Thật ra cũng không phải Tô Mộc giận vì bị Nhị sư huynh khinh bỉ.
Kiều Trác Việt nói không sai. Thứ nhất, Tiết Tử Dung về kiếm thuật đến cả y tu như Tô Mộc cũng nhìn ra nó có chút thiên phú, để nó ở đây học phân biệt cỏ cây chưa chắc nó có hứng thú, hơn nữa Tô Mộc cũng nhìn ra nó chẳng những không có hứng thú mà còn không có năng khiếu. Nếu đã vậy thì không cần ép uổng làm gì. Đại sư huynh cũng đâu thật sự muốn tiểu sư đệ nhà mình đi làm y tu, nó còn phải trở thành phong chủ kế nhiệm, làm chưởng giáo kế nhiệm nữa mà. Chưởng giáo mà không đánh nhau được thì sao xứng với ngôi cao?
Thứ hai, quả thật Tiết Tử Dung mới tám tuổi nhưng nếu cần tay đấm thì giữa y tu trói gà không chặt và đứa trẻ tám tuổi múa được Túc Phong Khởi Thịnh thì ai cũng sẽ chọn vế sau hết. Nhận ra được điểm này nên ngày nào Kiều Trác Việt cũng lôi nó dậy dạy đấm đá, Tô Mộc hắn cũng phiền chứ. Vì để tránh cho ba sư huynh đệ kia luyện bàn hăng say phá hỏng thảo dược, hắn đành phải đá người ra khỏi sân mà thôi.
Ban đầu Tiết Tử Dung có hơi ngoan cố, nó một mực muốn theo Tô Mộc học y theo lời dặn của Ly Tương. Nhưng cả núi Thúy Vi này ai không biết Ly Tương nuôi nó như nuôi phong chủ kế nhiệm thành ra hai bên giằng co mãi, sau cùng Tô Mộc cho phép nó mỗi ngày chạy sang chỗ hắn một chút.
Những công việc trước đó Ly Tương đang làm đều giao cho Kiều Trác Việt đi làm.
Hiện tại còn không bao nhiêu ngày nữa là đến đại hội Thúy Vi, Kiều Trác Việt cũng không dư dả thời gian. Mọi chuyện Ly Tương đều đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi, chỉ còn việc bố trí đài thi đấu là phải đợi đến gần ngày diễn ra đại hội mới có thể bắt đầu sắp xếp.
"Tại sao ạ?" Tiết Tử Dung vừa vung thanh kiếm gỗ vừa hỏi.
Kiều Trác Việt nheo mắt nhìn thanh kiếm rồi nói: "Đài thi đấu của nhi đồng bọn đệ thì không sao." Hắn cố ý nhấn mạnh hai tiếng "nhi đồng" kia, "Chúng ta chỉ cần dựng đài tỉ thí bình thường là được, nhưng đài tỉ thí của bọn huynh, cũng chính là nhóm tỉ thí chính của đại hội phải dựng vừa kiên cố, ít ra chứa mấy ngự thú sư và thú của họ lên đài được nên phải có pháp trận chống đỡ. Mà xung quanh còn phải có thêm kết giới bảo vệ, tránh cho linh lực lan ra ngoài ảnh hưởng xung quanh." Kiều Trác Việt xoay người rồi vung tay, hất thanh kiếm khỏi tay Tiết Tử Dung, "Tu sĩ tham gia ít nhất đều có tu vi Trúc Cơ, rất hiếm khi có tu sĩ chỉ vừa dẫn linh lẫn vào."
Giọng nói của Kiều Trác Việt đã trở lại bình thường, không còn rề rà kéo dài nữa mà là chất giọng thiếu niên thuần túy. Hơi lạnh quanh người hắn cũng đã chẳng còn tỏa ra đông lạnh tứ bề như lần đầu Tiết Tử Dung gặp hắn nữa.
Thanh kiếm trong tay Tiết Tử Dung tuột ra, bay sang bên cạnh.
Nó thở hổn hển chạy đi nhặt lên, còn tỉ mỉ nhìn một lượt xem có bị hư hao gì không.
Thanh kiếm này đúng là thanh kiếm Ly Tương đẽo tặng nó, chỉ là bây giờ đã được nó mài mòn nhẵn bóng. Nhìn thoáng qua cũng không xấu xí bao nhiêu nữa.
Kiều Trác Việt đợi nó nhặt kiếm trở về thì nói: "Kiếm của đệ xấu quá, lát nữa theo huynh lấy thanh khác. Đại sư huynh đã nói để đệ lên đài mở màn rồi, không thể cầm thanh kiếm này lên qua loa được!"
"Đây là quà đại sư huynh tặng đệ."
Nó nói một câu gọn lỏn rồi bày ra tư thế tiếp chiêu chứ chẳng đồng ý hay từ chối lời của Nhị sư huynh mình.
"Đệ định về sau làm phong chủ thật à?" Kiều Trác Việt tự hiểu nên hỏi sang chuyện khác, tay còn làm tư thế chào bắt đầu trận tỉ thí mới.
Nếu mà ở chỗ khác, sư phụ mình còn đang khỏe mạnh mà đám đồ đệ đã mưu toan tìm người thay thế mình thì chắc đã là tội lớn nhất. Nhưng trên cái đỉnh Túc Phong này, Ly chân nhân lo nhất là không ai gánh hộ mình việc này cả. Ngày thường đám đệ tử nói với nhau cũng hỏi xem hôm nay ai muốn làm phong chủ.
Đa số phong chủ chỉ chọn kiếm tu đều có lý do cả.
Kiếm tu ngoại trừ việc giá trị vũ lực cao, có thể trấn định đỉnh núi thì còn lý do khác, đó là kiếm vốn ngay thẳng, dẫn lối tu sĩ bước vào con đường cãi lại vận mệnh sâu kiến cũng là kẻ trông chừng không cho người ta lạc lối, thêm vào đó tu kiếm phải vất vả rèn luyện, kinh qua bao trận chiến mới có thể thăng tiến. Người như thế dẫn dắt môn đồ mới là đúng.
Hơn nữa, từ xưa đến nay, số tu sĩ nhập ma thì trừ đạo vô tình chính là kiếm tu có số người ít nhất.
Nhưng nếu kiếm tu nhập ma, uy lực và tai hại so với tu sĩ khác càng lớn hơn...
Tiết Tử Dung nghe Nhị sư huynh mình hỏi thế cũng đáp: "Đại sư huynh cũng đã giúp đệ sắp xếp cả rồi."
"Huynh hỏi là đệ có muốn không kìa." Kiều Trác Việt vung kiếm đến, hỏi vặn lại.
Đánh với đứa nhóc như Tiết Tử Dung hắn chỉ dùng công phu thuần túy, đứa trẻ mới tám tuổi khó nhọc chặn lại đòn tấn công chứ chẳng kịp suy nghĩ kỹ để đáp lại.
Mà sở dĩ Kiều Trác Việt hỏi thế là vì đối với hắn, chỉ có tập trung vào tu hành mới có thể vượt qua cảnh giới chứ nếu cứ gắn với những sự vụ vụn vặt trong môn phái thì sao có thể tiến xa hơn được? Huống hồ Ly Nguyên Thượng cũng đang ở độ linh lực dồi dào, có mà gánh vác mấy trăm năm nữa cũng không sao, không đến phiên hắn lo. Cũng chỉ có đại sư huynh dễ bị gạt mới chạy loanh quanh lo việc sư môn cho sư phụ mà thôi.
Cho nên đến bây giờ người vẫn cứ ở cuối kỳ Trúc Cơ, chậm chạp không tăng tiến tu vi, kết đan vượt cảnh giới. Nghĩ tới đây hắn có chút thương cảm cho Ly Tương chứ cũng chẳng suy xét đến vấn đề bệnh tình của đại sư huynh mình, càng không nhớ tới là kẻ nào quẳng gánh lo đi bế quan. Nếu không phải lần này đại sư huynh trở bệnh thì hắn đã chẳng bị Ly Nguyên Thượng đào ra khỏi đỉnh núi tuyết rồi ném vào lo đủ thứ chuyện ở đây, nói không chừng một ngày trước khi đại hội Thúy Vi bắt đầu hắn mới chịu bò ra khỏi suối băng.
Thế mà Kiều Trác Việt còn không biết xấu hổ mà đùn đẩy hết trách nhiệm cho Ly Nguyên Thượng nữa cơ đấy.
Tiết Tử Dung không đáp, nó bận tránh tới tránh lui thanh kiếm như lưỡi rắn mềm dẻo của Nhị sư huynh rồi.
"Rõ là kiếm gỗ sao vào tay huynh ấy lại linh hoạt đến vậy?" Nó tự hỏi.
Càng đến gần ngày diễn ra đại hội Thúy Vi, tâm trạng của mọi người càng phấn khích, chỉ có Kiều Trác Việt là càng ngày càng bận bịu, thời gian dắt theo Tiết Tử Dung cũng kệ để nó tự nhìn.
Trời sinh hắn chỉ biết có kiếm, mấy chuyện này dù là nhỏ cũng đủ làm hắn xoay mòng nên Tiết Tử Dung cũng thôi, không tìm hắn luận bàn nữa, nó chỉ còn mỗi việc tập thành thục bộ Túc Phong Khởi Thịnh để không làm đệ tử nội môn Túc Phong mất mặt.
Nó cứ nghĩ quãng thời gian còn lại có thể yên tĩnh đợi đại sư huynh xuất quan, chỉ không ngờ được lại xảy ra việc ngoài ý muốn.
Trời sắp sang thu nhưng cái oi bức vẫn còn lẫn trong từng tán cây. Cũng không biết Phù Uyển Cư có trận pháp nào mà hoa lê vẫn nở suốt năm. Cây lê trong viện của đại sư huynh cũng rơi cánh hoa lả tả.
Mấy đêm nay Tiết Tử Dung đều học đòi người ta thử "đỡ cánh hoa trên lưỡi kiếm" nhưng đều không thành, chủ yếu là vì tháng này Tiết Khí Đài do sư tỷ đỉnh Hoài Phong trông. Mà vị sư tỷ này cũng không biết nhập đạo gì, chỉ ưa trời tối. Từ cuối giờ Thân trời đã tối đen như mực, cứ thế đến tận giờ Tỵ hãy còn lờ mờ tối.
Tiết Khí Đài là đài cao dựng ở đỉnh chính của núi Thúy Vi. Mỗi tháng sẽ có một đệ tử nội môn khác nhau luân phiên trông coi.
Tiết Khí Đài cao ba mươi trượng, nằm chót vót giữa trời, có thể xem như là tòa kiến trúc cao nhất Thúy Vi này.
Trên đài là đình nghỉ mát đơn giản. Điểm đặc sắc duy nhất của nơi này là bên trong đình có đặt một mô hình mô phỏng toàn dãy núi Thúy Vi. Mô phỏng chi tiết đến từng nhành cây, ngọn cỏ thậm chí là sâu kiến trong cả dãy núi này.
Dãy núi Thúy Vi rộng lớn được chia thành hai phần, phần nằm ở phàm gian trong mắt phàm nhân thì đó là một dãy núi tầm trung, miễn cưỡng cũng có thể xem là đẹp, còn phần núi thuộc về phái Thúy Vi thì chìm trong kết giới, chính là sương mù lảng bảng trong mắt người đời.
Đỉnh núi quanh năm băng tuyết phủ kín, khí hậu trải dài cũng theo đó lạnh lẽo. Mặc dù nói tu sĩ có thể vận chuyển linh lực, xem điều kiện này là cơ hội để tụ tập tu vi nhưng núi Thúy Vi đâu phải chỉ có toàn tu sĩ có tu vi cao, hơn nữa trời quá lạnh cũng làm linh khí quanh núi ngưng trệ, quả không thích hợp cho tu sĩ nhập môn cũng như tu sĩ tu vi không cao tu hành.
Vì những lý do này mà bao quanh khắp núi Thúy Vi là một trận pháp khổng lồ, ngoại trừ có tác dụng dựng nên kết giới không chỉ ngăn cách phàm nhân với tiên môn mà còn có tác dụng điều hòa khí tiết ở núi Thúy Vi. Tu sĩ chỉ cần cho linh lực vào trận pháp mô phỏng để điều chỉnh khí hậu thì tương ứng, trận pháp lớn bao trùm núi cũng sẽ theo đó vận hành, bao gồm phân bổ thời tiết, dựng vùng cấm linh…
Cơ mà Tiết Khí Đài có một nhược điểm rất lớn, đó là đám đệ tử nội môn hễ cứ đến lượt mình thì lại điều chỉnh khí hậu thời tiết theo ý chúng. Người bình thường thì mô phỏng thời tiết giống với chân núi, ngày đêm cũng luân phiên. Kẻ khác thường thì tùy theo sở thích cá nhân: Có sư tỷ vung tuyết rơi loạn xạ giữa tháng sáu, có sư tỷ rải mưa suốt cả tháng mình trông, hay như sư tỷ đỉnh Hoài Phong thích trời tối còn đại sư huynh đỉnh Túc Phong thì chỉ hận không thể soi cho cả dãy Thúy Vi không có màn đêm.
Tuy rằng bọn họ làm loạn như thế đều sẽ bị trưởng bối phạt nhưng lần sau đệ tử vẫn dám đấy. Dần dà trưởng bối cũng lười phạt. Bọn họ giảm yêu cầu đến mức thấp nhất, chỉ cần không làm rối loạn linh khí trong núi là được.
Tiết Tử Dung cũng không thể soi đèn luyện kiếm, Kiều Trác Việt từng dạy nó, bây giờ chưa vận dụng linh cảm được cũng tức là thời cơ thích hợp để nó rèn luyện phản ứng của mình. Kiếm tu nên hạn chế dựa vào sự hổ trợ của linh cảm trong lúc tập luyện để tránh ỷ lại, không linh hoạt khi giao chiến thật.
Ngay khi nó đang lo nghĩ làm sao đỡ cánh hoa trong bóng tối thì cửa viện nó vang lên tiếng kẽo kẹt, kế đó có tiếng bước chân vội vã bước vào.
Tiết Tử Dung moi một viên ngọc trong túi trữ ra soi lên để nhìn xem là ai.
Danh Sách Chương: