Dưới ánh châu lập lòe lắc lư, trên mặt đất phủ đầy sương bạc ánh lên mờ ảo, Ly Tương cõng Tiết Tử Dung chầm chậm đi trên lối mòn nhỏ. Thi thoảng bọn họ bắt gặp linh thú sượt ngang qua, có loài phát ra ánh sáng xanh âm u, có loài lại tỏa mùi hương dịu nhẹ.
Mỗi lần thấy loại nào, Tiết Tử Dung cũng đều có thể đọc tên và tả sơ bộ hình dáng đặc trưng cho Ly Tương nghe.
Đứa trẻ này thật sự theo Tô Mộc học về y dược.
Không biết đi hết bao lâu, cuối cùng hai người cũng ra khỏi đường mòn đó.
Ngay khi trông thấy đồng cỏ với dòng suối trước mặt, Tiết Tử Dung có hơi kích động, nó nhất quyết đòi xuống khỏi lưng Ly Tương. Sau cùng Ly Tương cũng phải thả nó ra.
Bầu trời ở cánh đồng cũng là màn đêm vô tận, nhưng màn sương bạc và cây cối âm u đã không còn mà thay vào đó là sự thoáng đãng, bao la. Tiết Tử Dung đi hai bước lại chạy ba bước tới cạnh dòng suối, vục nước lên để rửa mặt. Ly Tương cũng từ từ đi qua đấy, nhưng giờ là kẻ tay tàn, hắn cũng không ngồi xuống nghỉ ngơi dù cạnh bên có tảng đá, cũng không học theo Tiết Tử Dung chạy lại gần dòng suối.
Chốc sau, Tiết Tử Dung chạy lại phía hắn, trên tay là một mảnh vải nhỏ.
Cũng không biết nó dùng sức thế nào mà xé rách được tay áo, nhúng nước giặt sạch mảnh vải rồi mang lại như hiến báo vật. Nó cầm hai tay đưa cho Ly Tương rồi nói: "Sư huynh lau mặt chút đi."
Ly Tương nheo mắt nhìn sư đệ mình. Hắn bỗng cảm thấy về sau phụng dưỡng hắn cũng chỉ thế này là cùng.
Không biết do tay hắn đau vì cõng Tiết Tử Dung đi suốt trong rừng hay do hắn muốn trêu bé con nữa, hắn nói: "Tay sư huynh mỏi cả rồi, sư đệ lau cho giúp đi."
Nói xong còn hơi khụy gối xuống, hắn nhắm mắt rồi đưa mặt về phía Tiết Tử Dung.
Cảm giác mát mẻ nhẹ nhàng tiếp xúc da mặt khiến Ly Tương có chút bất ngờ, kế đó là sự hưởng thụ.
Nhưng có vẻ Thôi Bạch Hạc bốc cho hắn một quẻ, nói số hắn là số thiếu niên lao lực quả không sai.
Tiết Tử Dung còn chưa lau được hết mặt sư huynh mình, Ly Tương đã nghe một tiếng "soạt" vang lên.
Mặc dù ở vùng cấm linh, linh cảm tu sĩ coi như vứt nhưng tốt xấu gì Ly Tương cũng là kiếm tu, thính lực, thị lực vẫn nhạy hơn người khác. Vừa nghe âm thanh đó, phản ứng đầu tiên của hắn không phải là nghĩ xem đó là âm thanh của linh thú nào mà là mở bừng mắt, mặc kệ Tiết Tử Dung hoảng loạn, hắn đưa cánh tay còn lành lặn nắm tay Tiết Tử Dung kéo ra sau lưng mình.
Hành động bất ngờ này làm cho cánh tay tàn của hắn nhói đau. May mà Tiết Tử Dung đứng sau lưng hắn nên không thấy mặt hắn méo lệch đến cỡ nào.
May mà Ly Tương nhanh tay.
Hắn vừa kéo Tiết Tử Dung ra sau lưng thì một đường kiếm bổ xuống chỗ đứa trẻ đứng ban nãy, mặt đất bị mũi kiếm đâm xuống, khoét thành cái lỗ thật sâu.
Ly Tương thở dài trong lòng.
Ngoài gã họ Tiết kia thì còn ai nữa kia chứ?
Tiết Tử Dung ló đầu ra nhìn, chỉ thấy người Tiết Văn Kỳ nhếch nhác không chịu được, hẳn là bị mấy con "linh thú lấy lông" quần cho.
Thật ra Ly Tương với Tiết Tử Dung đi lại an toàn, đa phần đều nhờ Tiết Tử Dung thường xuyên ra vào khu này, khí tức được nơi đây "chấp nhận" còn Ly Tương tốt xấu gì cũng là người ở núi Thúy Vi, ngọc bài đệ tử của hắn cũng mang theo hơi thở núi rừng ở đây, mà Tiết Văn Kỳ là kẻ lạ, gã ta xông vào dĩ nhiên gặp phải sự bài xích dữ dội của muôn thú núi rừng.
Nhìn áo quần gã rách rưới, tóc tai có chút ướt như mới bò lên từ bờ suối, Tiết Tử Dung phải cảm thán người này cũng có bản lĩnh đấy.
Ly Tương thì không nghĩ nhiều đến thế, nhìn đôi tay vung kiếm mạnh mẽ của gã họ Tiết, hắn thầm mặc niệm trong lòng: Tiết Văn Kỳ còn đủ hai tay.
Hắn thầm tính toán một tay có thể đánh với hai tay được bao lâu, có đủ thời gian cho Tiết Tử Dung chạy thoát không, tốt nhất là chạy ra khỏi vùng cấm linh thường trực.
Đang tập trung suy nghĩ thì một cơn đau nhói xộc thẳng lên não: Tên nhóc sư đệ vậy mà lại chạm vào tay hắn. Ly Tương méo mặt nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại cảm xúc, tiếp tục nhìn Tiết Văn Kỳ.
Tiết Văn Kỳ quả nhiên là cáo già thành tinh, gã vừa nhìn biểu hiện của Ly Tương đã cười rộ lên: "Chỉ còn một cánh tay mà phải bảo vệ tên nhóc kia lẫn bảo vệ mình, vất vả đấy. Sao nào? Cánh tay gãy đang đau à?"
Tiết Tử Dung kinh hãi nhìn cánh tay buông thõng kia của Ly Tương, bỗng hiểu được rốt cuộc người kia đang che giấu điều gì.
Ly Tương nghe vậy, con ngươi trong đôi mắt hắn xoay chuyển mấy vòng, miệng vẫn cười thản nhiên: "Cũng không đau lắm, còn đủ sức đánh với tiền bối."
"Nghe nói núi Thúy Vi có kiếm tu thiên tài, quả nhiên kẻ có tài đều ngạo mạn." Tiết Văn Kỳ nở nụ cười hiền hòa rồi điểm mũi chân, giương thẳng kiếm lao về phía Ly Tương.
Ly Tương nghĩ thầm: "Thiên tài đó là tên Kiều Nhị dở hơi đòi cấm linh kia kìa."
Vừa nghĩ, hắn vừa xô Tiết Tử Dung sang một bên rồi nhanh chóng xoay người chộp lấy thanh kiếm dựng cạnh đó, vừa giơ kiếm lên đã đỡ ngay mũi kiếm kề sát mặt mình.
Tiết Văn Kỳ thấy vậy thì khen: "Quả là hơn người, dùng kiếm gỗ đỡ được một đòn của Nhẫn Đông cơ đấy."
Ly Tương: "..."
Lấy nhầm mất rồi.
May mà góc độ xoay người vừa khít kẹp mũi kiếm vừa hết đà vào phần nối của chuôi và lưỡi kiếm gỗ, nếu lưỡi kiếm Nhẫn Đông lệch thêm một chút hoặc Tiết Văn Kỳ lấy đà quét mũi kiếm rộng thêm một quãng hẳn đã gọt bay thanh kiếm gỗ rồi.
Ly Tương đáp: "Cám ơn lời khen của Tiết tiền bối."
Vừa nói hắn vừa lùi về sau, tránh khỏi tầm phát lực của thanh kiếm.
Tiết Văn Kỳ liên tiếp phát mấy đòn tấn công, Ly Tương đều né tránh trong gang tấc chứ không dám đỡ trực diện, hắn vừa chỉ có một tay vừa gặp bất lợi về mặt vũ khí. Nhưng hình như Tiết Văn Kỳ đánh nhau với hắn còn lực tập trung lại dồn phần lớn lên người Tiết Tử Dung đứng bên cạnh.
"Tử Dung, con thật sự đánh mất thứ mà phụ thân giao cho con à? Giao nó ra đây, con với vị sư huynh này đỡ chịu khổ."
Nghe giọng của Tiết Văn Kỳ, Ly Tương thầm than. Không ngờ kẻ này quái vật hơn hắn nghĩ, đã rơi vào hoàn cảnh này rồi mà nói năng vẫn lưu loát, nào có giống tu sĩ chuyên về pháp trận quanh năm không nhấc nổi thanh kiếm kia chứ?
Tiết Tử Dung nghe gọi đến mình thì nói: "Mất thật rồi."
Ly Tương cũng không sống uổng bấy lâu, nghe mấy câu không đầu không đuôi ấy cũng hiểu được nội dung chính. Hắn lùi về sau tránh cho thanh kiếm gỗ bị chẻ thành củi, chớp mắt nói: "Đệ ấy nói thật đấy. Lúc ta đây nhặt nó về thì thay hết quần áo, đồ cũ vứt cả."
"Lẽ nào hiền điệt không giữ lấy đồ đạc để sau này Tử Dung còn nhận người thân à?" Tiết Văn Kỳ đời nào tin Ly Tương.
Ly Tương nghe vậy thì cười rộ lên, mặc kệ cánh tay trái sắp làm phản, hắn đáp: "Giữ để làm gì? Vứt sạch sẽ hết. Ta nhặt đệ ấy về nuôi còn mong sau này đệ ấy bỏ đi à?"
Ly Tương biết càng kéo dài, ảnh hưởng do bị núi non bài xích lên người Tiết Văn Kỳ càng mạnh. Nghĩ thế hắn bèn liều một phen kích thích gã ta, dù sao thì tâm tình càng xấu càng dễ làm điều ngu si.
Nhưng trong nháy mắt khi hắn vừa nói ra lời này, đôi mắt Tiết Tử Dung bỗng chốc ảm đạm.
Năm đó, đồ đạc cũ của nó bị vứt hết là thật, nhưng sâu trong lòng đứa trẻ sớm bơ vơ nơi xa lạ ấy vẫn là niềm hy vọng mịt mờ, kiểu như đại sư huynh cất lại, đợi nó trưởng thành sẽ đưa lại cho nó, làm kỷ niệm cũng được, mà nhận người thân cũng hay.
Lòng Tiết Văn Kỳ hơi dao động.
Quả thật với người ngoài thứ ấy chẳng có giá trị gì, lọt vào tay phàm nhân, bán đi cũng chỉ mấy đồng lẻ, mà đối với người của huyền môn, nếu không phải người họ Tiết thì cũng chẳng thấy được gì.
Có những trận pháp được hình thành dựa trên huyết thống.
"Dù sao…" Tiết Văn Kỳ xoay mũi chân, một chân làm trụ một chân nhấc khỏi mặt đất, gã nghiêng người về phía trước, mũi kiếm và mũi bàn chân lăng không thẳng tắp thành một đường chéo, "... ta cũng không tin mấy lời nói nhăn nói cuội này…" Mũi kiếm theo đà lao vút về phía Ly Tương, "... để ta mang đứa cháu này theo từ từ hỏi vậy…"
Ly Tương đạp bước nhỏ lùi về sau. Cánh tay trái của hắn đong đưa trong không khí nom thật quỷ dị. Trong bóng đêm, cánh tay ấy như thứ thuộc về con rối chợt bị cắt đứt dây.
Tiết Tử Dung hét lên: "Sư huynh!"
Ly Tương nhìn trận thế này thì biết mình sắp không chống cự được nữa. Nếu hắn vẫn còn đủ hai cánh tay kia thì cho dù không cần liều mạng cũng đủ sức dẫn Tiết Tử Dung chạy trốn nhưng trời lại chẳng chiều lòng hắn.
Cánh tay trái đã vô dụng thì thôi, đây còn kéo chân sau hắn nữa. Mỗi một động tác xoay người hay chống trả, đỡ trái che phải, cánh tay trái ấy đều như hờn dỗi mà giũ một cái.
Đau điếng.
Ly Tương vẫn đạp bước nhỏ lùi về sau.
Tiết Văn Kỳ vẫn theo đà lao về phía hắn.
Nhưng ngay khi Ly Tương nghĩ mình có nên nhắm mắt nhận mệnh hay không thì gã họ Tiết kia bỗng rẽ mũi kiếm sang ngang.
"Hỏng bét!" Ly Tương nghĩ thầm. Hắn tức tốc giậm chân trụ lại, quét kiếm gỗ sang ngang, xuôi theo mũi kiếm Nhẫn Đông.
Đó là hướng Tiết Tử Dung đang đứng!
Hắn thừa biết mũi kiếm gỗ này không thể ngăn đường tấn công của Nhẫn Đông nhưng hắn không thể không vung kiếm hất mũi kiếm đó ra.
Phía đó là tiểu sư đệ chỉ vừa tám tuổi của hắn.
"Vút! Vút! Vút!"
Đúng lúc này, âm thanh xé gió lao đến…
Lúc Ly Tương kịp nhìn lại thì ba mũi tên xé gió đó đã tách kiếm Nhẫn Đông ra khỏi kiếm gỗ còn đánh cho kiếm Nhẫn Đông lệch sang một bên.
Biến cố xảy ra bất ngờ, Tiết Văn Kỳ chỉ kịp quay phắt lại nhìn hướng ba mũi tên được bắn ra còn Ly Tương thì lại chẳng buồn quan tâm nguồn cơn, mặc kệ cái tay đau điếng, hắn lao lên kéo Tiết Tử Dung lùi ra khỏi tầm với của kiếm Nhẫn Đông, ôm chặt nó vào lòng.
Cũng ngay lúc này, chủ nhân của những mũi tên cũng đã chạy đến cạnh hắn.
Khoảng ba bốn tu sĩ tiến tới, trên tay họ đều là cung tiễn hoặc kiếm, có người còn cầm theo cả giáo mác.
Vừa trông thấy Ly Tương, tu sĩ cầm cung tên kêu: "Đại sư huynh!"
Nhóm người này vây lấy Ly Tương và Tiết Tử Dung ở giữa, vũ khí nhằm về phía Tiết Văn Kỳ hệt như bầy thú bảo vệ con non. Tiếp đó, một chùm sáng đỏ rực được bắn lên không trung.
Cùng lúc đó ở trong vùng cấm linh, từng tốp tu sĩ chia nhau tìm người phân tán khắp nơi bị ánh sáng đỏ bùng lên giữa không trung thu hút.
Sau đó, không ai có động tác dư thừa nào cả, tất cả đồng loạt đuổi về nơi ánh sáng đỏ bùng lên.
Danh Sách Chương: