Theo như điểm hẹn, Diệp Lục Bắc lên sân thượng theo như Giang Niên nhắn trong điện thoại của Cầm Du. Quả nhiên, khi hắn vừa mở cửa ra thì Giang Niên đã có mặt ngay tại đấy rồi.
Đến chính anh ta cũng kinh ngạc không kém khi thấy Diệp Lục Bắc.
- Sao anh lại ở đây?
- Nghe thấy anh muốn hẹn vợ tôi đến đây, nhưng tiếc rằng cô ấy vẫn đang nằm viện nên tôi đến thay cho cô ấy.
Vừa nói, Diệp Lục Bắc nắm chặt lấy thanh sắt trong tay, tiến lại gần Giang Niên.
Bị khí tức của Diệp Lục Bắc áp bức, Giang Niên có chút sợ hãi. Nhưng rất nhanh anh ta liền lên tiếng.
- Đừng tưởng tôi không biết anh đã làm những gì. Anh thực chất cũng chẳng yêu Cầm Du. Chẳng qua do cô ấy mang thai, vả lại anh đang cần người vợ danh nghĩa vì lợi ích mà thôi.
Khóe miệng của Diệp Lục Bắc chợt cong lên. Hắn đưa ánh mắt màu hổ phách thâm sâu nhìn chằm Giang Niên. Dưới ánh điện mờ ảo, Diệp Lục Bắc hệt như một con mãnh thú chuẩn bị xé xác con mồi.
- Ai nói rằng tôi không yêu Cầm Du?
- Diệp Lục Bắc, con người anh ra sao. Tất cả mọi người đều rõ hết! Tôi nhất định sẽ đem mọi chuyện kể với Cầm Du!
Ngay khi Giang Niên đi qua, Diệp Lục Bắc liền giơ thanh sắt lên đánh mạnh và chân của Giang Niên. Chỉ biết anh ta hét lớn một tiếng đau đớn rồi ôm chân mà ngã xuống. Diệp Lục Bắc nhân cơ hội, đạp nốt chân còn lại của Giang Niên mà nắm lấy tóc anh ta giựt lên.
- Giang Niên, tôi đã nói rồi. Anh và Cầm Du đã ly hôn. Hiện tại cô ấy chính là vợ hợp pháp của tôi! Tốt nhất liệu hồn tránh xa cô ấy ra!
- Diệp Lục Bắc, mày dám đánh tao! Nhất định tao sẽ kiện mày! Mày cũng chỉ là thằng đểu, mày lấy cô ấy cũng vì lợi ích mà thôi!
- Không, tao khác mày! Tao yêu Cầm Du, tao mới lấy cô ấy.
Vừa nói, Diệp Lục Bắc giơ chân đạp thẳng vào ngực của Giang Niên khiến anh ta đau đớn ngã nằm dưới đất. Cuối cùng, Diệp Lục Bắc giơ thanh sắt lên muốn táng vào đầu Giang Niên, nhưng đến cuối cùng giọng nói của Cầm Du lại vang lên trong đầu hắn khiến động tác của hắn dừng lại phút chót.
Cô đã từng nói với là không muốn hắn giết người. Tốt thôi, coi như hôm nay cho tên khốn này một bài học thế là đủ rồi. Nghĩ đến đây, Diệp Lục Bắc ném thanh sắt về phía xa, rồi chỉnh lại quần áo mà cảnh cáo.
- Tốt nhất đừng để cho tao thấy mày bám lấy cô ấy. Nếu không, chỉ cần để cô ấy nhìn thấy mày, tao sẽ tiễn mày xuống suối vàng ngay lập tức!
Giải quyết Giang Niên xong, Diệp Lục Bắc một mạch rời đi mà không hề ngoảnh đầu lại. Có vẻ như sau vụ việc lần này Giang Niên đã thật sự sợ rồi. Nếu một lần nữa anh ta còn tới quấy rối Cầm Du, chắc chắn Diệp Lục Bắc không chỉ đơn giản ra tay với anh ta dễ dàng như vậy mà cho anh ta về chầu ông bà luôn.
Đêm hôm ấy, Diệp Lục Bắc không có trở về mà đến bệnh viện với Cầm Du. Thật không ngờ, khi hắn mở cửa đi vào thì cô vẫn còn thức. Diệp Lục Bắc thấy vậy liền nhanh chóng đi đến, hỏi.
- Sao vẫn chưa đi ngủ thế?
Cầm Du thấy Diệp Lục Bắc đi vào thì kinh ngạc. Cô vốn muốn xem nốt phim rồi mới đi ngủ. Thật không ngờ, sự xuất hiện của Diệp Lục Bắc khiến cô bị phát hiện ra hết tất cả.
- Em… Chưa có buồn ngủ…
Cứ ngỡ hắn sẽ tức giận. Thật không ngờ, hắn lại đi đến ân cần vuốt nhẹ lên đầu cô.
- Đi ngủ sớm đi. Đừng thức khuya không tốt cho sức khỏe của em.
- Anh sao lại đến đây giờ này?
- Anh vừa ở công ty về, không yên tâm nên đến thẳng đây. Đêm nay anh sẽ ở lại đây với em.
Cầm Du không hề biết được vừa nãy Diệp Lục Bắc đã từ chỗ Giang Niên về đây. Vì để xử lý cái tên đó mà hắn đã cho hủy hết lịch ngày hôm nay. Làm sao mà hắn có thể nói với cô chuyện này được chứ?
Vậy là Diệp Lục Bắc đi đến bên cửa sổ kéo rèm lại, điều chỉnh giường vừa đủ rồi mở chăn ra đắp lên người cho Cầm Du. Cô cứ tưởng hắn làm xong rồi rời đi. Ai ngờ Diệp Lục Bắc sau khi tắt điện xong thì vòng qua bên kia, cũng nằm trên giường.
Cũng may giường ở phòng Vip khá lớn, lại rất thoải mái. Vì thế mà vẫn đủ chỗ cho 2 người nằm. Cầm Du bị hơi run, nằm ra sát mép giường nhưng Diệp Lục Bắc lại vòng tay qua ôm lấy cô vào lòng. Giọng nói của hắn có chút thấp xuống, khẽ vang bên tai cô.
- Ngủ đi.
- Em quen ngủ một mình rồi.
- Tập dần cho quen đi. Sau khi trở về dù sao em và anh sẽ sống chung còn gì. Mà… Đây đâu phải lần đầu tiên anh và em ngủ chung đâu?
Gương mặt của Cầm Du thoáng ửng đỏ. Thì đúng là đây không phải lần đầu tiên mà cô ngủ chung với Diệp Lục Bắc thật. Vả lại, hai người còn chung chăn, chung gối với nhau, cô còn đã mang thai rồi. Tất cả diễn ra quá nhanh khiến cô hiện tại cũng chẳng thể nào mà thích ứng cho được.
Cả người của Diệp Lục Bắc ở phía sau cô rất ấm. Hơi thở của hắn phả vào khiến Cầm Du cảm thấy rất thoải mái mà từ từ nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Còn Diệp Lục Bắc thì không nói gì, thấy Cầm Du ngủ rồi, hắn mới chỉnh lại tư thế cho cô cẩn thận, đặt nhẹ tay lên bụng cô rồi cũng từ từ nhắm mắt.
Cảm giác này thật tốt. Nếu hai người cứ yên bình thế này thì thật là tốt…
***
Sáng hôm sau, ngay khi Diệp Lục Bắc đang cùng bác sĩ xem lại kết quả hồi phục bệnh tình của Cầm Du, thì đột nhiên có hai người cảnh sát đi vào. Cầm Du từ phòng vệ sinh đi ra nhìn thấy cảnh này thì cũng bất ngờ.
Một trong hai người cảnh sát kia lấy thẻ nghề ra rồi nói.
- Diệp tiên sinh, chúng tôi là cảnh sát. Chúng tôi nghi ngờ anh có liên quan đến cái chết của Giang Tổng vào đêm hôm qua. Phiền anh hợp tác đi theo chúng tôi một chuyến để điều tra.
Nghe đến đây, Cầm Du bước đến trước mặt hai người cảnh sát kia, nói.
- Đêm qua anh ấy ở lại đây với tôi. Làm sao có thể liên quan đến Giang Niên được chứ?
- Vậy cho tôi hỏi khoảng thời gian từ 10 giờ đến 11 giờ đêm Diệp tiên sinh vẫn ở bên cạnh cô sao?
- Chuyện này…
Cầm Du không biết trả lời ra sao.
Hình như đêm qua Diệp Lục Bắc đến là lúc cô đang xem phim đêm khuya, lúc ấy hình như là tầm hơn 11 giờ 30 phút...
Nghĩ đến đây, Cầm Du quay lại nhìn Diệp Lục Bắc, chất vấn.
- Anh lừa em sao? Đêm qua không phải anh từ công ty đến đây?
Danh Sách Chương: