Sau khi Long ca và Hổ ca nói ra, toàn bộ xe cảnh sát đều yên lặng.
Sự im lặng đáng sợ này kéo dài khoảng nửa phút, sau đó bầu không khí được phá giải bởi thông báo từ vị cảnh sát lái xe ngồi đằng trước.
"Đến nơi rồi. Có chuyện gì xuống xe rồi nói."
Vị này cảnh sát này đương nhiên hiểu được ý của Long ca, Hổ ca cho nên có chuyện gì cứ xuống xe vào đồn công an rồi tính tiếp. Bất kể là say rượu lái xe bình thường cũng được, hay là ủ mưu làm chuyện xấu cũng được. Dù sao sau khi vào đồn công an rồi sẽ có kết quả sau khi tìm hiểu và điều tra chi tiết.
Trương Đại Dũng và Tôn Hữu Tài vô cùng muốn nhảy xuống xe bỏ trốn nhưng cho dù ba vị đồng chí cảnh sát đã có đề phòng với bọn họ hay là hai cái tên Long ca với Hổ ca đang nhìn họ như hổ rình mồi kia đều khiến bọn họ hiểu lần này chết thật rồi. Muốn trốn cũng trốn không thoát, tiếp theo sau đây cũng chỉ có hai con đường để đi, hoặc là chết cũng không thừa nhận hoặc thành thật khai báo mà thôi.
Người trước nói nếu như "lươn lẹo" thành công thì có thể không có chuyện gì ra khỏi đồn cảnh sát nếu đấu tranh thành công liền có thể không có gì chuyện này rời đi, nhưng nếu bị người ta nắm được nhược điểm thì sẽ bị kết án không nhẹ.
Người sau nói có thể giảm án được nhưng buộc phải thành khẩn khai báo, điều này thật sự khiến bản thân cảm thấy có chút không cam lòng.
Hai người bọn họ nào đã kịp làm gì đâu! Số tiền lớn như vậy làm sao nỡ vứt bỏ chứ?!
Gần như ngay lập tức, hai người họ đã sẵn sàng chuẩn bị sống chết không thừa nhận tội trạng của mình.
Dù sao tất cả những điều kia là do Long ca, Hổ ca tự mình nói, bọn họ cũng không có chứng cứ, chỉ cần nhất quyết không thừa nhận là được!
Long ca và Hổ ca lăn lộn trong xã hội nhiều năm như vậy, đã trị không biết bao nhiêu thuộc hạ đủ loại tật xấu, từ nhưng tên côn đồ đến thành phần cộm cán trong xã hội, sao có thể không nhìn ra được ý định của Trương Đại Dũng và Tôn Hữu Tài? Hai người cười thầm, nếu đã bước chân vào đồn cảnh sát rồi thì đừng hòng bước ra được.
Chỉ cần bắt được hai người các ngươi, còn lo ông đây không tìm được chứng cứ liên hệ và đám đồng lõa của các người hay sao?
Tuy bọn này không phải xã hội đen, nhưng với sức mạnh của những người lao động chân chính và tinh thần đoàn kết, thì xã hội đen cũng chẳng là cái đinh gì!
Lúc này Mai Như Ngọc ngồi trong xe vệ sĩ ngắt video call suốt quãng đường Long ca và Hổ ca đưa hai tên kia lên đồn cảnh sát.
Tư Không Tịch hơi ngạc nhiên nhìn cậu như muốn nói sao không tiếp tục xem?
Mai Như Ngọc cười với hắn nói: "Chuyện kế tiếp cứ để Hổ ca và Long ca xử lý. Nếu hai người kia thật sự có ý xấu thì nhất định trốn không thoát. Phải tin tưởng vào lực lượng công nhân! Nên anh cứ yên tâm đi, sau này em có thể quang mình chính đại công khai biệt đội cầu vồng rồi!"
Tư Không Tịch nghe vậy lại nhịn không được hơi hơi trầm mặc một chút.
Hai vị công nhân Long ca và Hổ ca hình như quá mức lợi hại.
Sau đó Tư Không ảnh đế chột dạ hỏi: "Nhà em...... Uhm, có tổng cộng bao nhiêu công nhân giống như vậy?"
Mai Như Ngọc móc từ trong xe ra một hộp sữa chua đưa cho Tư Không Tịch, đung đưa hai chân: "Cũng không nhiều lắm, có mấy ngàn người thôi à."
Khụ!
Tư Không Tịch sặc sữa chua trong miệng, như vậy còn không gọi là nhiều á?
Mai Như Ngọc nhìn hắn như vậy chỉ cười: "Ai nha ~ Công nhân xây dựng và công nhân đào quặng tính lưu động lớn, mỗi năm thay đổi số lượng đến vài lượt lận. Nhà em chỉ có khoảng 500 công nhân cố định thôi. Phần lớn đều là những anh em xóm làng, thân bằng cố hữu của ba em cả."
"Nhưng anh yên tâm đi, tinh anh trong ngành sản xuất như Long ca với Hổ ca chỉ có 107 người thôi, ba em là người thứ 108 đó. Ha ha ha! Ba em lúc nào cũng xoen xoét bọn họ là 108 công nhân ưu tú của thời đại. Kỳ thật nói cho cùng cũng chỉ là đào quặng, xây nhà mà thôi, ở thời đại bây giờ hai nghề này kiếm không được nhiều tiền. Ba em đã nói với trưởng thôn và các cô dì chú bác trong làng phải cho thế hệ trẻ học internet, công nghệ cao các thứ. Sau này dự định phát triển theo hướng này."
Mai Như Ngọc nhanh chóng hút một ngụm sữa chua, sau đó thở dài: "Dù sao kinh doanh cũng phải bắt kịp thời đại mà."
Tư Không Tịch: "......" Chuyện bắt kịp thời đại này có chút đáng sợ.
Ngoài ra ba em ấy với 107 công nhân nghe cũng đáng sợ nữa.
Tư Không Tịch không thể nói xấu ba vợ tương lai nên chỉ có thể ngại ngùng nhìn ra phía ngoài cửa số.
Sau đó nụ cười trên mặt dần dần trở nên cứng đờ, thậm chí gần như biến mất theo sự biến hóa của cảnh vật xung quanh. Cảnh vật hình như có chút sai sai?!
"Đây.... Hình như không phải đường về khu biệt thự phía nam?"
Lúc này, Mai Như Ngọc đã uống xong sữa chua rồi ném vỏ hộp vào thùng rác trên xe, sau đó chớp đôi mắt hoa đào, nở nụ cười ngây thơ vô số tội với Tư Không Tịch: "Ủa ~ Em chưa có nói với anh hả? Đương nhiên đây không phải đường về khu biệt thự phía nam rồi."
"Em đã giải phóng phép thuật triệu hồi tối thượng, nên tất nhiên là giờ phải về nhà rồi! Ây ~ Đây cũng coi như là di chứng hậu thuật triều hồi đi. Tiện thể anh với em đi nhìn mặt ba mẹ em một cái đi."
Tư Không Tịch: "......"
Trong khoảnh khắc đó, ảnh đế Tư Không đột nhiên băn khoăn hắn có nên nhảy ra khỏi cửa sổ chạy trốn không, nhưng sau đó hắn nhanh chóng xóa lựa chọn này khỏi đầu.
Tình yêu đích thực cần phải có dũng khí đối mặt với ba mẹ vợ hung dữ, và 107 công nhân ưu tú của gia đình đối phương.
Dẫu vậy ảnh đế Tư Không nháy mắt vẫn cảm thấy mình yếu thế hẳn đi.
Hắn đã từng nghĩ ra rất nhiều lý do khiến bản thân mình trở lại con đường độc thân, nhưng trước nay chưa từng nghĩ tới lý do "không thể giải quyết được cha mẹ và người thân của người yêu".
Bây giờ xem ra là hắn quá ngây thơ rồi
Đúng là vận mệnh mà! Sẽ không bao giờ để một người cười từ đầu đến cuối.
Sau đó Tư Không Tịch hỏi Mai Như Ngọc một vấn đề vô cùng nghiêm túc: "Anh dùng thân phận gì để gặp họ?"
Lấy thân phận bạn trai đi gặp, hay là dùng thân phận bạn bè đi gặp? Chỉ một chữ thôi nhưng lại cách biệt một trời một vực đấy.
Hắn còn chưa dứt lời thì Mai Như Ngọc đã thần kỳ hiểu ý hắn, cười nói: "Coi tình hình đi."
"Nếu tâm trạng ba em tốt thì dùng thân phận bạn bè. Nếu tâm trạng không tốt thì dùng thân phận bạn trai!"
Tư Không Tịch đột nhiên trợn tròn mắt.
Những lời như này sao có thể tùy tiện nói trong xe?! Ngồi đằng trước có hai công nhân tinh anh đấy!! 100% sẽ tố cáo đấy!!!
Mai Như Ngọc lại xua tay: "Ai đa ~ Đều là người một nhà cả. Anh này là Siêu ca, còn anh này là Hán ca á! Hai anh ấy chuẩn bị cuối năm ra nước ngoài nhận chứng chỉ nữa đó."
Tư Không Tịch: "????"
Tư Không Tịch: "!!!!"
Sao em có thể nói một chuyện bất ngờ như vậy với giọng điệu thoải mái, thản nhiên quá vây?
Sau đó, Tư Không Tịch nhìn cái người ánh mắt sắc lẹm, cơ bắp cuồn cuộn đang lái xe - Siêu ca, và người cao to có vết sẹo dài nơi khóe mắt đang ngồi ở ghế phụ - Hán ca, lại lần nữa cảm thấy nơi hắn đang đến còn đáng sợ hơn nhiều so với đầm rồng hang hổ.
(*đầm rồng hang hổ: chỉ những nơi có địa thế hiểm nguy)
Xe chạy khoảng một tiếng rưỡi, đến một trang viên nhỏ ở vùng ngoại ô phía bắc của thành phố Tinh.
Khu vực này đã được xây dựng thành một trung tâm nghỉ dưỡng vì có những ngọn đồi nhỏ, hồ lớn nhỏ và những suối nước nóng ngầm đã được khai phá. Trung tâm của khu nghỉ dưỡng này cũng chính là mảnh giang sơn đầu tiên ông chủ nhà họ Mai giành được.
Cho nên ông chủ Mai đã giữ lại phần đất này tỉa tót nó thành trang viên nhỏ của riêng mình, phần đất còn lại xung quanh thì xây dựng thành trung tâm nghỉ dưỡng kiếm tiền.
Tư Không Tịch đương nhiên biết khu biệt thự nghỉ dương ở phía bắc thành phố Tinh, đây là khu biệt thự nghỉ dưỡng sang trọng bật nhất thành phố Tinh. Sau khi hắn về nước, ông chú nhỏ nhà hắn còn ồn ào đòi dẫn hắn đến đây tắm suối nước nóng.
Nhưng hắn không hề biết nơi này là địa bàn của nhà họ Mai, hang ổ của ông chủ Mai hóa ra ở chỗ này.
Hiện tại đã biết. Mặc dù ở nước ngoài hắn cũng có vài trang viên ở một số quốc gia thế nhưng hắn lại tự dưng cảm giác một chút chột dạ yếu thế.
Tuy rằng đều là người có trang viên nhưng nói thế nào nhỉ?! Trang viên nhà họ Mai luôn khiến hắn cảm thấy có một loại khí thế như "Vạn Mai sơn trang" hoặc là "Vô Tranh Sơn Trang" những sơn trang của những anh hùng nổi tiếng võ lâm trong tiểu thuyết kiếm hiệp.
Nghĩ đến đây, Tư Không Tịch hung hăng đè lại mày, trong lòng tự cổ vũ chính mình.
Nhất định là hắn bị 107 công nhân ưu tú với 500 công nhân thường trú kia ảnh hưởng rồi. Chẳng phải chỉ là một trang viên nghỉ dưỡng có suối nước nóng thôi sao? Sao có thể giống những sơn trang ở trong tiểu thuyết kiếm hiệp được...
A!
Khoảnh khắc xe dừng lại, Tư Không Tịch ngẩng đầu nhìn về phía cổng lớn của trang viên lập tức hít một ngụm khí lạnh.
CMN!!
Hiếm khi hắn chửi thề trong lòng một lần!
Người xây cái nhà này mẹ nó là dây thần kinh não kiểu gì đấy?!
Chưa nói đến mấy cái điêu khắc rồng quấn trên trụ cổng, những cái gai sắc nhọn trên cánh cổng nhìn vô cùng hung tàn kia là cái nồi gì vậy?
Ngoài ra có hai cái "chòi canh" giống nhau đứng đối xứng đằng sau bức tường. Đ
Đây có thật là trang viên nghỉ dưỡng không vậy?
Đây là thành lũy thì có!!!
Mai Như Ngọc nhìn thấy Tư Không Tịch vô cùng khiếp sợ nhìn trang viên nhà mình, cậu đột nhiên không nói nên lời, nháy mắt có chút bối rối.
Là một thần tượng giải trí có gu thẩm mỹ bình thường, tam quan đoan chính, cậu cũng cảm thấy cái trang viên này nhà mình quả thật là có chút...... kỳ quái.
Nhưng cũng đâu có cách nào khác.
Ai bảo ba cậu có tiền chứ!
Có tiền nên muốn làm gì thì làm. Cậu có nên nói dưới cái "thành lũy" nhà mình có vài cái địa đạo không nhỉ?
Mai Như Ngọc vỗ vai Tư Không Tịch: "Không sao đâu, anh đừng để ý. Anh cứ coi như đây là một loại hình thẩm mỹ kỳ là và hành vi nghệ thuật đặc thù là được. Dù sao nhà em kiên cố lắm, nội thất bên trong là do mẹ em sắp đặt. Phong cách không giống nhau! Anh cứ đi vào trong là ổn thôi!"
Tư Không Tịch: "......"
Kể cả là thời điểm người cha nghệ sĩ của hắn rơi vào thời kỳ nổi loạn nhất, cũng không dám thiết kế ra những kiến trúc "điên" như này!
Thôi bỏ đi, tới cũng tới rồi. Lấy bất biến ứng vạn biến vậy!
Từ nhỏ đến lớn đầu óc hắn ổn là được!
Sau đó hắn liền đi theo Mai Như Ngọc vào trang viên.
Sau khi vào cửa, tám công nhân cao to đứng đối xứng thẳng hàng đồng thanh hô: "Tiểu thiếu gia!"
Mai Như Ngọc kho khan hai tiếng, vừa lẩm nhẩm "được rồi" vừa kéo Tư Không Tịch bước nhanh qua cửa vào bên trong.
Trên đường đến nhà chính, Tư Không Tịch nhìn thấy những bông hoa được mẹ Mai Như Ngọc sắp xếp trong sân vườn.
Hai bên đường trăm hoa đua sắc phủ một màu sắc khác biệt cho trang viên.
Trong nữa là đủ loại rau củ quả được sắp xếp theo màu sắc từ đậm nhất đến nhạt nhất, thoạt nhìn như một nông trại cầu vồng bình dị.
Tư Không Tịch nghiêm túc nghĩ mẹ vợ hắn hình như là người mắc chứng OCD (hội chứng ám ảnh cường chế), hắn phải nghiêm túc ứng phó với vấn đề này.
Cuối cùng Mai Như Ngọc cũng kéo Tư Không Tịch vào phòng khách của ngôi nhà.
Giờ khắc này Đại Tư Không đã chuẩn bị tinh thần để đối mặt với mọi giông bão, kỳ lạ sắp ập đến.
Hắn nở một nụ cười khiêm tốn, hoàn mỹ đến cực điểm, chuẩn bị chào hỏi bố mẹ vợ.
Sau đó, hắn thấy một người đàn ông trung niên tuấn tú ngồi trên một chiếc ghế gỗ........ lấp lánh ánh vàng, phủ một tấm da hổ bên trên, ngồi cạnh là một người phụ nữ diễm lệ cực điểm.
Nhưng đây không phải trọng điểm!!!
Trọng điểm là, hai hàng ghế bên cạnh có mười mấy người cao to đen hôi, khuôn mặt hằm hằm đang ngồi.
Tư Không Tịch cảm thấy, hình như hắn vẫn chưa chuẩn bị đủ tâm lý.
CMN!!!!!
Danh Sách Chương: