vô lễ. Nhưng miệng người này cười tươi như hoa đây rõ ràng là cười nhạo cô ngu ngốc.
Nhan Khanh mím môi, lông mày căng lại, trông như con nhím xù lông: "Anh đang cười nhạo tôi?''
Anh nghiêng đầu, giả bộ nghe không hiểu: "Nhan Khanh tiểu thư, không biết tôi đã mạo phạm cô khi nào?''
"Rõ ràng anh nói mình công nhân công trường, anh có tiền như vậy còn lừa tôi cả đĩa thịt, đây là gạt người.'' Nhan Khanh đập tay lên bàn, dứt khoác nói lý lẽ.
Lý Hoài Cẩn dừng một chút, đột nhiên cười: "Tôi nói mình làm ở công trường đối diện nhưng nói mình làm công nhân công trường khi nào?'' Anh đặt một tách trà trước mặt cô: "Nhan Khanh tiểu thư, hôm đó toàn là cô nói. Mời thịt sườn cũng là cô chủ động.''
Nhan Khanh cười thật to, lên tiếng: "Chính là lừa gạt, làm người thì nên thành thật với nhau, anh phải nói thẳng là mình không phải công nhân. Còn có bao nhiêu người khổ sở ngoài kia, anh rõ ràng giàu có lại còn muốn ăn uống miễn phí. Uổng công tôi rũ lòng thương vô cớ.''
Người này thật lươn lẹo, nói một hồi cứ như anh ta là người tốt. Còn không dám bỏ tiền ra ăn thịt sườn. May mà cô nhanh nhẹn phản bác lại. Cô bĩu môi, thầm oán thán: "Đồ keo kiệt.''
Lý Hoài Cẩn bưng tách trà nóng, ung dung thong thả uống một ngụm, ra vẻ ta đây không trách đứa nhỏ càn quấy trước mặt: "Lần đầu gặp nhau tôi đã giới thiệu mình là chủ khách sạn Tư Á, còn hỏi cô có hài lòng với dịch vụ chúng tôi không?'' Anh quay sang nhìn cô: "Là Khanh tiểu thư đã quên.''
Cmn.
Nói một hồi đại khái chính là tất cả do cô.
"Là do anh ba phải, lúc thì giới thiệu mình là chủ khách sạn, lúc thì nói mình làm ở công trường.'' Hai lần trước gặp anh, bộ dạng nhìn có chỗ nào giống ông chủ.
Anh nhìn cô gái trước mắt, người này trông có vẻ hơn thua. Nếu anh không nhận sai có khi cô chạy theo anh lải nhải đến sáng mai mất. Thôi thì hạ một bậc thang: "Cứ xem là lỗi của tôi, khiến cô hiểu lầm.''
Miệng thì nói "xin lỗi'', Nhan Khanh lại không nghe ra có mấy phần thành thật.
Đây chắc chắn là nói dối, dối trả đến mức lấy cớ tập trung uống trà không dám nhìn thẳng vào mặt cô.
Nhan Khanh học theo anh ta cầm tách trà lên uống một hơi. Nói cả buổi đau cả họng.
Cô đã lặng mà anh ta còn không ngừng châm chọc: "Nghe đồn Nhan Khanh tiểu thư ăn gió uống sương bao năm qua, hôm qua gặp mặt thấy không giống lắm. Cô ăn một tô phở bò lớn, một dĩa gà trộn, thêm cà ri bánh mì. Phần ăn còn nhiều hơn cả tôi.''
Nhan Khanh nghe vậy không khỏi ngạc nhiên về khả năng châm chọc của người này, vô sỉ hết mức, cô ăn của nhà anh ta chắc.
"Anh ý kiến nhiều thế làm gì? Liên quan tới anh sao?'' Khi bị dồn vào đường cùng, không thể trả lời câu hỏi của đối phương thì cứ tự tin đặt câu hỏi ngược lại.
Không ai chịu thua ai, lần này Nhan Khanh thực sự gặp phải kẻ thù rồi!
Quyết không đội trời chung.
Danh Sách Chương: