Sau hơn một canh giờ, toàn bộ học viên của Linh Vân đã đến đủ, họ nhanh chóng dọn hành lý của mình vào học viện.
Học viện có hơn một trăm học sinh và hơn sáu mươi vị tiến sĩ có những lập trường khác nhau và đến từ các quốc gia khác nhau, hai trăm gian phòng riêng biệt cho mỗi người trong học viện và một số gian phòng sinh hoạt chung khác như nhà bếp, nhà ăn và nhà tắm..
Sở dĩ ít học viên như vậy là do tiêu chuẩn của học viện rất khắt khe, không phải ai muốn vào cũng có thể vào được, hơn một trăm người cũng thuộc dạng số nhiều đối với tiêu chuẩn như vậy a.
Ngoài ra, học viện còn có hai cái sân lớn: Sân trước là cái sân phía sau cổng chính của học viện. Sân chính là cái sân nằm ngay giữa học viện, là nơi để các học viên học sử dụng linh lực.
Tây viên nằm ở phía Tây học viện, được chia thành hai khu, một là nơi để tập trung tất cả mọi người trong học viện lại, cũng là nơi chứa cổng Xuyên Hành, hai là nơi chứa trường ngựa. Nam viên nằm ở phía Nam học viện, là nơi chứa các phòng ở và sinh hoạt của học viên, chia làm hai khu, khu nam gồm các phòng ở của nam học viên và nhà tắm nam, khu nữ bao gồm các phòng ở nữ và nhà tắm nữ. Đông viên nằm ở phía Đông học viện, là nơi có các phòng chứa sách và bảo vật của học viện như Tàng Thư các, Lưu Bảo các.. Cuối cùng là Bắc viên nằm ở phía Bắc học viện, là nơi rộng nhất học viện vì có chứa lôi đài – nơi mà các học viên sẽ tỉ thí.
Sắp xếp xong đồ đạc của mình, các học viên nhanh nhẹn di chuyển đến đến khu tập trung ở Tây viên.
Đến nơi, ai cũng tự giác đứng theo hàng, nghiêm trang nhìn Chưởng viện phía trước.
Chưởng viện đời thứ ba của Linh Vân – Trần Hạo Dân, ông vang danh khắp cả đại lục với danh Phong Thần, sở dĩ có cái danh này là vì ông là Phong Linh Sư thành công nhất đại lục suốt một thời.
Chưởng Viện nhìn các học viên cười một nụ cười trìu mến rồi quay sang nhìn Vũ tiến sĩ gật đầu nhẹ một cái, Vũ tiến sĩ hiểu ý lập tức quay sang nói lớn: "Tháng trước, học viện của chúng ta gặp một số vấn đề nên đã phải đóng cửa học viện. Nay vấn đề đã được giải quyết, học viện mở lại, chúng ta vẫn sẽ sinh hoạt như bình thường, nếu mọi người gặp vấn đề gì thì hãy đến Hàm Nguyên điện trình báo."
Nghe Vũ tiến sĩ nói xong, các học viên ai ấy đều tự rõ trong lòng rằng vấn đề của học viện vẫn chưa được giải quyết xong nhưng bọn họ cũng chẳng biết phải làm gì hơn nên đành phải "giả ngốc" mà sống qua ngày vậy.
Lục tiến sĩ – vị tiến sĩ phụ trách luật lệ của học viện liệt kê lại luật lệ của học viện cho các học viên nhớ rõ để tránh tái phạm.
Ở một góc của sân, Lý tiến sĩ – vị tiến sĩ phụ trách môn sử dụng linh lực của học viện đang quét mắt qua đám người trong sân, y quan sát từng cử chỉ, nét mặt của họ, không bỏ qua bất kỳ điểm bất thường nào.
Lúc này, Lục tiến sĩ vẫn đang còn liệt kê luật lệ thì bỗng phía sau ông có cổng Xuyên Hành xuất hiện, một bạch y nữ tử bay từ trong cánh cổng ấy ra rồi ngã lăn xuống đất khiến tất cả mọi người đều vô cùng bất ngờ mà không khỏi hướng mắt về nàng.
Trên người nữ tử dày chi chít những vết thương, nàng một thân bạch y cũng bị máu nhuốm đỏ khắp người, tóc tai nàng bù xù, trông vô cùng luộm thuộm, không hề có dáng vẻ của một tiểu thư quyền quý.
Tạ Nhược Hi cố gắng chống tay ngồi dậy thì nàng lại thấy phía trước có rất nhiều người đang tập trung nhìn nàng với ánh mắt vô cùng kì lạ khiến nàng không khỏi bối rối mà nở một nụ cười rồi đưa tay lên chào một tiếng: "Chào nha."
Tạ Uyển Đình nhận ra rồi kéo Tạ Khải Vũ chạy đến đỡ nàng dậy.
Thấy nàng bị thương như vậy, tỷ đệ Tạ Uyển Đình đương nhiên thấy đau thay cho nàng, nhưng đám người Tạ Thừa Lâm lại ngược lại vô cùng hả hê quay sang nhìn nhau, không quên mỉa mai vài câu: "Đây không phải Vân Bình Công Chúa sao? Sao lại thảm thế này."
Tạ Nhược Hi mặc dù nghe thấy nhưng cũng cố kiềm chế mà bỏ ngoài tai, nàng đứng dậy đi đến chỗ Chưởng viện hành lễ rồi đưa tấm lệnh bài trong tay cho y.
Chưởng viện cẩn thận xem xét rồi mỉm cười với nàng: "Được rồi, từ hôm nay, con đã trở thành một học viên của học viện Linh Vân, lát nữa Hàn tiến sĩ sẽ sắp xếp phòng cho con." Ông vừa nói vừa nhìn qua Hàn tiến sĩ bên cạnh, y cũng hiểu ý rồi xoay người đi sắp xếp.
Tạ Uyển Đình quay sang xin phép cho cô đưa Tạ Nhược Hi trị thương trước rồi từ từ dìu nàng về phòng mình. Tạ Khải Vũ cũng về chỗ nghiêm túc đứng tiếp tục nghe Lục tiến sĩ liệt kê luật lệ.
Trong phòng Tạ Uyển Đình, Tiểu Linh liên tục than vãn về Tạ Nhược Hi, cô trách nàng không chịu luyện tập kĩ càng, trách cô không biết tự bảo vệ bản thân.. nhưng nói đi nói lại cũng chỉ là cô lo lắng cho Tạ Nhược Hi a.
Tạ Uyển Đình ngồi bên cạnh bôi thuốc cho Tạ Nhược Hi mà vô cùng xót thương, một Công Chúa như nàng mà hết chịu nỗi đau về tinh thần thì lại phải chịu nỗi đau về thể xác, đáng thương biết bao.
Một lúc sau Tạ Khải Vũ cũng mang một vẻ mặt trông vô cùng lo lắng mà bước vào phòng, y nhìn mấy vết thương trên người Tạ Nhược Hi mà ngày càng lo lắng hơn. Y ngồi xuống hỏi nàng ở trong rừng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tạ Nhược Hi vừa ăn bánh hoa quế vừa kể vắn tắt lại, ai ấy nghe xong cũng chỉ đành thở dài, Tiểu Lạc bên cạnh cũng chỉ lắc đầu rồi thốt lên một câu: "Người thật xui a."
Bôi thuốc xong, Tạ Nhược Hi nghỉ ngơi tại phòng Tạ Uyển Đình, Tiểu Linh cùng Tiểu Lạc đi dọn hành lý của nàng vào căn phòng ngay bên cạnh mà Hàn tiến sĩ đã sắp xếp, còn Tạ Uyển Đình thì cùng Tạ Khải Vũ đến nhà ăn để chuẩn bị ăn trưa.
Trong luật lệ của học viện có một điều là người hầu của các học viên không được ở trong học viện lúc không cần nên toàn bộ hầu cận mà họ mang theo sau khi sắp xếp xong hành lý thì phải ra ngoài học viện.
Lúc này trong nhà ăn vô cùng sôi nổi, toàn bộ học sinh ngồi chia thành nhiều nhóm nhỏ, nhóm thì ôn lại chuyện cũ, nhóm thì kể về những sự kiện gần đây, nhóm thì bàn luận về vụ việc xảy ra tháng trước ở học viện, nhóm thì nói về Tạ Nhược Hi.. bàn của nhóm Mộ Dung Thành cũng không khác, họ cũng bàn luận về vụ việc xảy ra ở học viện tháng trước nhưng Mộ Dung Thành lại đột nhiên nghĩ đến nữ tử sáng nay, y quay sang cắt ngang chủ đề đang bàn luận: "Nữ tử sáng nay là Hoàng muội của huynh à?"
Tạ Khải Vũ cũng quay sang cười gian hỏi: "Thành Vương điện hạ có hứng thú với Hoàng muội của ta à."
Tạ Uyển Đình lập tức đánh vào vai Tạ Khải Vũ một cái, y hiểu ra rồi thu lại nụ cười gian trên mặt.
Mộ Dung Thành cũng không thèm nói chuyện với Tạ Khải Vũ nữa.
Ở giữa nhà ăn có một nhóm rất đông người đang thì thầm to nhỏ, trong nhóm người đó cũng có Tạ Thừa Lâm, Tạ Ngọc Chân cùng Tạ Mộc Nhiên, họ vừa nói vừa cười rất khoái chí.
Tưởng chừng họ đang kể chuyện hài nhưng thực chất là đang bày kế trêu đùa Tạ Nhược Hi. Sau một chén trà, họ cũng bày ra được khá nhiều trò, chỉ chờ đến ngày mai để sử dụng thôi.
*
Sáng hôm sau, Tạ Nhược Hi thức dậy từ sớm, chuẩn bị kĩ càng cho buổi học đầu tiên của mình, Tạ Uyển Đình cũng dậy sớm đưa nàng đến lớp ở trung tâm học viện.
Lúc vào lớp, Tần tiến sĩ – vị tiến sĩ phụ trách môn lịch sử tu luyện đã ngồi sẵn trên chỗ ngồi dành cho tiến sĩ ở đầu lớp.
Trong lớp có ba mươi học viên, chủ yếu là những người có tiếng trong học viện lẫn trong thành Huyền Dương như Mộ Dung Thành, Tạ Khải Vũ, Lý Lạc Thanh – Thiên Kim Lý Tể Tướng Huyền Linh Quốc..
Tạ Uyển Đình về chỗ ngồi của mình ở hàng trên cùng, còn Tạ Nhược Hi đi đến đầu lớp, đứng nghiêm trang cúi chào mọi người: "Chào mọi người, ta tên Tạ Nhược Hi, nếu có gì không biết mong mọi người giúp đỡ."
Nói xong, Tần tiến sĩ chỉ cho nàng chỗ ngồi của mình ở gần cuối lớp.
Tạ Nhược Hi vui vẻ đi đến chỗ của mình nhưng nàng vừa nhìn chỗ ngồi của mình xong thì lập tức nhận ra chỗ ngồi của mình đã bị bôi một lớp mật ong nhẹ, nếu không để ý thì sẽ không ngửi thấy mùi.
Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ quả nhiên có một tổ ong.
Nàng quay sang nhìn Tần tiến sĩ với ánh mắt đáng thương nói: "Thưa tiến sĩ, tai của học trò không tốt, ngồi xa như thế này học trò sợ rằng không nghe rõ a."
Tần tiến sĩ nghe vậy cũng đồng tình rồi đổi chỗ của nàng cho Lương Trạch – Thế Tử của Dao Minh quốc, một tiểu quốc của đại lục, y cũng là một trong những người tham gia bày trò trêu đùa Tạ Nhược Hi.
Mặc dù không muốn nhưng nếu không chuyển chỗ thì Tần tiến sĩ sẽ nghi ngờ nên Lương Trạch đành phải hy sinh chuyển xuống chỗ Tạ Nhược Hi, còn nàng sẽ lên chỗ y ngồi, cũng tức là bên cạnh Tạ Uyển Đình.
Lương Trạch đang đi xuống chỗ thì bị Tạ Nhược Hi nắm lấy vai, nàng ghé gần vào tai y rồi khẽ nói thầm: "Đừng tự chuốc họa vào thân." Nàng nói xong thì bỏ tay ra khỏi vai y, vui vẻ đi lên chỗ của mình.
Tạ Nhược Hi chỉ nói vỏn vẹn sáu từ cũng đủ khiến Lương Trạch cảm thấy vô cùng bất an, nhưng y vẫn cố giữ bình tĩnh ngồi vào chỗ.
Những người trong lớp trừ Tần tiến sĩ chứng kiến xong việc này cũng đã nhận thấy rằng Tạ Nhược Hi không hề dễ đối phó.
Mộ Dung Thành ngồi ở góc lớp cũng chỉ cười nhẹ một cái rồi tập trung nghe Tần tiến sĩ giảng bài.
Sau một canh giờ học về lịch sử tu luyện của một số nhân vật nổi tiếng trên đại lục vài trăm năm trước thì cũng đã đến giờ trưa, Tần tiến sĩ cũng kết thúc lớp học.
Khi tất cả học viên đi đến nhà ăn, Tạ Nhược Hi đã phi một mảnh lam băng vào tổ ong ở cái cây gần đó. Tổ ong bị rớt xuống đất, đám ong tức giận bay khắp nơi, khi chúng phát hiện dưới mông Lương Trạch có mật ong thì lập tức lao đến chích vào mông y.
Lương Trạch chạy vòng quanh học viện mười mấy vòng, các học viên thì đứng xem rồi không ngừng cười lớn, giễu cợt y.
Lương Trạch chạy đến nỗi đôi chân muốn rời ra nhưng hắn đột nhiên nhớ ra rằng mình có linh lực, hắn vừa tức giận vừa quay lại phẩy tay một cái thật mạnh, một cơn gió lớn kéo đến cuốn hết đám ong ra khỏi học viện, Lương Trạch nhanh chóng chạy vô phòng của mình thay y phục.
Đến giờ Ngọ, toàn bộ học viên tập trung ở nhà ăn chuẩn bị dùng bữa và lần này Tạ Thừa Lâm đã đích thân ra tay, y tạo ra một vũng nước lơ lửng ở ngay phía sau cửa nhà ăn, đám người Tạ Uyển Đình vô sau nên không hề hay biết đến vũng nước kia.
Tạ Ngọc Chân cho một học viên ra canh chừng Tạ Nhược Hi. Sau một lúc, học viên kia thấy Tạ Nhược Hi đang đi đến nhà ăn thì lập tức chạy vô nhà ăn báo cho Tạ Ngọc Chân biết, cô cũng quay sang báo cho Tạ Thừa Lâm để y chuẩn bị.
Tạ Nhược Hi đang ung dung chuẩn bị bước vào cửa nhà ăn thì nàng chợt nhận thấy có rất nhiều ánh mắt đang đăm đăm nhìn mình nên chân nàng bất giác dừng lại giữa chừng, nàng thu chân lại, đảo mắt quanh nhà ăn một lượt rồi nàng nhìn ra ngoài nhà ăn thì thấy Đỗ tiến sĩ – phụ trách môn tạo và sử dụng trận pháp đang ở gần đó, trong đầu nàng đột nhiên hiện ra một ý tưởng.
Nàng chạy qua chỗ Đỗ tiến sĩ rồi vui vẻ chào hỏi: "Đỗ tiến sĩ an, Hoàng tỷ của ta là Tạ Uyển Đình có vài bức tranh do Tư Đồ tiên sinh vẽ, muốn cùng người thưởng thức a. Bây giờ tỷ ấy đang ở nhà ăn, nếu người có hứng thì đi xem một chút a."
Đỗ tiến sĩ nổi tiếng là thích những tác phẩm do Tư Đồ tiên sinh – họa sư được cả đại lục công nhận là họa sư vẽ đẹp nhất đại lục từ trước đến nay, y còn được gọi bằng cái danh là "Bút Tiên".
Nghe Tạ Nhược Hi nói vậy thì Đỗ tiến sĩ đương nhiên sẽ đồng ý, ông nhanh chóng theo nàng đến nhà ăn. Tạ Nhược Hi cũng nhân cơ hội này đi ra đằng sau Đỗ tiến sĩ.
Đám người Tạ Thừa Lâm đang cảm thấy không đúng thì họ đột nhiên nghe được tiếng bước chân, Tạ Thừa Lâm bắt đầu tập trung chuẩn bị thả vũng nước xuống.
Lúc này, một người thân vận bạch y bước vào nhà ăn, Tạ Thừa Lâm không thèm để ý người đó là ai mà lập tức phẩy tay nhẹ một cái, vũng nước lơ lửng phía sau cửa nhà ăn rớt xuống trúng người vận bạch y kia.
Toàn bộ ánh mắt của nhà ăn dồn vào người vận bạch y đó, cứ ngỡ sẽ có một trận cười lớn nhưng khi họ nhìn kĩ người bạch y kia thì chợt nhận ra y chính là Đỗ tiến sĩ, lúc này Tạ Nhược Hi phía sau Đỗ tiến sĩ mới nghiêng đầu qua phải nhìn đám người đang ngơ ngác trong nhà ăn cười tươi.
Đỗ tiến sĩ tức giận gằn một tiếng: "Là ai làm?"
Rất nhiều học viên đều nhanh chóng chỉ tay vào đám người Tạ Thừa Lâm, và tất nhiên họ bị phạt quét dọn toàn bộ học viện trong nửa tháng.
Sau khi Đỗ tiến sĩ bỏ đi, Tạ Nhược Hi mới bước vào nhà ăn, nàng vừa đi vừa lắc đầu khiến đám người muốn trêu đùa nàng càng trở nên tức giận hơn.
Tạ Mộc Nhiên vẫn luôn im lặng xem xét tình hình rồi cũng nảy ra một kế sách quay qua nói với Tạ Thừa Lâm. Nghe thấy cũng hợp lý nên hắn đành nuốt cục tức vừa rồi xuống, tự thầm trong lòng rằng nhất định sẽ báo thù.
Tạ Nhược Hi lấy một suất ăn rồi đi đến bàn của đám người Tạ Uyển Đình đang ngồi, Mộ Dung Thành lúc này thấy rõ được mặt của Tạ Nhược Hi thì liền nhận ra nàng chính là tên Tiểu Tứ hôm trước: "Không biết nên gọi vị này là Tiểu Tứ công tử hay là Vân Bình Công Chúa đây?" Y vừa nói vừa mỉm cười.
Tạ Nhược Hi nghe xong chợt hiểu ra mà liếc xéo y một cái.
Hôm trước nàng quả thực không hóa trang kĩ lưỡng, để một người lợi hại như Mộ Dung Thành nhận ra cũng là chuyện bình thường a. Nàng quay sang nhìn Tạ Uyển Đình đang nhìn mình với ánh mắt bất lực, mà nàng cũng chỉ đành nở một nụ cười miễn cưỡng.
Tạ Khải Vũ thấy vậy thì lập tức cười phá lên, phá tan bầu không khí hiện tại. Y thúc dục mọi người mau chóng dùng bữa rồi còn về phòng nghỉ ngơi dưỡng sức cho buổi học ngày mai.
Lúc này, một nữ học viên đột nhiên đến làm quen với Tạ Nhược Hi, ngay sau đó có vô số học viên trong nhà ăn quay qua nhìn nữ tử ấy với ánh mắt ngạc nhiên.
Tạ Nhược Hi thấy vậy thì liền dùng khuỷu tay huých nhẹ vào Tạ Uyển Đình, Tạ Uyển Đình hiểu ý nàng rồi nói ra ba chữ: "Lý Lạc Thanh."
Tạ Nhược Hi nghe xong thì liền nhận ra, đưa tay mời nữ tử kia ngồi xuống.
Lý Lạc Thanh – Thiên Kim của Lý Tể Tướng Huyền Linh quốc, là Thủy Linh Sư tính tình dịu dàng, ôn hòa. Từ năm mười sáu tuổi cô đã nổi danh khắp Huyền Linh vì tài năng lẫn nhan sắc của mình, thậm chí còn có rất nhiều người trên đại lục nói cô là nữ tử duy nhất trong thiên hạ xứng đáng làm Túc Vương Phi của Mộ Dung Phong. Đương nhiên, cô cũng là một trong Ngũ đại tài nữ Linh Vân.
Tạ Nhược Hi nhìn kỹ Lý Lạc Thanh rồi thầm cảm thán trong lòng, dung mạo của y quả nhiên là "như hoa như ngọc" a.
Sau khi làm quen một hồi, Tạ Nhược Hi lại muốn rút lại lời cảm thán vừa rồi, nữ tử này mặc dù giống như là đang quan tâm nàng nhưng sau khi nói chuyện một lúc nàng cứ có cảm giác cô ta giống mẫu tử Tô Ý Lan và Tạ Mộc Nhiên, đều là đang thăm dò nàng.
Nhận ra điều này, nàng đương nhiên sẽ cẩn trọng hơn, bất kể lời nói hay hành động nàng đều sẽ diễn theo lời đồn bên ngoài dù đúng hay sai.
Ai ngồi gần cũng có thể nhìn thấu được cuộc nói chuyện đó của hai "con cáo" với nhau.
Làm quen xong, Lý Lạc Thanh vẫn giữ nguyên vẻ dịu dàng ấy mà rời đi, mọi người ăn xong cũng nhanh chóng về phòng của mình.
Chiều hôm đó, đám người Tạ Thừa Lâm đi theo Tạ Nhược Hi, vốn định vô đánh nàng một trận thế mà nàng lại đi đến nhà tắm nữ.
Mặc dù có chút do dự nhưng nghĩ rằng bên trong sẽ không có ai nên Tạ Thừa Lâm đã kêu đám học viên kia lén lút đi vào, còn hắn sẽ ở ngoài canh chừng.
Cứ tưởng sẽ gặp được Tạ Nhược Hi nhưng họ vừa bước vào đã thấy một đám học viên nữ đang đứng đợi ở bên trong, đám học viên đó đinh quay đầu chạy nhưng lại bị một đám học viên nữ nữa đang đứng chặn ở cửa.
Và thế là họ bị đám học viên nữ trong nhà tắm đánh cho một trận tơi bời.
Tạ Thừa Lâm may mắn thoát nạn nhưng Tạ Nhược Hi không biết từ đâu xuất hiện mà đã đứng phía sau hắn khiến hắn giật bắn cả người.
Nàng nở một nụ cười tươi nhìn Tạ Thừa Lâm khiến hắn có chút bất an, đành tự thầm nhất định sẽ báo thù nàng.
Đến tối, trăng sáng bị mây đen che khuất, đoán chừng sắp đến mùa mưa a.
Tạ Nhược Hi đi dạo quanh học viện một lúc, chuẩn bị đón nhận trò đùa tiếp theo của đám người Tạ Thừa Lâm.
Đúng như dự đoán, đám người đấy quả nhiên đã đến phòng của nàng, lén lút bỏ vài con rắn dưới chăn của nàng rồi núp phía sau cửa sổ, đợi nàng vào sẽ thả thêm rắn và chặn cửa không cho nàng ra.
Một lúc sau, nàng đi dạo cũng đã về, lúc đến gần phòng của mình, nàng cũng đoán được đám người kia đã bày trò và vẫn còn ở đây.
Nàng ung dung bước vào phòng, quan sát một lúc rồi đi thẳng đến giường lật chăn lên, đám rắn tren giường định lao vào nàng nhưng nàng chỉ phất tay một cái, đám rắn đó đã bị đóng băng rớt xuống dưới đất.
Đám người ngoài cửa sổ nghe thấy động tĩnh thì lập tức thả thêm rắn vào, Tạ Nhược Hi thấy con nào cũng lập tức đóng băng con đó.
Sau một khắc, trong phòng nàng đột nhiên vô cùng im ắng, khiến cho đám người ngoài kia cũng thấp thỏm theo.
Họ còn tưởng là do nàng đã bị cắn mà ngất đi nên đã xông thẳng vào phòng chuẩn bị cười phá lên chế giễu nàng nhưng khi học vừa xông vào thì lại chẳng thấy ai.
Thấy vậy nên ai nấy đều vào phòng tìm kiếm nàng, ngay lập tức, toàn bộ cửa phòng đều bị linh lực khóa lại, băng trên đám rắn kia cũng đã tan chảy.
Đám người Tạ Thừa Lâm quay sang nhìn nhau rồi không ngừng la hét khiến cả học viện phải thức giấc, một vài học viên ở gần đó còn vì tò mò mà chạy ra xem thấy bóng người đang chạy loạn trong phòng, còn Tạ Nhược Hi thì ngồi ở hiên phòng ngắm trăng.
Tạ Uyển Đình thấy vậy liền chạy qua kéo Tạ Nhược Hi về phòng mình ngủ một đêm.
Lúc sau, đám người Tạ Thừa Lâm cũng đã phá được khóa linh lực của Tạ Nhược Hi mà chạy thoát ra ngoài.
Tạ Mộc Nhiên đột nhiên xuất hiện kéo Tạ Thừa Lâm lại, chỉ cho hắn kế hoạch tiếp theo. Vì trả thù, hắn cũng chỉ đành nghe lời cô.
*
Sáng hôm sau, các lớp học vẫn diễn ra như thường lệ, sau khi lớp học kết thúc, các học viên lại đến nhà ăn dùng bữa. Nhưng lúc này, học viện lại trở nên vô cùng ồn ào, vô số học viên tập trung ở sân trước của học viện đang hướng mắt về một đám người ăn mặc khá cầu kỳ.
Tạ Nhược Hi thấy vậy cũng không khỏi hiếu kỳ mà kéo Tạ Uyển Đình đi xem. Lúc đến gần, nàng thấy trong đám người đang thu hút sự chú ý kia gồm có ba nam và hai nữ.
Ba nam tử kia lần lượt là Mộ Dung Phong – Túc Vương của Thiên Khải quốc, Hoàng huynh của Mộ Dung Thành, là Kim Linh Sư, nổi danh khắp nơi với tính cách ôn nhu, điềm tĩnh cùng gương mặt như được "chạm khắc từ ngọc" của mình, thật sự không thua gì thiên tiên đâu. Mặc dù có quan hệ huyết mạch với Mộ Dung Thành nhưng trong chốn thâm cung của Thiên Khải trước nay chưa từng tồn tại hai chữ "tình thân" giữa huynh đệ với nhau, chính vì thế, hai người họ chính là kẻ địch lớn nhất của nhau, chưa bao giờ công khai nhưng lại có vô số lần âm thầm đấu đá trong triều đường.
Tiếp đến là Lưu Cảnh Hạo –Thái Tử của Lưu Nguyên quốc, cũng là Kim Linh Sư, y là bằng hữu thân nhất của Mộ Dung Phong, bề ngoài thì có vẻ tốt bụng, thông minh nhưng thực chất bên trong chẳng khác một con cáo già. Ấy vậy mà y vẫn được nhiều nữ nhân trên đại lục yêu thích nên được tính vào số ít những công tử đào hoa nhất đại lục a.
Cuối cùng là Vương Tử của Bắc Diệp quốc – Diệp Thanh, là Thổ Linh Sư, tính tình lạnh lùng, ít nói, khá thân với Tạ Thừa Lâm. Y trời sinh có bản lĩnh lãnh đạo, từ nhỏ đã biết giúp Bắc Diệp quốc vương xử lý quốc sự, quản lý triều đường.. chính vì thế, y trưởng thành từ rất sớm nên không có nhiều bằng hữu, đến lúc đến học tại Linh Vân mới có thêm nhiều bằng hữu hơn.
Cả ba nam tử trên đều là ba người còn lại trong Ngũ đại công tử Linh Vân.
Còn hai nữ tử phía sau họ chính là Tô Chỉ Yên – Đại Quận Chúa Kỳ Thiên Quốc, là Hỏa Linh Sư và Vương muội của y là Tô Gia Nhi – Nhị Quận Chúa Kỳ Thiên quốc, là Phong Linh Sư. Cả hai đều là hai người còn lại Ngũ Đại tài nữ Linh Vân. Mẫu hậu của hai người mất sớm nên họ có quan hệ vô cùng thân thiết, từ nhỏ đến lớn đều sớm tối có nhau, mặc kệ cho việc tranh giành quyền lực trong cung mà cùng nhau an lạc sống qua ngày.
Ngoài ra, Tô Ý Lan chính là cô mẫu của họ.
Nghe Tạ Uyển Đình phổ cập xong, Tạ Nhược Hi biết không nên dính dáng đến họ nên không quan tâm kéo Tạ Uyển Đình đi đến nhà ăn.
Trong lúc đó, Tạ Mộc Nhiên đã lén cho người đến nhà ăn cho bột Tuyết Chi vào đồ ăn.
Trên bàn ăn, Mộ Dung Thành không ngừng chọc tức Tạ Nhược Hi, nàng cũng không chịu thua mà châm chọc ngược lại y, nhà ăn đã ồn ào nay còn bị hai người đấu khẩu đến nỗi trưởng bếp còn phải ra nhắc nhở rồi hai người mới chịu nuốt cục tức xuống mà ăn cơm.
Nhưng lúc Tạ Nhược Hi ăn được vài miếng thì nàng đột nhiên cảm nhận được một cơn lạnh buốt bên trong cơ thể mình đang nhói lên như có hàng trăm thanh băng lạnh buốt đâm vào ruột gan rồi từ từ lan rộng ra khắp nơi, nó đóng băng kinh mạch, xuyên qua xương cốt, xuyên qua da thịt nàng lan ra ngoài.
Nàng cố giữ bình tĩnh điều hòa linh lực để kiềm chế nó nhưng vẫn không có hiệu quả, cơn đau ngày càng mãnh liệt hơn. Cả người nàng bất giác run rẩy đến đôi đũa trên tay nàng cũng rớt xuống bàn.
Tạ Uyển Đình ngồi bên cạnh cảm thấy không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo thì liền quay qua nhìn Tạ Nhược Hi rồi không khỏi sững sờ.
Cô bắt đầu lo lắng hỏi: "Muội làm sao thế?" rồi đưa tay lên định đặt tay lên vai Tạ Nhược Hi.
Tạ Nhược Hi né người ra rồi thốt lên một câu "Đừng chạm vào muội." khiến Tạ Uyển Đình bất giác thu tay lại.
Tạ Thừa Lâm ngồi ở một góc cũng đã nhận thấy Hàn độc của nàng phát tác, hắn nhanh chóng đứng dậy đi đến chỗ nàng.
Không khí xung quanh nàng ngày càng lạnh giá, bị Tuyết Chi kích thích nên nàng không thể nào kiềm chế được Hàn độc, thậm chí còn phải chịu nỗi đau gấp đôi bình thường.
Mọi người trong nhà ăn cũng bắt đầu quay qua nhìn nàng với ánh mắt hoang mang.
Nàng thấy sắp không ổn nên cố gắng đứng dậy, nhanh chóng chạy về phòng nhưng vừa chạy ra khỏi nhà ăn thì bị Tạ Thừa Lâm chặn lại.
Tạ Nhược Hi hất tay hắn ra nhưng hắn lại triệu hồi kiếm của mình, tiếp tục ngăn nàng.
Thấy động tĩnh lớn như vậy nên các học viên nhanh chóng vây quanh hai người chờ xem kịch hay.
Tạ Thừa Lâm thấy Tạ Nhược Hi đang đứng im cắn răng chịu đựng thì lập tức ra uy, vô tình đặt tay lên vai nàng. Hắn đột nhiên cảm nhận được một cái lạnh thấu xương, rồi tay hắn thoáng chốc bị một lớp băng sương bao trùm và đang lan dần lên cả cánh tay với tốc độ khá nhanh.
Tạ Thừa Lâm rút tay lại nhưng lớp băng sương vẫn bao trùm trên khắp cánh tay trái hắn.
Mấy học viên kia lập tức cười phá lên, thậm chí còn nói rất nhiều lời khó nghe với nàng.
Tạ Uyển Đình định chạy lại đưa nàng về phòng nhưng Mộ Dung Thành cùng Tạ Khải Vũ lại nhìn ra điều bất ổn mà ngăn cản cô lại.
Quả nhiên, nàng không kiềm chế nổi, cũng không muốn kiềm chế nữa, cố tình thả lỏng cơ thể rồi không chống đỡ nổi mà ngồi sụp xuống và ngay sau đó một vòng linh lực từ cơ thể nàng mạnh mẽ phóng ra ngoài.
Mộ Dung Thành sớm đã chuẩn bị nên nhanh chóng tạo ra một tấm khiên lửa chắn trước mình cùng Tạ Uyển Đình và Tạ Khải Vũ.
Những người còn lại do không kịp phòng bị mà bị linh lực của nàng đánh văng ra sau ngã xuống đất, cũng có người bị văng đập vào tường của mấy căn phòng phía sau..
Bất kỳ thứ gì bị linh lực của nàng đánh trúng đều bị vài lớp băng sương bao trùm lấy, từ đám học viên kia hay cả mấy cái cây gần đó cũng không thoát khỏi.
Thậm chí vòng linh lực này của Tạ Nhược Hi còn lan ra khắp học viện khiến cho không khí mùa hè trong học viện đột nhiên có chút mát mẻ.
Ngay sau đó có một học viên chạy vào Hàm Nguyên điện báo cáo việc này với các tiến sĩ đang đọc sách, họ nhanh chóng chạy đến nhà ăn.
Đám người ở sân trước học viện cũng cảm nhận được điều này nên chạy đến nhà ăn.
Lúc họ đến nơi thì thấy ai nấy đều đang nằm dưới đất bị băng sương bao trùm nên không thể đứng dậy, khung cảnh xung quanh đó cũng toàn là băng sương.
Mộ Dung Thành nhanh chóng thu tấm khiên lại, đi đến chỗ Tạ Nhược Hi, trực tiếp bế nàng lên rồi đi về phòng nàng.
Tạ Uyển Đình và Tạ Khải Vũ cũng chạy theo y.
Lục tiến sĩ lập tức đến ổn định tất cả mọi người ở đó lại, các tiến sĩ khác thì đi chữa trị cho các học viên bị thương.
Mộ Dung Thành bế Tạ Nhược Hi trên tay nên cũng cảm nhận được nàng đang run rẩy, ắt hẳn là rất lạnh a.
Khi đến phòng của nàng, Mộ Dung Thành đặt nàng xuống giường, thắp sáng mấy ngọn nến trong phòng.
Tạ Uyển Đình cũng sốt sắng chạy vào nắm lấy bàn tay đang run lẩy bẩy của nàng, nét mặt nàng lộ rõ sự thống khổ khiến cho Tạ Uyển Đình cũng phải đau lòng.
Tạ Khải Vũ thì mang theo mấy chậu than để trong phòng.
Mặc dù là mùa hạ, thời tiết vô cùng nóng nhưng trong phòng Tạ Nhược Hi lại lạnh như mùa đông, cho dù mang bao nhiêu chậu than vào phòng cũng không thể xoa dịu cái lạnh đó.
Một lúc sau thì Trương tiến sĩ – vị tiến sĩ chuyên về y học cùng Chưởng viện cũng đã đến, hai người họ nhìn thấy việc này cũng không khỏi hoang mang.
Sau khi bắt mạch và xem xét tình hình của Tạ Nhược Hi, Trương tiến sĩ cũng chỉ đành lắc đầu thở dài một hơi.
Độc của nàng vốn đã khó chữa, nay còn bị Tuyết Chi kích thích, quả thật giống như thêm dầu vào lửa.
Trương tiến sĩ khuyên mọi người trong phòng ra ngoài, giải thích sự việc.
Nghe xong, ai nấy cũng chỉ đành lực bất lòng tâm.
Chưởng viện triệu các vị tiến sĩ tập trung về Hàm Nguyên điện bàn họp về vụ việc hôm nay nhưng lại chẳng thể tra ra được gì bởi món nào cũng có bột Tuyết Chi trong đó nên rất có thể đây chỉ là một sự cố nhỏ.
Việc này cũng chỉ đành gác lại sang một bên.
Đến chiều, các học viên bị thương cũng đã trị thương xong, băng sương cũng đã được giải, mọi việc lại quay trở lại như bình thường nhưng mọi người vẫn cứ truyền tai nhau về việc này.
Tạ Uyển Đình bước vào phòng Tạ Nhược Hi, cô thấy nàng đang co ro trên giường, băng sương cũng đã phủ lấy thân nàng, phủ lấy cả căn phòng.
Quả thực rất lạnh!
Danh Sách Chương: