• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Tên khốn họ Diệp kia! Hôm đó anh không có dùng biện pháp phòng tránh sao? Bây giờ bỗng dưng tôi mang thai là như thế nào?

- Tôi định dùng, nhưng trong nhà em không có.

Bấy giờ Cầm Du mới ngớ người ra. Cô sống một mình, đã bao giờ dẫn trai lạ vào nhà đâu mà có mua bao hay không?

- Vì thế?

Cầm Du tức giận siết chặt lấy điện thoại lại.

Chỉ biết Lục Diệp Bắc ở đầu dây bên kia nói.

- Yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em. Lần này không để em chịu trách nhiệm nữa.

Cầm Du nghe xong, không cần giữ hình tượng gì nữa mà chửi thề một câu rồi tắt máy. Chịu trách nhiệm cái con khỉ mốc!

Hôm đó cô điên rồi mới dẫn Diệp Lục Bắc vào nhà. Cứ tưởng được món hời khiến cho hắn dọn dẹp nhà cho mình. Thật không ngờ, cô lại điên thêm lần nữa là lấy chai rượu kia mời hắn uống cùng. Rồi rượu vào, ai mà biết được bản thân đã xảy ra chuyện gì chứ?

Hôm đó cô tính mua thuốc tránh thai, nhưng quanh đi quẩn lại lại quên mất. Vả lại, lần đó là trong thời kỳ an toàn của cô nên cô mới không nghĩ nhiều.

Cầm Du bất giác đặt tay lên bụng rồi nhìn xuống tờ siêu âm ngay bên cạnh. Cô có thai rồi, làm sao đây? Lại phải lấy chồng sao? Chẳng lẽ lịch sử sẽ lặp lại giống hệt như mối quan hệ giữa cô và Giang Niên hay sao?

Không biết Cầm Du ngồi thẫn thờ ở đó bao nhiêu lâu. Đến khi cô ngẩng đầu lên đã thấy Diệp Lục Bắc vội vã chạy đến chỗ mình rồi.

Ánh mắt hai người nhìn nhau một lúc. Cuối cùng, Cầm Du đứng bật dậy mà túm lấy cổ của Diệp Lục Bắc. Cô muốn xả hết cơn giận này vào cái bản mặt đáng ghét kia.

- Anh dám lừa tôi! Anh lại dám dụ tôi vào bẫy! Diệp Lục Bắc, rốt cuộc anh nhìn trúng cái gì ở tôi hả? Tôi là người đã có một đời chồng mà anh vẫn ham cho được à?

Vì Cầm Du đang kích động nên Diệp Lục Bắc cũng không có bất kỳ hành động nào phảng kháng. Hắn chỉ nhẹ nhàng nói với cô.

- Đừng kích động. Sẽ không tốt cho đứa bé trong bụng em.

Nghe đến đây, Cầm Du không nhịn được bật khóc. Cô khóc mỗi lúc một lớn khiến ai đi qua cũng phải ngoảnh mặt nhìn lại.

- Tôi lớn chừng này rồi mà vẫn bị anh lừa... Anh là tên khốn...

Diệp Lục Bắc thở dài, ôm lấy Cầm Du vào lòng mà an ủi cô.

Tất cả mọi thứ đã nằm trong sự tính toán của hắn. Kể sau câu nói trước của Cầm Du, Diệp Lục Bắc cảm giác như bản thân bị đánh trúng một đòn trí mạng. Vì thế mà hắn đã lấy lùi làm tiến.

Hắn biết với lực trong đêm hôm đó, chắc chắn Cầm Du sẽ mang thai. Có thể nói, hắn nhờ vào bộ óc của dân kinh doanh tính toán không sai một ly. Ngoài mặt hắn không xuất hiện trước mặt Cầm Du nhằm để cô mất đi sự cảnh giác, nhưng vẫn thường xuyên theo dõi nhất cử nhất động của cô.

Cho đến ngày hôm nay, Cầm Du chính thức đã sa vào chiếc bẫy vô cùng tinh xảo mà cô không hề hay biết.

Dỗ cho Cầm Du nín khóc, Diệp Lục Bắc liền đưa cô ra xe. Thấy cô vẫn còn sụt sùi, Diệp Lục Bắc liền lấy chiếc khăn tay trong túi áo ra rồi giúp cô lau đi nước mắt.

- Đỡ hơn chưa?

- Tôi vẫn không thể tin là bản thân mang thai! Tôi... Còn chưa có kinh nghiệm gì...

- Tôi có kinh nghiệm là được.

Nghe đến đây, hai hàng lông mày của Cầm Du nhíu lại.

- Anh có con rồi à mà có kinh nghiệm? Đừng nói với tôi là anh cũng làm chuyện đó với mấy cô gái khác dẫn đến họ cũng mang thai đấy nhé?

Diệp Lục Bắc giơ tay, búng nhẹ lên trán của Cầm Du một cái.

- Trí tưởng tượng của em thật là phòng phú. Tuy nhiên, tôi không phải là người tùy tiện như vậy.

- Nhưng anh tùy tiện với tôi!

- Chỉ riêng em là ngoại lệ!

Cầm Du chẳng buồn muốn nói nữa. Với cả, chuyện cũng đã lỡ rồi, cô cũng đã khóc xong rồi giờ có than nữa thì cũng chẳng giải quyết được cái vấn đề gì.

Sau khi để Cầm Du xả giận hết, Diệp Lục Bắc mới đưa cô đến một nhà hàng ăn. Không biết do trùng hợp hay gì mà Diệp Lục Bắc gọi mấy món rất thanh đạm dành cho phụ nữ mang thai trong thời gian ốm nghén. Cầm Du ăn chẳng có chút khẩu vị nào.

Cô vẫn cương quyết gọi mấy món mình thích ăn. Kết quả, khi nhân viên vừa bê món lên thì Cầm Du đã bưng miệng chạy vào nhà vệ sinh rồi.

Diệp Lục Bắc cũng đi theo sau cô. Thấy Cầm Du bị ốm nghén nặng như vậy, trên mặt Diệp Lục Bắc hiện lên sự lo lắng, luôn dõi theo mắt theo Cầm Du.

Cầm Du nôn khan, Diệp Lục Bắc đứng phía sau vuốt nhẹ lên lưng cô cho dễ thở. Giải quyết xong, Cầm Du lại quay lại mở miệng trách cứ.

- Tất cả là tại anh! Giờ tôi... Muốn ăn ngon cũng không được nữa.

Diệp Lục Bắc không nói gì cả. Chính hắn cũng không thể tin Cầm Du lại có thể nghén nặng đến mức này.

Đang khi định quay người đi ra ngoài, Cầm Du liền nắm lấy tay của Diệp Lục Bắc rồi cắn mạnh lên tay hắn. Chỉ biết Diệp Lục Bắc không có phản kháng, nhắm mắt chịu đựng. Cầm Du cắn mạnh đến nỗi tay của Diệp Lục Bắc suýt bật máu mới nhả ra.

Hắn không trách cô, ngược lại còn quan tâm hỏi Cầm Du.

- Thấy đỡ hơn chưa?

Cầm Du hừ một cái rồi đi ra ngoài.

Cái tên này, làm người xấu thì xấu cho đành đi. Cứ phải tỏ ra quan tâm khiến cô rất khó xử.

Khi vừa đặt mông xuống ghế ngồi thì cô nhận được một cuộc gọi của ba. Cầm Du thấy vậy thì vội vàng bắt máy.

- Dạ, con nghe đây ba.

- Con gái hả? Ba mẹ sắp về đến nhà rồi.

- Ba mẹ đột nhiên về sao không nói với con tiếng nào?

- Ba tưởng con rể đã nói cho con biết rồi chứ?

Cầm Du nghi hoặc, hỏi.

- Con rể nào?

- Đừng có giấu ba. Con rể Diệp đã nói cho ba biết hết rồi. Ba mẹ phải về để tổ chức hôn lễ mới cho con với cả bế cháu nữa chứ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
PPP
Phúc Phôi Pha11 Tháng mười hai, 2022 14:52
Đang đọc hồi 58 sao ko có tiếp mà hết ngang hông vậy
BÌNH LUẬN FACEBOOK