EDITOR: PARK HOONWOO
BETA: BĂNG
- o0o-
Sau khi kết thúc sự việc hỗn chiến xong thì Hogair nhận thấy mấy tiểu xà của Slytherin bỗng nhiên rất tôn kính mình, bọn họ so với lúc trước thì nhiệt tình tìm hắn thảo luận nhiều vấn đề hơn cũng như dò hỏi ý kiến của hắn nhiều hơn. Ẩn ý của mấy tiểu xà đó hắn thấy hết, đơn giản là muốn đại diện gia tộc sau lưng mình xây dựng quan hệ với hắn. Bất quá, khi nhóm tiểu xà tích cực xây dựng quan hệ với hắn thì Lucius lại né tránh hắn, đã hai tuần trôi qua từ trận hỗn chiến, ngoại trừ giờ lên lớp và giờ ăn ra thì hắn rất ít khi có thể nhìn thấy Lucius. Chờ đến khi hắn ý thức được Lucius vẫn còn đang giận thì đã giữa tháng 10 rồi, không còn mấy ngày nữa là Halloween. Thấy mình không thể chịu nổi nữa hắn liền chủ động đi tìm y.
Buổi tối, sau khi tiết Thiên văn của năm nhất kết thúc, Hogair dựa theo nhắc nhở của bản đồ tìm được Lucius trong một phòng học trống. Bản đồ này của hắn giống với cái kiếp trước của hắn, có thể hiển thị được tên của tất cả mọi người trong lâu đài. Từ trên bản đồ tìm được vị trí của Lucius, Hogair liền đi vào bên trong, nhìn y đang phát ngốc bên cửa sổ.
"Lucius?" Hogair nhẹ giọng kêu, thân hình của Lucius run lên, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn.
Hogair đi qua, lúc này trời vẫn chưa tối lắm, hắn có thể nhìn thấy quầng thâm trên mặt Lucius.
Lucius không nói gì, Hogair vươn tay tính sờ một chút quầng thâm trên mặt y nhưng lại bị y né đi.
"Đứa nhỏ này, rõ ràng là con làm sai, ta chỉ nói với con vài câu, con liền tức giận đến như thế?" Hogair cười khổ nói "Những lời ta nói với con trước đây ta cứ nghĩ con sẽ không để trong lòng, nếu con thực sự muốn phớt lờ ta, vậy được, chúng ta trở về quan hệ giáo sư với học sinh bình thường, dù sao con cũng là con của bạn tốt của ta, ta sẽ không bạc đãi con."
"Không......." Lucius thì thầm.
"Con nói gì?" Hogair giả vờ không nghe thấy hỏi.
"Con không muốn, không thích đâu!" Lucius không ngừng lắc đầu "Con biết con sai rồi mà, người không cần tức giận, con không phải không để ý đến người, chỉ là con không biết phải làm sao........." Lucius không nói tiếp nửa câu sau.
Từ những lời vụn vặt của Lucius, hắn cuối cùng cũng đã biết tại sao thành ra như vầy, thì ra Lucius thiếu một bậc thang để đi xuống, không biết làm sao để phá vỡ cục diện bế tắc giữa hai người, vì thế y né tránh hắn.
"Biết sai rồi? Sai chỗ nào? Là tham gia đánh nhau, không chủ động xin lỗi, hay né tránh ta?" Hogair biết như thế này không thể chiều quá được, hắn thích mấy đứa nhỏ có thể biết được mình sai ở đâu và chủ động nhận sai chứ không phải chỉ biết trốn tránh trách nhiệm.
"Con......... Con xin lỗi, con sai rồi......... Con không nên đánh nhau với người khác.......Không nên oán trách người trong lòng.........Con không nên........ Hức, con không nên không để ý đến người." Nước mắt theo lời nói của Lucius từng giọt từng giọt chảy xuống, nhỏ giọt trên quần áo, hốc mắt của y đỏ lên, mũi nhỏ cũng bắt đầu đỏ.
Không nghĩ mình mới nói mấy câu đã chọc Lucius khóc, Hogair đau lòng mà đem Lucius ôm lên, một bên lau nước mắt cho y một bên nói: "Được rồi, không khóc nữa, biết sai là tốt rồi, chuyện khác từ từ tính. Ta sẽ không phớt lờ con, mấy lúc câu trước ta chỉ nói thôi chứ không làm đâu."
Mấy đứa nhỏ quý tộc đều giống nhau, trưởng thành rất sớm, nhưng Lucius lại bị Hogair và Abraxas nuôi quá kỹ, vẫn chưa bao giờ trực tiếp đối mặt với mấy vấn đề giống như thế này, cho nên y đến giờ vẫn là một đứa nhỏ đơn thuần, trước mặt người khác có thể y sẽ vênh váo tự đắc, kiêu ngạo mười phần, nhưng trước mặt thân nhân thì y cũng chỉ là một đứa trẻ 11 tuổi thôi, giống mấy đứa nhỏ thời điểm này, sẽ khóc, sẽ nháo.
"Thật sự không giận con sao?" Lucius hỏi.
"Ừm, ta vừa nói đó, không giận con." Hogair lấy khăn tay của mình ra, lau lau mặt của Lucius.
"Con thật sự biết sai rồi!" Lucius kéo tay áo Hogair ngửa đầu nói.
Mặt Lucius sau khi khóc xong mặt đã hồng lên một mảng, giống như bông hoa ẩm ướt vì trời mưa, đôi mắt xanh bạc trong trẻo oánh nhuận, mà đôi môi hồng nhạt của y mím chặt, khoé miệng vì khẩn trương mà run rẩy. Y bị hắn chọc khích thành ra cái dạng này, hắn cảm thấy cực kỳ có lỗi. Hắn hôn lên trán y an ủi: "Biết sai mới là đứa trẻ ngoan!"
Lucius cảm nhận được đôi môi đó trên trán mình, y mong chờ mình sẽ nhận được gì đó nhiều hơn thế nữa, nhưng chính y lại không biết mình đang mong chờ cái gì.
"Buổi tối có một tiết Thiên văn phải không?" Hogair nói sau khi thấy Lucius đã bình tĩnh lại.
"A? Dạ, có một tiết Thiên văn." Lucius giãy giụa nhảy từ trên người Hogair xuống, đem áo choàng sửa lại, nhưng y rất không vui khi phát hiện quần áo của mình nhăn nhúm rất khó coi.
"Sao vậy?" Thấy y cau mày, Hogair khẩn trương hỏi.
"Quần áo ướt, hơn nữa còn nhăn nhúm rất khó coi." Lucius bất mãn chỉ vào quần áo của mình nói.
"Ta còn tưởng có chuyện gì nghiêm trọng." Hogair cười nói: "Được rồi, đối với Malfoy thì chuyện này nghiêm trọng thật. Bây giờ còn một tiếng nữa mới đến tiết, con có thể về phòng thay đồ."
"Con muốn tắm!" Lucius sờ cổ mình nói.
"Đơn giản tắm rửa một chút là kịp đấy. Đi thôi, ta đưa con về." Hogair nói.
Lucius gật đầu, ngoan ngoãn đi phía sau Hogair, sau khi đi đến một đoạn hành lang vắng thì tiến lên nắm lấy tay hắn.
Hogair nắm bàn tay mềm mại của đứa nhỏ trong tay mình, cùng y sóng vai đi đến ký túc xá.
"Đi một mình có được không?" Hogair không yên tâm hỏi.
"Đương nhiên!" Lucius kiên định nói, y mỗi tuần đều tự mình giải quyết việc của mình, chú Ayer không thể chỉ vì y vừa mới khóc xong liền đem y coi là một đứa nhỏ. Đột nhiên, y nhớ đến một việc bèn quay mặt sang hỏi: "Chú Ayer, chú không mang việc con đánh nhau nói cho ba sao?"
"Không có, chuyện này có chút phức tạp, trường học yêu cầu không để cho phụ huynh biết. Hơn nữa, ở trường thì ta là người giám hộ của con, nói cho cái người ba không chút trách nhiệm suốt ngày chạy loạn khắp nơi kia của con làm gì?" Hogair cười nói.
"A, hèn chi con không nhận được thư bị bắt chép phạt Gia quy Malfoy !" Lucius bừng tỉnh nói, y chưa từng nghĩ chuyện nó, chỉ tức giận với chú Ayer.
"Được rồi, vào tắm đi!" Sau khi để Lucius vào ký túc xá tắm rửa xong, Hogair thân thể và tinh thần thoải mái về văn phòng của mình. Sau khi hoà giải với Lucius thì hắn cũng bớt đi một chuyện đè nặng trong lòng.
Cuộc sống khôi phục yên tĩnh, rất nhanh liền đến Halloween.
Halloween vẫn giống như khi Hogair còn đi học, đầu tiên là ăn tiệc Halloween của trường, sau đó Slytherin lại tổ chức một bữa tiệc khiêu vũ.
Học sinh năm hai đến năm bảy tương đối quen thuộc phong cách của Slughorn, năm nào cũng thế, toàn bộ học sinh Slytherin sẽ ở trong phòng sinh hoạt chung nói chuyện phiếm, khiêu vũ, Slughorn sẽ mời một học sinh nào đó mà ông ta coi trọng tham gia vào câu lạc bộ của mình. Nhưng hiện tại Slytherin bọn họ lại có chủ nhiệm mới, cho nên mấy ngày trước Halloween thủ tịch Slytherin có đặc biệt đi hỏi chủ nhiệm nhà mình muốn cử hành vũ hội Halloween như thế nào. Hogair không có ý kiến mới, chỉ đề xuất nếu ai trong nhà muốn mời người của nhà khác cũng được. Dù sao học sinh Slytherin cũng có hôn thê hay hôn phu ở nhà khác. Cho nên bọn họ có thể mời người mình thích đến vũ hội.
Halloween cũng không khác vũ hội hoá trang là bao nhiêu, nhóm tiểu xà rất thích hoá trang thành ma cà rồng, tinh linh gì đó, cho nên trong vũ hội hơn phân nửa toàn là ma cà rồng và tinh linh, Hogair đã không ít lần thấy Abraxas hoá trang thành yêu tinh.
Bữa tối Halloween kết thúc, Slytherin ra khỏi đại sảnh đường xong liền trở về ký túc xá của mình hoá trang, sau đó đều tập trung hết trong phòng sinh hoạt chung.
Hogair đeo một cái mặt nạ bạc che khuất nửa khuôn mặt, áo choàng trên người cũng đổi thành màu xám bạc thêu bụi gai màu xanh lục, trang phục của hắn hoang dã, cứ như một hồ yêu trong thế giới phép thuật Đông Phương.
Trước khi vũ hội bắt đầu, Hogair liền nói hai câu: "Chào mọi người, mong mọi người có một buổi tối vui vẻ." Nói xong liền tuyên bố vũ hội bắt đầu, một vài học sinh năm lớn và bạn nhảy của họ tiến vào sàn nhảy được đặc biệt biến ra để phục vụ vũ hội, còn những học sinh năm nhỏ thì chỉ rụt rè khiêu vũ với bạn nhảy của mình ngoài sàn nhảy.
"Giáo sư Slytherin, con có thể mời ngài một điệu được không?" Một nữ sinh năm bảy đi đến chỗ Hogair đang đứng.
"Đương nhiên, trò Samparker." Hogair đáp, thân là quý ông, trong tình huống bình thường nam giới nhất định không được cự tuyệt lời mời của nữ giới. "Mời" Hogair cúi người nói, sau đó đỡ eo tiểu thư Samparker vào sàn nhảy.
Hogair một bên khiêu vũ và một bên hỏi chuyện. Bởi vì là cùng người lạ khiêu vũ, Hogair theo thói quen mà nở nụ cười xã giao.
Nhưng mà nụ cười đó lọt vào mắt Lucius lại rất chói mắt, nữ nhân kia có gì tốt? Chú Ayer lại cười vui vẻ như thế! Bị màn 'thân mật' trước mắt kích thích, Lucius hoàn toàn không phân biệt được nụ cười của chú Ayer hiện tại chỉ là xã giao, trong lòng bất mãn nói thầm, mắt thì nhìn chằm chằm Hogair, phẫn nộ trừng mắt hai con người đang khiêu vũ.
"Lucius, không khiêu vũ hả? Andromeda hiện tại đang không có bạn nhảy đó." Ryan mới từ sàn nhảy trở về, nhìn Lucius im lặng ngồi một mình nói.
"Không cần, không có nhu cầu!" Lucius lắc đầu.
"Halloween mỗi năm chỉ có một lần, không nhảy là tiếc lắm." Ryan nói.
"Còn lễ Giáng sinh nữa!" Lucius tức giận.
"Hai cái này không giống nhau, ở nhà có người lớn nhìn, chẳng tự do chút nào, chắc chắn phải khiêu vũ với toàn bộ nữ giới trong tiệc. Nếu cậu cùng người nào đó nhảy hơn một lần, nói không chừng người nhà cậu còn nghĩ cậu muốn đính hôn cùng người đó!" Ryan bĩu môi, cậu cực kỳ ghét vũ hội Giáng sinh, mỗi lần đến Giáng sinh thì vũ hội hầu như ngày nào cũng có, mà cái nào cái này đều rất biết hành người.
"Cậu nói đúng, nhưng tớ vẫn không muốn khiêu vũ." Lucius đi lại bên cạnh Andromeda nói chuyện với nàng.
Andromeda nói chuyện với Lucius, rất nhanh liền phát hiện y đang thất thần nhìn về một phía, nàng nhìn theo thì phát hiện ra y đang nhìn giáo sư Slytherin. Gia tộc Black có quan hệ khá thân thiết với Malfoy, nàng tính ra cũng được coi là thanh mai trúc mã với Lucius, trước khi nhập học nàng cũng gặp qua giáo sư Slytherin vài lần, nhìn bộ dạng ở chung của giáo sư Slytherin và Lucius lúc đó, ai cũng dễ dàng nhận thấy hắn đang rất vui, rất cưng chiều Lucius, trên cơ bản y muốn gì cũng đáp ứng, hơn nữa nụ cười rất chân thật. Còn bây giờ thì sao, hắn hiện tại chỉ treo lên mặt mình một cái mặt nạ cười, tuy nhìn có vẻ thân thiết và ôn hòa nhưng thực chất tất cả chỉ là xã giao. Mà cái bộ dạng bất bình của Lucius bây giờ y như khi Bella thấy hôn phu của mình nói chuyện với nữ sinh khác, loại ghen ghét này biểu thị khá rõ ràng, nhưng ít ra Bella biết mình ghen, còn Lucius vẫn ngây thơ không biết.
Andromeda trong lòng cười cười, nàng đang lo ngại cuộc sống thật vô vị đây, hiện tại còn có người cung cấp thuốc chống chán cho nàng thì ngại gì không nhận, có lẽ nàng có thể gửi cho Tuần san Nữ phù thuỷ một câu chuyện tình yêu chăng.
HẾT CHƯƠNG 51
Danh Sách Chương: