Trong một căn phòng rất lớn tại Tàng Thư các, có hàng trăm cái kệ để sách bằng gỗ, mà mỗi cái kệ đều có năm đến mười tầng, nhìn sơ qua thì căn phòng này cũng phải chứa hàng chục ngàn cuốn sách, bước vào đây mà cứ ngỡ như một mê cung sách vậy đó.
Tàng Thư các của học viện là một trong những nơi lưu trữ nhiều sách và tranh nhất đại lục, các có hai phòng chính là phòng chứa sách - Văn Uyên điện và phòng chứa tranh - Kỳ Họa điện.
Ở giữa Văn Uyên điện, có một nữ tử ngồi trên một chiếc bàn gỗ, tay trái đặt bên cạnh một tờ giấy trắng, tay phải cầm bút lông.
Xung quanh Tạ Nhược Hi là bốn vị tiến sĩ đang giám sát, phía trước có Chưởng viện và một số vị tiến sĩ chuyên về văn học đang chờ chấm bài thi.
Bài kiểm tra thứ nhất: Văn.
Bài kiểm tra này là muốn nàng vừa làm một bài luận tự do và vừa phải phá giải Kỳ Yêu Trận trong một tuần hương.
Kỳ Yêu Trận là một trận pháp chứa một bàn cờ vây đã thành yêu ở trong đó, một khi đã vào trong trận thì phải chơi thắng Kỳ Yêu nếu không thì sẽ bị nhốt ở trận pháp mãi mãi.
Đương nhiên, để đảm bảo an toàn thì các vị tiến sĩ đã cho thêm chút linh lực vào trận để khống chế nó, nếu người bên trong không chơi thắng được Kỳ Yêu thì sẽ khống chế được trận pháp thả người ra.
Sau khi đốt hương canh thời gian, Lâm tiến sĩ - vị tiến sĩ dạy tạo và sử dụng trận pháp kết ấn đưa Tạ Nhược Hi vào trong trận, xung quanh nàng xuất hiện bốn bức tường có màu vàng nhạt có thể nhìn xuyên thấu.
Nàng suy nghĩ một lúc rồi từ từ đặt bút, làm bài không hấp tấp cũng không chần chừ. Thế nhưng Tạ Nhược Hi viết được vài từ thì một bàn cờ vây bỗng xuất hiện trước nàng.
Tạ Nhược Hi dừng bút, quan sát kĩ bàn cờ đã đi khá nhiều quân rồi đưa hai ngón trỏ và ngón giữa bên tay trái lên, dùng linh lực điều khiển một quân cờ trắng lên một vị trí trên bàn cờ.
Sau đó lại tiếp tục làm bài luận, nàng cứ viết được vài từ là Kỳ Yêu lại đi một quân, mắt thấy không ổn nàng liền đặt bút xuống bàn, quyết định chơi thắng Kỳ Yêu trước rồi làm bài luận sau.
Đây thực sự là một cách làm nguy hiểm vì đâu ai biết được Kỳ Yêu kia sẽ kéo dài thời gian của nàng bao lâu.
Tạ Nhược Hi đi một nước cờ sau đó bỗng cất tiếng: "Một.. hai.. ba."
Nàng đếm với tốc độ khá chậm, giọng điệu rất phóng khoáng, vốn tưởng nàng chỉ đếm chơi nhưng sau khi đếm xong "ba" thì nàng đột nhiên phi một mảnh băng sắc nhọn vào Kỳ Yêu, nó vốn chẳng thể phòng thủ, cũng chẳng thể tấn công ngược lại nên nàng liền hăm dọa:
"Nếu như ngươi không muốn bị thương thì tốt nhất đừng có kéo dài thời gian của ta."
Nói xong Kỳ Yêu vẫn ương bướng mặc kệ lời hăm dọa của Tạ Nhược Hi mà kéo dài thời gian không chịu ra quân.
Tạ Nhược Hi lại tiếp tục đếm, đếm xong "ba" rồi lại phóng thêm một mảnh băng nữa. Mỗi mảnh băng nàng đều tăng thêm một phần linh lực. Cứ như vậy cho đến mảnh băng thứ năm chuẩn bị phi vào Kỳ Yêu thì nó lại đi một nước.
Đạt được ý đồ, Tạ Nhược Hi nở một nụ cười gian xảo, nàng cứ đếm là Kỳ Yêu lại đi một nước.
Sau hơn một tuần trà, Tạ Nhược Hi nắm bắt được cách đi và nhận ra sơ hở của Kỳ Yêu, nàng lập tức dùng các chiêu thức mà mình đã học được qua sách cổ. Tạ Nhược Hi nhanh chóng chiếm lợi thế và chiến thắng Kỳ Yêu trong tích tắc.
Trận pháp bị phá, Tạ Nhược Hi liền cầm bút lên làm bài luận.
Chưa hết một tuần hương thì Tạ Nhược Hi đã hoàn thành xong bài kiểm tra, nàng nhanh chóng nộp bài cho Chưởng viện phía trước.
Nàng viết về quan điểm của mình là lý do nữ tử không hề thua kém nam tử, lời văn của nàng chân thành, ngắn gọn nhưng mạch lạc, từng nét chữ uyển chuyển trên tờ giấy trắng.
Các vị tiến sĩ xem xong bài làm của Tạ Nhược Hi rồi nhìn nhau cười và gật đầu vài cái tỏ vẻ ưng ý, Chưởng viện cũng cười lớn.
Bài kiểm tra thứ nhất: Thông qua.
*
Sáng hôm sau, cả học viện vẫn như bình thường, Chưởng viện vẫn nghiên cứu sách cổ, các vị tiến sĩ vẫn chuẩn bị cho ngày học viện mở lại.
Còn Vũ tiến sĩ thì dẫn Tạ Nhược Hi đến một cánh cổng lớn bằng linh lực màu vàng ở phía Tây học viện gọi là cổng Xuyên Hành mà y canh giữ. Tạ Nhược Hi nhìn xung quanh thì thấy có một cái sân lớn dùng để các học viên tập hợp lại. Vũ tiến sĩ vung tay lên, cánh cửa linh lực của cổng dần dần biến mất, phía sau cánh cửa đó hóa ra là bìa rừng Bách Linh.
Tạ Nhược Hi vô cùng bất ngờ, lại còn có cánh cổng có thể đi xuyên không gian thế này sao?
Vũ tiến sĩ đoán được suy nghĩ của nàng liền giải thích: "Cánh cổng này chỉ có liên kết giữa học viện Linh Vân và rừng Bách Linh thôi."
Tạ Nhược Hi nghe xong thì cũng bớt được phần nào sự hứng thú. Nàng bước qua cánh cổng đó, nhìn xung quanh thì đã thấy mình đứng ở bìa rừng Bách Linh ngoài thành. Nàng quay đầu nhìn nữ tử đằng sau cánh cổng đang mỉm cười.
"Không sao đâu, sau khi lấy được lệnh bài, con sẽ tự khắc thấy được cánh cổng này và vào được học viện thôi." Vũ tiến sĩ nói với giọng trìu mến.
Tạ Nhược Hi cũng phần nào yên tâm. Cánh cổng dần dần biến mất, nàng quay lại nhìn vào cánh rừng rộng lớn kia.
Bài kiểm tra thứ hai: Thực chiến.
Bài kiểm tra này là bài kiểm tra cuối cùng cũng là bài kiểm tra quan trọng nhất, chỉ cần bài này được thông qua thì Tạ Nhược Hi đã chính thức được vào học tại học viện rồi.
Và đề thi là Tạ Nhược Hi phải vào trong rừng Bách Linh, tìm ra lệnh bài dành cho học viên mà học viện đã sắp xếp và sống sót mang đồ về Hàm Nguyên điện.
Tạ Nhược Hi chần chừ một lát, nhớ lại lần trước chỉ vì một con Bạch Hổ mà phân tâm, suýt nữa bị đám dây leo kia quấn lên.
Thật sự rất nguy hiểm.
Cuối cùng, nàng lấy lại ý chí, một mạch đi vào trong rừng.
Trên đường đi, Tạ Nhược Hi cẩn trọng quan sát xung quanh, mỗi bước đi đều tràn ngập sự dè dặt.
Đi được một lúc, Tạ Nhược Hi liền phát hiện có yêu khí xung quanh, trong lòng nàng thầm nghĩ: "Không phải chứ, vừa mới vào rừng thôi mà". Nàng cứ bước tiếp, càng bước thì yêu khí càng nặng.
Đột nhiên, có một thứ màu trắng, dài như dây thừng phi về phía lưng Tạ Nhươc Hi, cảm nhận được nguy hiểm, nàng liền bật nhảy lên không trung, thứ kia cũng rút lại, nàng đáp xuống đất rồi xoay người.
Thứ trước mắt khiến Tạ Nhược Hi phải bàng hoàng.
Có một con nhện khổng lồ màu đen, cao khoảng hơn một trượng, tuổi thọ của nó cũng khoảng vài trăm năm, toàn thân toát ra sát khí màu đen, trông không mấy thân thiện.
Loài nhện này được gọi là Sát Chu, trong rừng Bách Linh có khoảng hơn hai mươi con, con nào con nấy đều là yêu thú, hoành hành ngang ngược khắp rừng.
Tạ Nhược Hi nhìn vào thứ tấn công mình lúc nãy là tơ nhện đang được rút ngược lại vào bụng con Sát Chu kia.
Nếu như lúc nãy Tạ Nhược Hi không tránh sợi tơ nhện đó thì sợ là nó đã đâm xuyên người nàng rồi.
Tạ Nhược Hi cố giữ bình tĩnh, âm thầm lùi về phía sau nhưng vừa lùi được một bước, con nhện kia đã phát hiện.
Nó phóng một sợi tơ phi thẳng về phía Tạ Nhược Hi.
Tạ Nhược Hi đưa hai cánh tay đang nắm lên tạo thành hình chữ ích chắn trước người, một bức tường băng nhanh chóng xuất hiện cản sợi tơ kia lại.
Nàng nhanh chóng bật nhảy lên không trung, bức tường băng kia cũng bị sợi tơ đâm xuyên qua.
Tạ Nhược Hi đáp xuống đất, nhanh chóng triệu hồi ra vũ khí của mình, trên tay nàng xuất hiện một cây roi dài phát ra linh khí màu xanh lam, cây roi này được gọi là roi Ngọc Lam - một trong thập đại vũ khí đứng đầu thiên hạ.
Nàng vung roi lên quật thẳng về phía Sát Chu nhưng không bì lại thân thủ của nó.
Nó phóng tơ bám vào một cái cây khá xa rồi được sợi tơ kéo đi bám vào thân cây đó, tránh khỏi một roi của Tạ Nhược Hi.
Tạ Nhược Hi lại quật thêm một roi nữa nhưng roi này lại không đánh trực diện vào Sát Chu kia mà từ cây roi ấy phóng ra ba đạo hàn băng về phía nó.
Con Sát Chu kia lại dùng tám cái chân của mình bật lên và bám vào một cái cây khác.
Tạ Nhược Hi lại quật ra vài đạo hàn băng nữa, nó cũng bắt đầu ra tay.
Sát Chu phóng ra một cái lưới tơ chứa đầy yêu lực về phía Tạ Nhược Hi, nàng dùng roi quật linh lực vào cái lưới đó khiến cho cái lưới bị văng ra xa.
Không dừng lại ở đó, Sát Chu còn phóng ra rất nhiều lưới tơ và sợi tơ chứa đầy yêu lực nữa về phía Tạ Nhược Hi.
Nhiều đạo lam quang cùng bạch quang được xuất ra nhanh như chớp, nhìn từ xa giống như hai màu đang hòa quyện lại với nhau nhưng thực chất lại đang xô xát với nhau. Xung quanh khu đó bỗng chốc trải đầy tơ nhện cùng lam băng, nhìn thôi cũng đã rùng mình.
Tạ Nhược Hi và con Sát Chu kia cứ đánh qua đánh lại như thế, mãi cho đến khi nàng cảm nhận được yêu khí càng lúc càng nhiều. Con Sát Chu kia như cũng cảm nhận được điều này mà tạm thời ngưng chiến. Cả hai một người một yêu đồng loạt nhìn về phía xuất hiện yêu khí kia.
Tạ Nhược Hi bắt đầu lo lắng khi lại xuất hiện thêm một con Sát Chu nữa, một con đã khó đánh mà lại thêm một con nữa, hai con mà liên thủ thì sợ là nàng sẽ phải lành ít dữ nhiều rồi.
Quả nhiên, hai con Sát Chu vừa gặp đã hiểu ý nhau mà tấn công Tạ Nhược Hi.
Chúng phóng ra những lưới tơ và sợi tơ liên tục khiến cho nàng chỉ có thể tập trung phòng thủ mà không thể tấn công ngược lại.
Tạ Nhược Hi cố gắng tập trung nhìn những đòn tấn công mà hai con Sát Chu kia phóng ra.
"Quả nhiên là trận pháp!" Nàng bất giác nhìn xung quanh, những sợi tơ ấy thế mà lại đang liên kết dần thành một cái bẫy khổng lồ. Nếu như nàng còn tiếp tục dây dưa với hai con nhện này thì sớm muộn gì cũng sẽ dính vào bẫy.
Tạ Nhược Hi rơi vào trầm tư, nhưng được một lúc thì hai con nhện kia phóng tơ một lần nữa, nàng nhìn những sợi tơ đang tấn công mình rồi đột nhiên nảy ra một ý.
Nàng nắm chắc thời cơ rồi bật nhảy lên không trung, những sợi tơ của hai con Sát Chu đâm vào nhau.
"Thật sự khá có ích đó nha." Tạ Nhược Hi đáp xuống đất.
Hóa ra trong lúc nguy cấp, nàng lại nhớ đến chiêu thức của Mộ Dung Thành lần trước khi đấu với đám Giác Linh thảo.
Hai con Sát Chu bị phản công liền lập tức quay sang tấn công Tạ Nhược Hi, nàng lại một lần nữa dùng chiêu thức vừa nãy mà đối phó với hai con Sát Chu.
Cảm thấy đã chán, Tạ Nhược Hi chuẩn bị kết thúc trận chiến nhàn hạ này.
Nàng dùng thân thủ nhanh nhẹn của mình mà khiến cho một con Sát Chu phóng tơ tấn công vào con còn lại khiến cho hai con hiểu lầm nhau mà bắt đầu chiến đấu với nhau, mặc kệ Tạ Nhược Hi.
Nhân cơ hội này, Tạ Nhược Hi lập tức thu lại vũ khí, dùng toàn bộ sức của mình mà chạy vào rừng. Những đạo lam băng bị cắm lung tung ở quanh khu đó cũng bắt đầu tan chảy thành nước, dấu vết của Tạ Nhược Hi hoàn toàn biến mất.
Danh Sách Chương: