Năm Bình Nhạc thứ 16, Hải Thanh, Hà Yên, thiên hạ thái bình.
Man di Tây Bắc bị uy danh hiển hách của Định quốc quân đánh ra tận rìa ngoài cách xa vài trăm dặm, sống trên thảo nguyên, Quỷ Dương lâu phía nam không còn dị động, giặc Oa phía đông lại khom lưng cúi đầu, chỉ có thể ngày càng chăm chỉ phái người đến cầu hòa.
Thoạt nhìn là vậy.
Trên thực tế, dân chúng an yên chỉ là vỏ bọc, thiên hạ thái bình vốn không tồn tại.
Ngoại giặc lăm le, nội loạn chưa yên, thái bình thịnh thế gì đó, bất quá chỉ như một lời nói suông.
Bóng đêm nặng nề, ánh trăng lạnh lẽo.
Thịnh Hoài dẫn một nhóm ảnh vệ vây bắt thích khách.
Ở nơi xa xa, đường phố sáng đèn, bá tánh an ổn, vạn gia hỉ nhạc, một mảnh yên bình.
Mà ở đây lại đang diễn ra một trận giết chóc.
"Cần bắt sống không?"
Ảnh vệ bắt lấy con cá lọt lưới cuối cùng, ra tay lanh lẹ ngăn hắn cắn thuốc độc tự tử, tiến lên dò hỏi.
Thịnh Hoài lạnh lùng nhìn tên thích khách bị đè chặt trên nền đất không thể giãy giụa kia, phun ra một chữ: "Không."
Ảnh vệ nhận lệnh, lưu loát dứt khoát buông tay, cũng không chờ hắn tự sát, một đao trực tiếp cắt đứt cổ hắn.
Thịnh Hoài liếc mắt nhìn thi thể trên mặt đất, nói: "Xử lý cho sạch sẽ."
"Chủ nhân bên kia..."
"Ta đi phục mệnh."
"Được!"
Thịnh Hoài không hề nhiều lời, trực tiếp dùng khinh công lao về phía Vương phủ, thân ảnh uyển chuyển như chim én lướt nước, qua ba bước đã không còn thấy bóng dáng.
Thịnh Hoài là ảnh vệ của Dục Vương phủ, tên kêu thật dễ nghe, thật muốn đính chính, chẳng qua là con chó chỉ đâu đi đó. Vẫy tay thì đến, xua tay thì đi, chớ bàn luận chuyện sống chết, phục mệnh chủ nhân mới chính là ý nghĩa tối cao chân chính.
Mỗi ảnh vệ của Vương phủ đều là cao thủ tuyệt hảo, có thể lên núi đao có thể xuống biển lửa, có thể chắn đao chắn thương, có thể thu thập tình báo, có thể đi nằm vùng trong đám quan lại, dùng mĩ nhân kế giết người. Có thể nói là văn võ song toàn, ai ai cũng có sở trường riêng.
Để bồi dưỡng ra được một ảnh vệ là ngàn vạn lượng hoàng kim, vô cùng hao tâm tổn huyết.
Dù cho có giàu sang phú quý như Dục Vương phủ, số lượng ảnh vệ cũng không vượt quá 224 người.
Tuy rằng ngoài mặt triều đình không cho phép hạ thần nuôi dưỡng ảnh vệ, nhưng số người âm thầm làm thì không ít, bất quá, vương công quý tộc có thể đốt tiền tới mức này cũng chỉ có Dục Vương phủ, cũng cùng là quan lại thế gia như vậy, nhưng phần lớn ám vệ bọn họ dưỡng ra chỉ phụ trách công việc thu thập tin tức cùng ám sát, sẽ không thể văn võ song toàn giống ảnh vệ của Dục Vương phủ được.
Ảnh vệ của Vương phủ không có tên họ, chỉ có danh hiệu. Nếu thực lực bọn họ lọt top4 sẽ được ban họ "Thịnh", lấy Đông, Tây, Nam, Bắc làm tên. Thực lực nằm trong khoảng từ 5 đến 10 sẽ được gọi là ảnh ngũ, ảnh lục, ảnh thất, ảnh bát, ảnh cửu, ảnh thập. Còn lại chỉ có thể chấp nhận số hiệu 11, 12, 13... 224 làm mật danh.
Vì để thúc đẩy ảnh vệ không ngừng vươn lên, nhắc nhở mọi người ngày ngày nỗ lực tiến về phía trước, cứ mỗi ba tháng nhóm ảnh vệ lại cử hành một lần luận võ. Danh hiệu cũng thay đổi theo sự thay đổi của bảng xếp hạng trong kì luận võ.
Xếp hạng càng cao chức vị càng cao, tiền lương càng nhiều, đãi ngộ cũng càng tốt hơn.
Tuy nói nhóm ảnh vệ đều là đao liếm máu tươi, cả người đều vướng gió tanh mưa máu, ngay sau đó tiêu đời lúc nào cũng không biết, nhưng lúc còn đang sống ai mà chẳng muốn sống tốt hơn một chút.
Vì thế mọi người đều dồn hết sức vươn lên đến top10, được ban cái danh hiệu, được lộ mặt trước mặt Vương gia.
Nhưng cái danh hiệu này cũng là mua bằng mạng, không có năng lực không chỉ không giữ được vị trí hiện tại, mà nếu còn bị lùi 20 bậc, tự vào Hình các lãnh 200 roi, mà nếu bất hạnh bị mất mạng trong kì luận võ, cũng chủ có thể tự nhận xui xẻo, đừng nói tới việc có tiền an ủi, mà ngân lượng tích cóp cả đời cũng bị huynh đệ thân thiết chia chác, đến ngày giỗ thì mua cho hai bình rượu nhỏ chia buồn một chút, cũng chẳng có gì khác.
Ảnh vệ còn sống giá trị liên thành, ảnh vệ đã chết lại không đáng một đồng.
Vì để làm mình có giá trị hơn, mọi người đều liều sống liều chết ganh đua đẩy xếp hạng của mình lên càng cao càng tốt, tốt nhất là leo tới 4 vị trí được ban tên họ kia, đại biểu cho ảnh vệ tối cao, vinh dự có cái tên Đông, Tây, Nam, Bắc.
Từ khi ảnh vệ doanh được lập ra tới nay, còn chưa có người nào có tên họ hay danh hiệu cố định.
Nhưng, đã là quy tắc thì luôn phải bị phá vỡ.
Thịnh Hoài chính là cái người phá vỡ quy tắc.
Ảnh vệ Dục Vương phủ thay đổi hết thế hệ này đến thế hệ khác cũng chẳng có người nào nhận được sủng ái như Thinh Hoài.
Tương truyền, hắn thời niên thiếu bị Dục Vương phủ mang từ bên ngoài về, giữ lại bên người tự mình dạy dỗ 3 năm, sau đó hắn phạm phải sai lầm lớn nào đó, nhưng cũng không bị ban chết, chỉ bị ném vào ảnh vệ doanh tự sinh tự diệt.
Lại thêm mấy năm nữa, một thân võ công xuất chúng, hoàn thành nhiệm vụ vô cùng xuất sắc, dần dần bò tới top10, lại bị Dục Vương trực tiếp xách ra ngoài, ban cho danh hiệu "Thịnh Hoài", địa vị sánh vai cùng với Đông, Tây, Nam, Bắc tứ đại ảnh vệ, thực lực thậm chí còn muốn cao hơn, ẩn ẩn có phong thái của ảnh vệ đứng đầu.
Nhóm ảnh vệ ngầm cực kì tò mò về lai lịch của vị đại nhân này, nhưng trừ bỏ mấy người có quan hệ thân thiết cùng nhau lớn lên thì chẳng có ảnh vệ nào dám tùy ý mạo phạm trước mặt hắn.
Mọi người đồn rằng, ảnh vệ của Dục Vương phủ Thịnh Hoài đại nhân, người này thân như tùng trúc, mỹ mạo như ngọc, tuấn mỹ vô khuyết, trái tim lại lạnh lẽo như tảng băng.
Danh Sách Chương: