Thịnh Hoài: …
Huynh đệ thương lượng một chút đi, coi như không nhìn thấy ta có được không.
Cái này hiển nhiên là mơ mộng hão huyền.
Trường Nhai là trưởng thị vệ của Vương phủ, xưa nay không ít lần đối đầu với cậu, Thịnh Hoài cũng không biết mình đắc tội với vị thị vệ trung thành tận tụy này từ lúc nào, đến nỗi mà toàn bộ thị vệ doanh đều kín đáo bàn luận sau lưng cậu.
Ánh mắt Trường Nhai sáng quắc, Thịnh Hoài lại một mực bất động.
Tầm mắt của hai người chạm nhau giữa không trung, sét đánh ầm ầm, Thịnh Hoài không biết hắn có xem hiểu ánh mắt truyền đạt dục vọng cầu sinh của mình hay không nữa.
Vĩnh Ninh công chúa còn đang phân cao thấp Dục Vương trong thư phòng:” Vương huynh đừng vội vàng bao che cho hắn, muội không tin hắn không có liên quan đến việc ngày hôm nay.”
“Thịnh Hoài không ở đó.” Thanh âm của Dục Vương truyền tới, lãnh đạm nghe không ra bất kì cảm xúc gì.
“Đi đâu?”
“Làm nhiệm vụ.”
Trường Nhai lại thoáng nhìn qua Thịnh Hoài, ánh mắt vi diệu, Thịnh Hoài không thể hiểu được nhưng vẫn duy trì bộ mặt vô tình, thái độ cao lãnh, vẫn không nhúc nhích, hoàn toàn không có ý nghĩ sẽ đi xuống nhận mệnh.
Nói đùa sao, nằm trong tay tiểu công chúa còn giữ được mạng chắc.
“Trừ việc bảo vệ huynh thì hắn còn có nhiệm vụ gì quan trọng cơ chứ? Vương huynh đừng hòng lừa gạt muội, đây là việc lớn, Thịnh Tây là ảnh vệ trong phủ của huynh, lần ám sát này lại có liên quan đến chúng thần triều đình, Vương huynh phải cho muội một lời giải thích.”
Vĩnh Ninh công chúa nói, lại cũng không phải là ngang ngược vô lý.
Thịnh Tây? Hắn đúng là được sắp xếp đi bảo vệ Vĩnh Ninh công chúa, nhưng việc này liên quan gì đến cậu?
Trong lòng Thịnh Hoài hơi trầm xuống.
Lại nghe Trường Nhai nói: “Vương gia, Thịnh Hoài đại nhân đã hồi phủ.”
Thịnh Hoài đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía hắn, là loại ánh mắt có thể xuyên chết người.
Huynh đệ, tình cảm đâu?!
Trường Nhai cảm nhận được ánh mắt nồng nặc sát khí của cậu liền kinh nhạc chớp mắt một cái, càng thêm cảm thán người này giết chóc thành nghiện không thể chung sống yên ổn cùng nhau, trong lòng càng có suy nghĩ kiên định thời thời khắc khắc phòng bị cậu.
Thịnh Hoài chỉ thấy tên thị vệ lạnh như đá kia lạnh lùng liếc cậu một cái, giống như cậu vừa làm điều gì không đúng ấy.
Ôi, thật là oan uổng.
Đều là bảo vệ của vương phủ mà ngươi cũng không giúp ta giấu giếm một chút, ta thông cảm không so đo lòng trung thành với ngươi, nhưng ngươi không những không niệm tình đồng nghiệp mà còn muốn bỏ đá xuống giếng tiện thể đạp ta một cú, không chỉ đá ta một cú còn xem ta như kẻ xấu, cực cực kì là không đúng đấy!
Cái này coi như xong rồi.
Trong lòng Thịnh Hoài im lặng viết một cái dấu nợ cho Trường Nhai.
Quả nhiên, Vĩnh Ninh công chúa vừa nghe được lời này liền cao giọng quát: “Thịnh Hoài! Vào đây nói chuyện với bản công chúa!”
Thịnh Hoài vẫn bất động như cũ, như cao tăng nhập định.
Thẳng đến khi Dục Vương nhẹ nhàng gọi một tiếng:” Thịnh Hoài.”
Cậu liền lập tức nhảy từ cửa sổ vào phòng, thân ảnh như gió, một thân công phu, chớp mắt đã xuất hiện ở trong phòng, cúi đầu, quỳ một gối ngay bên cạnh Dục Vương.
“Ngươi rốt cục cũng ra đây —- ta hỏi ngươi, việc Thịnh Tây cấu kết với bè lũ tộc Khuyển Nhung ám sát đại thần trong triều lần này, ngươi có tham dự vào hay không?”
Thịnh Hoài có chút không phản ứng kịp, cái gì mà cấu kết với tộc Khuyển Nhung? Chẳng lẽ trận ám sát này không phải nhằm vào Dục Vương sao? Mà cái này lại có liên quan gì đến Thịnh Tây?”
Vĩnh Ninh công chúa lại nói:” Ngươi đừng vọng tưởng Vương huynh sủng ái, tin tưởng ngươi mà dám bao che người ngoài, Vương huynh tin tưởng ngươi nhưng ta thì không, nếu nói ngươi không có liên hệ trong chuyện này, ta lại càng không tin.”
Aì ……. Nói Dục Vương sủng ái, tín nhiệm cậu, chính cậu cũng không tin.
Thịnh Hoài lại nghĩ, chuyện này hẳn cũng không phải là chuyện nhỏ, với cái trí thông minh như tên Thịnh Tây kia, hẳn là không thể nghĩ tới cái cách thức giết người phức tạp như vậy, trước giờ hắn đều là cầm kiếm trực tiếp ra tay, là người mà chủ nhân nói đi hướng đông hắn tuyệt đối sẽ không rẽ sang hướng tây, câu kết với Khuyển Nhung? Vẫn là chớ có đừng có đục nước béo cò.
“Thịnh Hoài! Ngươi mở miệng cho ta, chẳng hay ngươi là đang chột dạ ……”
Vĩnh Ninh công chúa còn muốn nói tiếp, Dục Vương lại lên tiếng cắt lời nàng: “Vĩnh Ninh.”
Vĩnh Ninh nhìn lên ánh mắt không chút cảm xúc của Vương huynh, rụt rụt cổ, là một bộ dáng rất là sợ hãi, khép mi lại, cứng rắn ngước mắt bất mãn nhìn Thịnh Hoài quỳ trên mặt đất, nhưng rốt cuộc là không còn nói chuyện nữa.
Dục Vương nhìn Thịnh Hoài, hoặc là nói ánh mắt của hắn vẫn dừng trên người cậu, ánh mắt của hắn thâm sâu dừng trên đầu gối cong cong của Thịnh Hoài, cúi đầu, lại vẫn thẳng lưng như cũ, không ai biết hắn rốt cục đang suy nghĩ điều gì.
Dục Vương nói: ” Phát hiện thị vệ Thịnh Tây có trao đổi thư tín cùng người Khuyển Nhung, hắn đã bị đưa đến Hình Các chờ xử lý.”
Thịnh Hoài mặt vô biểu tình, trong lòng thầm nghĩ chữ viết của Thịnh Tây xấu như chó chạy gà bới, hắn có thể tự mình viết một phong thư đứng đắn kết cấu cùng Khuyển Nhung rồi còn không thể tự tiêu hủy chứng cứ sao? Quy tắc làm việc của ảnh vệ —– Điều thứ 101 của chương giấu thư tín—- truyền tin tức đi tới tới lui lui đúng hạ sách, nếu như tình huống ép buộc, đem thư tín giả cất giấu trong tay ra, chờ người kiểm tra xong thì đi tiêu hủy chứng cứ. Nói gì thì nói, Thịnh Tây cũng là một ảnh vệ xuất sắc, phạm phải lỗi sai lớn như vậy, không phải là muốn bị cả ảnh vệ doanh cười chết đấy chứ?
Đời trước Thịnh Hoài cũng không ít lần xem qua văn cung đấu, trạch đấu, mà cái loại thủ đoạn vu oan này quả thực là tên nào dùng thì tên đó ngốc, kẻ nào tin thì kẻ đó còn ngốc hơn, Dục Vương không phải nhược trí cũng không phải tên ngốc, nói thật Thịnh Hoài cũng không lo lắng lắm.
Nhưng hiển nhiên là ý của Dục Vương điện hạ lại không như tính toán của cậu, hắn nói: ” Lãnh 300 roi, phế bỏ võ công, giao cho Cẩm Y Vệ Bắc Trấn Phủ Tư thẩm vấn.”
“Ngươi là người quản lí Hình Các, chuyện này giao cho ngươi làm.”
Thịnh Hoài nghe âm thanh thanh lãnh không một gợn sóng của hắn, trong lòng một mảnh lạnh lẽo.
Danh Sách Chương: