EDITOR: PARK HOONWOO
SỬA LỖI: PARK HOONWOO
BETA: PARK HOONWOO
Thời gian từng ngày trôi qua, Harry đã sống ở Hogwart được 1 tháng, mấy ngày nay mọi thứ thật yên tĩnh, nhưng hắn biết chắc chắc những người trêu chọc và chê cười hắn sẽ không buông tha cho hắn đơn giản như thế.
Hôm nay, hắn ở trong thư viện đọc sách, thẳng đến khi giờ giới nghiêm hắn mới trở về, dọc trên đường hắn về trống không, ngoại trừ tiếng bước chân của hắn cũng chỉ có tiếng gió. Đi đến trước tường đá, Harry thấp giọng đọc khẩu hiệu, lại phát hiện nó không có mở ra. Tính tính thời gian, hôm nay vừa vặn là lúc đổi khẩu lệnh, hắn bởi vì không ở trong ký túc xá, cũng không có bạn cho nên không có ai nói cho hắn biết khẩu lệnh mới.
[ Harry, tại sao không vào? ] Harry cúi đầu liền thấy rắn nhỏ Anne của hắn, nàng mới trở về từ bên ngoài.
[ Ngươi sao lại về bằng đường này? Không phải ta nói ngươi trực tiếp đi từ mật đạo vào thẳng phòng ngủ của ta sao ] Harry ngồi xổm xuống hỏi nó.
[ Tôi chờ cậu về! Thiếu chút nữa tôi đã bị người ta dẫm nát rồi. ] Anne oán giận nói, nàng lắc lắc đầu nhỏ của mình, bò trên mặt đất sau đó lại bò lên trên chân Harry và từ từ bò lên cổ của hắn, cuối cùng quấn trên cổ hắn hỏi [ Sao ngươi không đi vào a? ]
" Ta không có khẩn lệnh." Harry đổi sang tiếng Anh.
[ Khẳng định là những người xấu đó làm, tôi hôm nay còn vô tình nghe lén được có người nói xấu Harry a, nếu không phải Harry không cho tôi cắn bọn chúng thì bọn chúng xong đời từ lâu rồi ] Nàng tức giận mà tê tê nói, thân hình mềm mại của nàng quấn lấy cổ Harry, cọ loạn trên người Harry đến nỗi hắn phát ngứa.
Xem ra hôm nay hắn vào không được rồi, Harry bất đắc dĩ dựa tường cười khổ. Tình cảnh của hắn hiện giờ thật không xong, ở Slytherin bị cô lập, bị vắng vẻ, bị căm thù, thế giới phép thuật ở đây không làm cho hắn cảm thấy ấm áp, hoặc nói toàn bộ cái thế giới này đều làm cho hắn không cảm thấy chút ấm áp nào, nơi này không có hậu bối hay bằng hữu của hắn, nơi này cũng không có cái danh Cứu Thế Chủ để hắn sống dựa vào, tất cả mọi thứ ở nơi này làm hắn cảm thấy thật bất lực. Đột nhiên hắn không rõ tại sao mình lại trở về nơi đây, mục đích ban đầu của hắn là trở về thăm Hogwarts, nhưng nhìn cũng đã nhìn, xem cũng đã xem hết một tháng, tất cả mọi thứ hắn đều cảm thấy thật quen thuộc rồi lại cảm thấy thật lạ lẫm, nơi này không phải Hogwarts hắn quen thuộc trước kia. Hắn không rõ tại sao mình lại lưu lại, chỉ đơn giản vì mình là phù thuỷ? Chính là, cho dù học ở Hogwarts 7 năm xong, sau đó hắn cũng chẳng có nơi để về, hắn ở thế giới phép thuật miễn cưỡng được coi là có môt cái bằng? Nơi nào có thể bao dung hắn? Từ tận trong xương tuỷ của hắn, hắn luôn là một người khát vọng ấm áp, kiếp trước ba mẹ của hắn vì hắn mà chết, hắn chỉ có thể cảm nhận được ấm áp ở gia đình Weasley, cùng cha đỡ đầu ở chung được 1 năm ngắn ngủi, bất cứ khi nào hắn nhớ lại, hắn luôn rất áy náy cha đỡ đầu vì mình mà chết, bạn bè của hắn luôn ở bên cạnh hắn bất kể nơi đâu, bọn họ không rời bỏ hắn làm hắn cuối cùng cũng cảm nhận được ấm áp. Tình bạn của hắn làm hắn không hề cảm thấy cô độc, nhưng mà hắn vẫn luôn hy vọng mình có một cái gia đình, một nơi để về, nhưng rất rõ ràng, hắn bị Voldemort nguyền rủa, tính cách lại thiếu hụt, thứ hắn yêu cầu là người vì hắn, vì hắn là Harry Potter chứ không phải vì hắn là Cứu Thế Chủ, cho nên khi tất cả bạn bè của mình thành gia lập thất, hắn vẫn cứ như thế, độc lai độc vãn.
[ Mark, mở cửa đi, ta muốn vào ] Thanh âm của Anne đánh gãy trầm tư của Harry, hắn ngẩng đầu lên liền thấy Anne nói chuyện với bức tường đá trước mặt.
"Ngươi kêu ai vậy?" Harry hỏi.
[ Nene tiểu nha đầu, ngươi kêu ta làm gì? ] Trên tường đá lập tức xuất hiện một mặc xà lớn, lười biếng hỏi.
[ Ngươi mở cửa đi, ta và chủ nhân của ta muốn vào ] Anne bá đạo ra lệnh.
[ Không được, đã đến giờ giới nghiêm, ta không thể mở cửa cho chủ nhân của ngươi, nhưng không phải ngươi biết mật đạo sao, mang chủ nhân đi đường đó đi ] Thạch xà cự tuyệt.
[ Nơi đó chủ nhân của ta không vào được. Ngươi mở cửa cho ta đi ] Anne vặn vẹo làm nũng, tất cả rắn nơi này nàng đều biết, thạch xà này là bạn của nàng, bất quá con rắn kia chỉ xem nàng là hậu bối, bất luận nàng la lối thế nào cũng không tức giận, bất quá chỉ cần nàng làm nũng một xíu thì nó chắc chắn sẽ hỗ trợ nàng.
[ Trừ phi ngươi bảo chủ nhân ngươi ra lệnh cho ta, ta tuyệt đối không cự tuyệt lệnh của Xà khẩu ] Mark suy nghĩ một lát rồi nói.
[ Harry, mau nói đi a ] Anne trừng mắt với Harry.
Sẽ không cự tuyệt mệnh lệnh của Xà khẩu? Như thế sao là sao, hoàn toàn nghe lệnh của Xà khẩu? Mặc dù kiếp trước Harry là Xà khẩu nhưng cả đời hắn chưa bao giờ ra lệnh với một con rắn, hắn cũng không biết rắn sẽ không cự tuyệt mệnh lệnh của Xà khẩu. Hắn có thể bị bại lộ ở đây không, ở đây không có ai, chắc không sao đâu?
[ Mở ra ] Thanh âm tê tê lạnh băng của Harry vang vọng khắp tầng hầm trống rỗng lạnh lẽo, Harry vừa nói, tường đá liền mở ra đồng thời nghe Mark nói [ Rất vui lòng thực hiện mệnh lệnh của ngài ]
Harry vừa bước vào phòng nghỉ sinh hoạt chung, trong đấy tụ tập không ít người, sau khi Harry tiến vào, tiếng nói chuyện lập tức ngừng lại, tất cả đều chăm chú nhìn vào Harry.
Harry nhìn Abraxas đi đến trước mặt nói "Riddle, hy vọng cậu không bị giám thị bắt vì dạ du ban đêm."
"Tôi không có" Harry lắc đầu, sắc mặt tối tăm nói. Nếu hắn lựa chọn cách thức bình thường mà vào, hắn chắc chắn không thể hỏi khẩu lệnh.
"Hy vọng là thế, khẩu lệnh mới là ' Cao quý', tôi đã tính nói cho cậu, nhưng không tìm thấy cậu lại không ngờ cậu đã biết. " Abraxas hạ mắt, ngón tay vén tóc trước mắt lên. Cậu ta còn vài lời muốn nói, lại đột nhiên kêu lên sợ hãi: " A!"
[ Người xấu, khi dễ Harry, Harry là của Nene ta, doạ ngươi sợ chết khiếp, hừ ] Rắn nhỏ nãy giờ quấn trên cổ Harry bỗng đột nhiên phóng ra, bò trên sàn, thanh âm tê tê làm Abraxas lui về vài bước, thẳng đến khi cách Harry 2m mới dừng lại.
"Đừng hồ nháo." Harry đem rắn nhỏ bắt trở về, quấn trên cổ nghiêm khắc mà trách mắng
"Riddle, đây là ý tứ gì hả?" Abraxas cho rằng hắn đang nói chuyện với mình.
"Xin lỗi thủ tịch, đây là sủng vật của ta, nàng sẽ không cắn người" Harry động động khoé miệng, mỉm cười xin lỗi. Hắn tất nhiên biết Anne trả thù giùm mình, nhưng hắn thân là chủ nhân, hắn tuyệt đối không lấy sủng vật của mình làm chổ dựa, hắn có thể tự trả thù.
"Ngươi như thế nào có thể nuôi rắn trong ký túc xá? " Một nữ sinh tóc đen tức giận nói.
[ Nữ nhân xấu, người xấu khi dễ Harry đều phải bị trừng phạt ] Rắn nhỏ lại tính vụt ra nhưng bị Harry bắt lại, [ Harry, ta giúp ngươi cảnh cáo bọn họ. Những người này dám khi dễ ngươi, Harry buông ta ra ]
"Không cần hồ nháo " Harry ôn nhu khuyên rắn nhỏ, sau đó xin lỗi những người còn lại "Xin lỗi, Anne vẫn luôn trong phòng của tôi, lần này vì tìm tôi cho nên mới ra ngoài, tôi đảm bảo nàng sẽ không cắn người."
"Như thế cũng không được, trong ký túc xá không thể nuôi rắn " Nữ sinh tóc đen kia vẫn như cũ phẫn nộ nói.
Harry nhìn thẳng vào nữ sinh mà nói "Hansen học tỷ, tôi thiết nghĩ Hogwarts không hề cấm lấy rắn làm sủng vật, nàng luôn ở trong phòng của tôi, càng không tuỳ tiện cắn người, chỉ cần nàng không tuỳ tiện đả thương người khác, học tỷ nghĩ học tỷ có thể cản tôi?"
"Riddle, nếu sủng vật của cậu đả thương người khác, tôi sẽ trực tiếp giải quyết nó." Abraxas quan sát tình hình rồi lại nói.
"Tôi đã biết, vậy chúng ta đi trước."
Harry rời khỏi phòng sinh hoạt chung cũng không khiến chủ đề về hắn và sủng vật của hắn hạ nhiệt.
Sau khi Harry rời đi, Abraxas đứng ra nói: " Trải qua một tháng này, tôi tin tưởng mọi người đã biết thực lực của cậu ta không hề đơn giản. Tôi sẽ không can thiệp hành động của mọi người, nhưng nhớ là không cần quá phận, các cậu là Slytherin, tôi không hy vọng nhìn thấy cử chỉ không chút Slytherin nào của các cậu ở bên ngoài."
"Malfoy, trò bây giờ là đang che chở cho cái máu lai dơ bẩn này?" Một học sinh năm hai hỏi.
"Tôi không có ý tứ này, Carlo học trưởng, anh không nên bẻ cong ý tứ của tôi." Abraxas đối với Carlo hừ nói "Bất quá, cho anh một lời khuyên, sủng vật của Riddle, nó không hiền đâu, tốt nhất anh nên suy nghĩ kỹ hành động của mình trước khi có ý định làm gì đó." Abraxas nói xong liền mang theo Crabbe cùng Gloye về lại phòng ngủ của mình.
Bên này, Harry mang theo Anne về lại phòng, hắn tức giận mà nói với nàng [ Anne, ngươi về sau không được vào từ cửa chính, ngươi doạ người khác rồi, người khác sẽ tìm ta mà tính sổ ]
[ Tôi không sợ đâu, bọn họ đối xử với cậu như vậy, Harry còn không thể trở về, quả thực rất uất ức. Xà tiểu đệ của ta đều sẽ không tin ngươi là chủ nhân của ta ] Anne lại quay vòng vòng trên giường tức giận kêu.
[ Nguyên lai hình tượng của ta trong lòng ngươi là như thế này sao ] Harry dùng ngón tay chọc chọc rắn nhỏ, không biết phải nói làm sao.
[ Hừ, không để ý đến ngươi ] Rắn nhỏ biệt nữu nói.
[ Vậy thức ăn ngon của ngươi sẽ không cánh mà bay nhé ] Harry đáp, tiểu sủng vật của hắn bị hắn ủng đến mức leo lên đầu hắn ngồi rồi, Anne thật thông minh, xem hiểu con tranh đấu cùng ầm ĩ của loài người, cho nên khi thấy hắn bị khi dễ liền tức giận. Bất quá nàng không hiểu nguyên nhân cùng mục đích của hắn khi hắn cứ liên tục nhẫn nhịn, cũng không hiết sự tồn tại của nàng mang đến sự uy hiếp như thế nào đối với người khác. [ Còn có, ta lập lại lần nữa, mặc kệ ngươi có tức giận như thế nào, tuyệt đối không được cắn người khác. ]
[ Cậu cũng chỉ biết quản tôi. Không ăn thì không ăn, tôi đi ra ngoài ] Rắn nhỏ tức giận hừ hừ mà bò xuốn giường, từ thông đạo bò ra ngoài.
Harry bị lưu lại, hắn cảm thấy mình như đang đối mặc với kỳ phản nghịch của nữ nhi là sao, rõ ràng là hắn đang nói chuyện với sủng vật của mình mà, hắn cười khổ, xem ra hắn quá tịch mịch, thế nhưng lại đem rắn nhỏ thành con gái mà nuôi, mặc dù Anne rất thông minh, nhưng nàng sẽ mãi mãi không thể hiểu tính tình phức tạp của con người.
Ngày hôm sau, ánh mắt của các Slytherin nhìn Harry cũng phức tạp hơn, họ định đi khiêu khích nhưng nghẫm lại vẫn là thôi và bỏ đi, rất nhiều người bắt đầu vòng qua Harry mà đi. Cảnh tượng này làm Harry có cảm giác mình 'Cáo mượn oai hùm', xem ra là hắn dính chút vinh quang của sủng vật của mình rồi, bởi vì không có người bị rắn đánh lén cho nên họ không thể lúc nào cũng phòng bị.
Sự xuất hiện của Anne vô tình mang đến cho Harry một khoảng thời gian yên tĩnh, trong khoảng thời gian này không ai tìm Harry khiêu khích, cho nên hắn cũng có thời gian để đi giải quyết việc của mình
HẾT CHƯƠNG 11
Danh Sách Chương: