Đây không phải là lần đầu tiên Mai Như Ngọc nhìn thẳng vào mắt Tư Không Tịch, nhưng từ lần đầu tiên nhìn thẳng vào mắt Tư Không Tịch khiến cậu ngất đi đó, cậu đã cố ý không cho phép mình nhìn vào đôi mắt đó.
Mặc dù sau hơn một tháng huấn luyện bản thân, về cơ bản cậu đã thích nghi được với khuôn mặt của Tư Không Tịch. Nhưng ở một số thời khắc nhất định nào đó, gương mặt anh tuấn và đôi mắt xinh đẹp kia cũng có thể khiến cậu không kiểm soát được cảm xúc và chảy máu mũi.
Đương nhiên đây không phải là lỗi của cậu. Mai Như Ngọc cảm thấy chỉ cần có đủ thời gian, một ngày nào đó cậu sẽ có thể nhìn thẳng vào đôi mắt đó, mũi không chảy máu, mặt không đổi sắc.
Nhưng chí ít thì hiện tại, Mai Như Ngọc cảm thấy mình không thể chịu đựng được.
Đôi mắt đen như ngọc đó nhìn cậu, sự chăm chú đó khiến cậu cho rằng ánh mắt đó như đang chứa đựng cả ngàn lời yêu thương, như thể đang nói rằng cậu chính là "nắng gắt" của hắn ta.
Ánh mắt như vậy khiến cậu không kịp tránh né, liền bị kéo xuống vực sâu đen kịt.
Ngắn ngủi trong chốc lát lại như kéo dài cả ngàn năm, ngay lúc Mai Như Ngọc áo giác sắp có gì đó không nên có phát sinh vì đôi mắt kia, cậu lập tức tỉnh táo lại bởi cảm giác quen thuộc của chất lỏng đang trượt trong khoang mũi.
Đmmmmmmmm!!
Nhanh như chớp, Mai Như Ngọc cúi đầu, che mũi ho sặc sụa hai tiếng, sau đó lập tức xua tay như trả lời ánh mắt vừa khó hiểu lại đầy lo lắng của Tư Không Tịch và mọi người xung quanh.
"Không sao! không sao! Hai ngày nay cổ họng của tôi có chút khó chịu. Mọi người luyện tập cho tốt. Tôi đi vệ sinh."
Sau đó Mai Như Ngọc vận dụng kỹ thuật diễn xuất của ảnh đế, che mũi và miệng với biểu cảm rất tự nhiên đi tới toilet.
Trên đường đi đến nhà vệ sinh, cảm giác choáng váng suýt chút nữa bị người ta bắt mất hồn đi vừa rồi của cậu đã bay biến hoàn toàn, thay vào đó là một bụng đầy nguyền rủa.
Tư Không Tịch Mịch chết tiệt! Có phải anh ta độc thân lâu quá nên lẳng lơ dụ dỗ khắp nơi đúng không??! Sao anh ta có thể tùy tiện bắt được người nào thì quyến rũ người nấy?!
Còn ra thể thống gì nữa!
Quả nhiên, chờ khi cậu bước đến trước gương trong phòng vệ sinh và buông tay trái đang che mũi ra, cậu thấy chóp mũi và khuôn miệng xinh đẹp của mình đã dính đầy máu.
Thảm đến độ giá trị nhan sắc có nghịch thiên cỡ mấy cũng nhìn không nổi.
Mai Như Ngọc vô cảm nhìn máu mũi mình đang nhỏ tí tách.
Đứng ngơ ra như đang chào cờ đầu tuần.
Cậu gạt vẻ thất thần qua một bên, nhanh chóng cúi đầu lau sạch vết máu mũi trên mặt, vừa mở miệng lẩm bẩm chửi rủa.
"Tư Không Tịch Mịch chết tiệt!......"
"Đáng lẽ phải mang 'Tịch Mịch trút giận' đến đây, thì có phải có thể trút giận ngay tại chỗ không."
"Ngày mai mình phải đặt mua một cái kính lúp. Lần sau nhìn thấy hắn, không chừng còn có thể vả mặt hắn! Ha ha ha!!"
"Còn phải mời một bữa ra trò? Còn muốn được mời hả? Hứ! Ông đây cho anh ăn đủ! Canh Thập toàn đại bổ đang chờ anh đó! Đến lúc đó... Há há há!"
(* Canh thập toàn đại bổ có tác dụng điều trị hiệu quả các chứng thận hư, liệt dương, đau thắt lưng...)
Mai Như Ngọc cúi đầu rửa mặt nên tiếng nước chảy đã che đi thính giác của cậu, thế cho nên cậu không nghe lúc cậu đang cúi đầu, cửa phòng tắm đã bị một người khác đẩy ra, bước vào.
Người đàn ông với thân hình cao ráo, nhưng bước đi nhẹ nhàng.
Vì vậy, khi giọng nói trầm ấm quen thuộc chết tiệt vang lên bên tai, lông tóc Mai Như Ngọc dựng đứng cả lên.
"E là tôi sẽ không uống canh thập toàn đại bổ. Dù sao thì tình trạng sức khỏe của tôi cũng khá tốt, thận của tôi hoàn toàn không cần bồi bổ gì cả. Tất nhiên, nếu cậu muốn cùng tôi thưởng thức bát canh kia thì không thành vấn đề!"
"Cậu mà đeo kính sẽ có một phong cách khác đấy, nhưng chắc trông vẫn đẹp lắm. Còn kính lúp thì thôi quên đi, mắt kính bình thường vẫn tốt hơn."
"Còn nữa, Tịch Mịch trút giận là cái gì? Cái tên này nghe có vẻ đặc biệt đấy, nó khiến tôi có chút chú ý đấy!"
Thiếu chút nữa Mai Như Ngọc ngửa mặt lên trời gào to.
"Anh là ma à, đi đường không có tí tiếng động nào vậy?!"
"Tại sao anh theo tôi vào toilet?! Đừng nói với tôi anh mắc tiểu!"
Tên khốn này nhất định muốn chê cười cậu nên mới theo đến đây! Còn có lương tâm không? Sao có thể khốn nạn như vậy!
Thật ra Tư Không Tịch không mấy để ý đến Mai Như Ngọc đang xù lông.
"Tôi đến xem cậu như thế nào rồi. Vừa rồi có phải cậu lại chảy máu mũi đúng không? Tôi thấy hình như cậu gầy hơn trước nhiều, dù muốn giảm cân nhưng cũng bên giữ gìn sức khỏe, ăn đồ bổ máu vào."
"Tôi nghe nói đồ ăn màu đỏ sẫm rất tốt."
"Còn nữa, tôi thực sự muốn đi toilet." Tư Không Tịch nói xong bắt đầu vươn tay cởi thắt lưng, phong thái đặc biệt bình tĩnh. Nhưng nếu mắt anh không nhìn xuống eo Mai Như Ngọc thì trông có vẻ giống hơn. "Muốn cùng nhau không?"
Mai Như Ngọc: "......" Muốn cùng nhau cái gì?
Mai Như Ngọc: "???" Cái gì muốn cùng nhau?
Mai Như Ngọc: "!!!" Cùng nhau muốn cái gì!
MẸ NÓ CÓ NGƯỜI MUỐN GIỞ TRÒ ĐỒI BẠI TRONG TOILET A A A A!
Sốc! Ảnh đế quốc tế muốn "mời" tôi đi tiểu chung!! Cái này mà lộ ra ngoài thì đu càng trên hot search cả tháng không ngoa đâu!!!
Tư Không Lạc Nhạn anh có biết một câu của anh thôi đã làm hình tượng của anh hoàn toàn sụp đổ rồi không?!
Mai Như Ngọc điên cuồng gào thét trong lòng, vẻ mặt thay đổi liên tục.
Bỏ chạy hay đi tiểu chung với nhau, đây là một câu hỏi!!!
Lúc Tư Không Tịch hỏi câu này, vốn chỉ định đùa cậu thôi. Theo hiểu biết của hắn về Mai Như Ngọc, cậu chắc chắn sẽ từ chối, thậm chí còn nhảy dựng lên gào thét che mắt, che mũi rồi nhanh chóng lao ra khỏi phòng vệ sinh.
Thật ra thì hắn cũng không định đùa ác như vậy, chỉ muốn trêu cái người kiêu ngạo này chút mà thôi.
Tuy nhiên, điều mà Tư Không Tịch không ngờ tới là cái người mới nãy còn xù lông, mặt mày ửng hồng, đôi mắt có chút hơi nước, chỉ trong giây lát có thể lại chảy máu mũi kia, Mai Như Ngọc - lại không bỏ đi. Thay vào đó, là vẻ mặt bối rối trong giây lát, Mai Như Ngọc nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái mang theo vẻ kiên quyết nào đó. Sau đó, cậu đặt tay lên thắt lưng quần, nhếch miệng cười lạnh:
"Cùng nhau thì cùng, xem thì xem."
Ông đây sợ anh chắc?!
Tư Không Tịch lập tức nhướn mày. Lúc này, ánh mắt hắn càng thêm sâu thẳm, khác hẳn với vẻ muốn trêu đùa lúc nãy.
Đôi mắt hắn lại trượt đến vòng eo và bờ mông xinh đẹp của Mai Như Ngọc phần.
A, có niềm vui bất ngờ ngoài ý muốn vậy sao?
Tư Không Tịch mỉm cười: "Ồ! Cậu muốn so kích cỡ với tôi?"
Mai Như Ngọc quả thực bị câu hỏi này của Tư Không Tịch làm choáng váng.
Mới nãy cậu xác thực đã định bỏ của chạy lấy người rồi. Nhưng mọi người đều là đàn ông cả mà, Tư Không Tịch có cậu cũng có, Tư Không Tịch đẹp trai cậu cũng đẹp trai, Tư Không Tịch là ảnh đế cậu cũng là ảnh đế. Chẳng qua là cùng nhau đi WC, cởi quần và đi tiểu thôi sao?! Vì sao cậu phải bỏ chạy?!
Tới toilet mà không đi tiểu không phải là kém cỏi hơn người khác sao?
Kể cả Tư Không Tịch sẽ nhìn thấy "đại bảo bối" của cậu... Khụ!.... Không phải cậu cũngnhìn thấy "bảo bối" của Tư Không Tịch sao?!
Cũng... cũng xem như.... đáng giá đi.
Dù sao thì ngày nào cũng tự coi của mình rồi...Còn của ảnh đế quốc tế à..... Khụ!.... Qua thôn này không có cửa hàng nào nữa rồi.....
Nhưng cậu không ngờ Tư Không Tịch muốn so kích cỡ với cậu!!!
Mai Như Ngọc cảm thấy, cậu nên hạ thấp tiêu chuẩn về bất cứ một điểm nào đó của Tư Không Tịch xuống một bậc.
Nghĩ như vậy, Mai Như Ngọc lại liếc nhìn Tư Không Tịch, hắn cao hơn cậu vài cm, dáng người cường tráng hơn cậu, trong lòng có chút bực bội.
Nhưng cậu vẫn bắt đầu cởi cúc quần với vẻ tự nhiên, còn cố ý liếc nhìn xuống phía dưới eo của Tư Không Tịch.
Dưới ánh mắt chăm chú của Tư Không Tịch, Mai Như Ngọc hừ một tiếng.
"Chà!... Anh đã từng coi báo cáo khoa học chưa?"
Tư Không Tịch: "Cái gì?"
"Các nghiên cứu đã chỉ ra rằng chiều cao của một người đàn ông không nhất thiết phải tỷ lệ thuận với kích thước của cậu nhỏ đâu."
Tư Không Tịch hơi nhướn mày.
"Có người cường tráng, cao lêu nghêu, nhưng cậu nhỏ lại bé hơn người thấp lùn đấy. Chỉ bằng hạt đâu thôi đó.... Á!"
Mai Như Ngọc nói còn chưa nói xong, Tư Không Tịch đã cởi cúc quần, lộ ra "đại bảo bối" của hắn.
Sau đó, tất cả những lời Mai Như Ngọc muốn nói đều mắc kẹt trong cổ họng.
Cậu vừa nói cái gì ấy nhỉ? Chiều cao và kích thước cậu nhỏ không cân xứng.
Ồ phải! Chiều cao của ai đó quả thực không cân xứng với cậu nhỏ của mình. Nhưng mẹ nó cũng quá to rồi!!!
Mẹ ơi Mắt con sắp mù rồi!!!!
Giọng của Tư Không Tịch vang lên cùng với tiếng nước chảy: "Có vẻ như những người được nhắc đến trong bản báo cáo khoa học đó không bao gồm tôi."
Mai Như Ngọc: "......" Không, xét về phương diện nào đó thì cái báo cáo đó cũng bao gồm cả anh.
Mai Như Ngọc chửi thầm trong lòng, phát hiện Tư Không Tịch đang nhìn chằm chằm xuống phía dưới của mình.
Mai Như Ngọc bỗng nhiên có ý muốn kéo quần xoay người bỏ chạy, nhưng cuối cùng cậu vẫn cởi cúc quần, thả "đại bảo bối" của mình ra.
Trong suốt quá trình tiểu tiện, cậu luôn trong trạng thái cảnh giác cao độ, đề phòng tên Tịch Mịch nào đó to nhỏ chế giễu mình.
Kết quả chờ hai người đều giải quyết xong rồi, cậu mới chờ được một câu nói của Tư Không Tịch kèm theo một nụ cười khẽ: "Trắng trẻo nhỏ xinh đấy."
Mai Như Ngọc:......?
Mai Như Ngọc:??!
Mai Trầm Ngư rốt cuộc không nhịn nổi nữa, nhìn về phía Tư Không Lạc Nhạn gầm lên: "Anh làm ơn câm miệng đi!!!"
Sau đó Tư Không Tịch rời khỏi toilet với tâm trạng vui vẻ, theo sau là Mai Như Ngọc trong đầu không ngừng vang vọng "Trắng trẻo nhỏ xinh đấy."
Sau khi hai người rời đi, một cánh cửa buồng trong nhà vệ sinh đang đóng chặt nhanh chóng được đẩy ra, cùng với tiếng nước chảy ào ào, đạo diễn Ngưu bước ra với vẻ mặt phức tạp.
ĐM!!!!!!
Cũng may ông không bước ra chào hỏi hai thằng nhóc kia!
Bằng không cùng hai người kia so "bảo bối" lớn hay nhỏ, lại còn đẹp hay không đẹp, trắng hay không trắng, bản mặt già của ông không biết giấu vào đâu nữa
Dù sao thì ông không lớn cũng không trắng.
Nhưng thực sự không ngờ rằng thằng nhóc Tư Không Tịch tẩm ngẩm tầm ngầm kia lại ngoài lạnh trong nóng như vậy. Nhất định là sống ở nước ngoài lâu quá, phong tục bển ảnh hưởng hắn rồi!
Danh Sách Chương: