Mục lục
Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử (Bản Dịch)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sư tử vồ thỏ, cần dùng toàn lực!

“Vâng!!”

Đệ tử Uy Hổ bang lĩnh mệnh, nhanh chóng đuổi theo Tần Phong.

Hô hô!

Một cổ khí tức mạnh mẽ bao quanh thân tên mặt thẹo, khiến cho không khí bốn phía nhất thời dao động, sau lưng còn mờ hồ huyễn ra một mãnh hỗ sơn lâm gầm thét.

“Cmn, Linh Vũ Cảnh tam trọng, hắn là bang chủ Uy Hổ bang!”

Lâm Tam lập tức phun ra ngôn ngữ thô tục, trong lòng hô to tiếng cẩu.

Tên mặt thẹo không hề cho Lâm Tam một chút thời gian phản ứng nào, dưới chân bỗng nhiên đạp một cái, chủ động tấn công Lâm Tam.

Mãnh hổ hạ sơn!

Một chiêu thức rất bình thường, nhưng tên mặt thẹo lại rất quen thuộc trong việc khống chế nó, chỉ với một chiêu đơn giản nhưng lại mang đến cho người đối diện một cổ áp lực kinh khủng.

Nhưng nơi gã đi qua, cát đá cuốn ngược, từng đạo vết rách lan rộng trên mặt đất.

Keng keng!

Một âm thanh va chạm kim loại nổ đùng đoàng giữa khu rừng, làm cho không khí nơi đây chấn động dữ dội, tiếng ong ong không dứt ở bên tai.

Chỉ thấy Lâm Tam nhanh chóng rút kiếm ngăn cản, song phương nặng nề đụng vào nhau, mãnh liệt va chạm khiến cho cánh tay phải của y thoáng run lên, trường kiếm lập tức rời khỏi tay.

“Quả nhiên không phải người tu luyện bình thường!”

Trong lòng tên mặt thẹo cũng cực kỳ hoảng sợ, siêu phàm tứ trọng lại có thể ngăn cản một chiêu của Linh Vũ tam trọng, lúc này gã gia tăng công lực, thề phải tốc chiến tốc thắng.

“Không được, quá mạnh mẽ, chẳng lẽ chỉ có thể dùng chiêu kia!?”

Lâm Tam đúng là hận chết Tần Phong, y chưa thấy qua người nào công khai vô sỉ, bán đứng người khác như hắn.

“Đinh, chức mừng túc chủ tính toán thiên tuyển chi tử, thu được 2000 điểm!”

Tần Phong đang lôi kéo Tử Diên lao nhanh giữa khu rừng, hắn không ngừng cầu nguyện Lâm Tam có thể tranh đoạt một chút khí lực, kéo dài thời gian cho bọn họ.

“Chúng ta đi như vậy, Lâm công tử phải làm sao?”

Trên mặt Tử Diên tràn đầy lo nghĩ, nàng cực kỳ mâu thuẫn với việc bán đứng động đội của mình.

“Yên tâm, hắn sẽ không có chuyện gì!”

Tần Phong vừa vặn tương phản, bán đứng đồng đối mà không cảm thấy chút tội lỗi nào, lại thêm mấy vị thiên tuyển chi tử cũng biểu thị không có áp lực gì.

“Thế nhưng......”

Tử Diên còn muốn nói cái gì, thì đột nhiên nghe thấy sau lưng truyền đến âm thanh rút kiếm, còn kém theo một cổ kiếm quang chói mắt cùng kiếm khí bén nhọn bao phủ toàn bộ khu rừng.

Mặc kệ là đệ tử Uy Hổ bang đang truy đuổi sau lưng hay là Tần Phong cùng Tử Diên thì bọn họ đều bị kiếm khí khinh khủng trực tiếp đánh trúng.

Phốc!

Tử Diên phun ra một ngụm máu tươi, bất tỉnh trong ngực của Tần Phong.

“Đây là đang thử lòng cán bộ sao!?”

Tần Phong nhìn Tử Diên ở trong ngực, biểu thị mình đã tới cực hạn, nằm trên mặt đất không muốn nhúc nhích.

Chẳng mấy chốc, khu rừng lại chìm vào bóng đêm, cỏ dưới tán cây bắt đầu nảy mầm sự sống, những con thú nhỏ đang dây dưa đùa giỡn và tạo ra âm thanh xào xạc mơ hồ.

Chờ đến sáng sớm sẽ điểm xuyết thêm vài đóa hoa trắng nhỏ, khi cơn gió thoảng qua có thể thấy tim hoa đỏ mỏng manh, đó là sắc màu của sự sống...

Ngày kế tiếp.

Ánh nắng xuyên qua khe lá và chiếu vào khuôn mặt trắng trẻo của Tử Diên.

“Chậc chậc......”

Tử Diên lảm nhảm vài tiếng rồi dụi mắt tỉnh lại.

Chỉ là một giây sau nàng liền ngây ngẩn cả người, nghiêm trọng hoài nghi chính mình có phải xuất hiện ảo giác hay không, chỉ thấy bản thân đang nằm trong ngực Tần Phong, tư thế tương đối mập mờ, còn có tay của hắn cũng để ở chỗ không nên để.

Nếu như nàng không có nhớ lầm, thì nàng không hề mặt yếm đỏ con vịt.

“A......”

Tiếng hét phá vỡ buổi sáng yên tĩnh, làm kinh động một đám chim thú trong rừng.

“Làm gì kêu to như vậy!?”

Tần Phong tỉnh dậy từ trong mộng đẹp, căn bản không muốn thừa nhận chuyện chiếm tiện nghi của người khác.

Hắn chỉ một đứa bé, làm sao có thể suy nghĩ xấu xa!

“Ngươi, ngươi......”

Tử Diên biệt khuất nửa ngày lại không thể nói, chính xác là nàng không không thể làm gì đối với tiểu hài tử như Tần Phong.

“Đinh, chúc mừng túc chủ chiếm tiện nghi của nữ nhân, thu được 200 điểm!”

“Ân!!”

Tần Phong nhíu mày lại, cảm giác được có người tới.

Hắn vội vàng tiến lên che cái miệng nhỏ nhắn của Tử Diên, kéo nàng trốn vào trong bụi cỏ.

Đối với kiếm quang đột nhiên xuất hiện đêm qua, hắn nhớ lại mà vẫn còn cảm thấy sợ hãi, trong đó ẩn chứa một luồng kiếm ý cực kỳ đáng sợ, phảng phất không thuộc về thế gian.

“Là át chủ bài của Lâm Tam sao!?”

Tần Phong lẩm bẩm trong đầu, không hiểu sao lại cảm thấy đó chính là Lâm Tam.

Mọi người đều biết, Lâm Tam đã lấy được truyền thừa của Trường Không Kiếm Thần, để bảo đảm truyền nhân của mình được an toàn, thì việc để lại một số thủ đoạn bảo mệnh cũng là hợp tình hợp lý.

Đạp! Đạp! Đạp!

Tiếng bước chân dồn dập vang lên.

Lúc này, năm tên tiểu đệ của Uy Hổ Bang nghe tiếng mà chạy đến, không giống với đêm qua, hôm nay trên người bọn họ đều thụ thương, chứng tỏ họ cũng bị kiếm khí đêm qua tập kích.

Tên dẫn đầu mở miệng nói: “Chắc là thiếu nữ tối qua, bọn hắn còn chưa đi xa đâu, nhanh nhanh, mau đuổi theo…”

Nhưng lời còn chưa nói xong, Tần Phong liền đột nhiên lao mình ra khỏi bụi cỏ, trải qua một đêm khôi phục, thanh máu của hắn cuối cùng đã đầy, lại có thể tiếp tục đi chu du.

Gật đầu, rút kiếm!

Âm thanh rút kiếm vang lên, hàn ý lạnh lẽo bao phủ toàn bộ trong rừng.

Hô hô!

Một đạo kiếm quang u ám vụt về phía trước, kiếm quang sắc bén chợt lóe lên.

Phốc!

Năm dòng máu tươi tuôn ra, thân hình của năm người giống như diều đứt dây mà hung hăng đập xuống mặt đất, đồng tử hơi co rút rồi dần dần chuyển sang màu trắng, hơi thở hoàn toàn đứt đoạn.

“Đinh, chúc mừng túc chủ chém giết năm người, thu được 500 điểm phản diện!”

“Hắn thật sự là hài tử sao!?”

Tử Diên cảm thấy vô cùng kinh hãi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK