Triệu Hương Vân đi đến nhà bếp, ngón tay bị thương vẫn còn đang chảy máu. Cũng không biết là do thân thể này quá mập, khả năng lành vết thương chậm, hay là do nguyên nhân khác. Triệu Hương Vân còn đang suy nghĩ có nên lấy miếng vải bọc vết thương lại hay không, liền đụng phải Trần Ngũ Nguyệt. Nhìn thấy tay Triệu Hương Vân chảy máu nhiều như vậy, mắt Trần Ngũ Nguyệt tối đen, thiếu chút nữa bị dọa cho hôn mê. Lúc phản ứng lại việc đầu tiên làm chính là chạy về phía Triệu Hương Vân, nâng tay cô lên
“ Con gái ngoan, đây.....đây là làm sao? Lúc nãy không phải vẫn còn tốt sao giờ lại chảy máu rồi?”
“ Mẹ, con.....
con không cẩn thận bị ngã!” Triệu Hương Vân thuận theo đáng thương nói
“ Đều là do con quá mập, đi đường không nhìn thấy chân, vừa ngã liền bị chảy máu! Mẹ, con đau quá....!”
Triệu Hương Vân vừa kêu vừa khóc, Trần Ngũ Nguyệt liền đau lòng khóc
“ Ôi chao, tâm can bảo bối của mẹ, mẹ đi lấy vải băng bó lại cho con nhé, hu hu hu.....”
Trần Ngũ Nguyệt có tiếng hung dữ, nhưng bà xem con gái duy nhất của mình như mạng sồng. Con gái bị thương còn đau hơn so với việc bản thân bà bị khoét thịt.
Cầm miếng vải quay lại nhà bếp, dùng vải cẩn thận bọc vết thương giúp Triệu Hương Vân.
Nhân cơ hội này Triệu Hương Vân nói về việc giảm cân
“ Mẹ, nếu như con gầy hơn một chút, thân thể nhẹ hơn chút, thì hôm nay sẽ không bị ngã rồi, hu hu hu...”
Triệu Hương Vân giả vờ khóc, dùng tay không bị thương che hai mắt lại, dùng kẽ hở giữa các ngón tay trộm quan sát Trần Ngũ NguyệtTrần Ngũ Nguyệt thở dài nửa ngày, cuối cùng mở miệng,
“ Hương Vân, mẹ.....
mẹ sau này sẽ không làm nhiều đồ ăn ngon cho con như thế này nữa, con giảm cân đi, mẹ ủng hộ con!”.
Rất khó khăn Trần Ngũ Nguyệt mới đưa ra được quyết định này. Khó khăn lắm bản thân mới nuôi được một đứa trẻ rắn chắc, không nuôi nữa bà rất khó chịu.
Lại nói mập thì làm sao? Mập khỏe mạnh mà!
Nhưng vừa nghĩ tới con gái vì mập mà bị ngã, Trần Ngũ Nguyệt liền không dám mạo hiểm.
“ Mẹ, người nói thật ạ?” Triệu Hương Vân kích động nhìn về phía Trần Ngũ Nguyệt.
“ ừ, là thật!”
Việc Triệu Hương Vân muốn giảm cân, thật sự phải được Trần Ngũ Nguyệt ủng hộ. Thức ăn là do bà nấu, nếu như bà không đồng ý, mỗi ngày làm nhiều đồ ăn đưa cho cô ăn thì cô thật sự không thể gầy xuống được. Nếu như cô nói không ăn thì là việc không có khả năng, bởi vì ở thời đại này, lương thực chính rất quý hiếm.
Trần Ngũ Nguyệt mỗi bữa đều dùng lương thực chính nấu cho cô, mọi người trong nhà đều phải ăn lương thực phụ, ăn vỏ lúa mạch, ăn khoai lăng, ăn rau dại, nếu để cho cô đổ những thức ăn kia đi là việc không phải không thể, nhưng làm vậy sẽ bị thiên lôi đánh!
Chỉ cần Trần Ngũ Nguyệt đồng ý, lúc nấu cơm có thể nấu cho cô ít đi, hoặc là cho cô giống như mọi người trong nhà ăn thức ăn phụ, ăn rau dại, phối hợp với mỗi ngày vận động, thì việc gầy xuống là việc không quá khó khăn.
“ Mẹ, trưa nay hầm trứng gà, mẹ chia cho bố với mọi người trong nhà ăn đi, con không ăn đâu, mì cũng vậy, con giống với mọi người ăn cháo từ lương thực phụ với rau dại là được rồi!”
Trần Ngũ Nguyệt vừa nghe liền nói
“ Thế thì sao được, những đồ đó không có dinh dưỡng, ăn không đủ no, con vẫn là ăn mì đi.”
Mì là do chính tay Trần Ngũ Nguyệt cán bột mì, nên lực cán được khống chê rất tốt, thường ngày con gái bà rất thích ăn.
“ Mẹ, ăn mì sẽ bị mập lên, người không phải đồng ý giúp con giảm cân sao?” Triệu Hương Vân đáng thương hỏiLúc này Trần Ngũ Nguyệt mới nhớ lại lời vừa nói khi nãy, ấp úng nửa ngày mới nói
“ được rồi, có điều trứng gà hầm với mì không thể đưa cho người khác ăn, nếu như lát nữa con bị đói thì làm thế nào”
Triệu Hương Vân thề cô sẽ không đói, vừa rồi cô vừa uống một bát súp rắn, ăn hai miếng thịt. Cho dù có bị đói cô cũng sẽ không ăn!
Có điều Trần Ngũ Nguyệt đưa ra yêu cầu này cũng đã tiến bộ rồi. Trưa nay cô không ăn, buổi tối Trần Ngũ Nguyệt sẽ phải đưa mì và trứng gà cho mọi người ăn, bởi vì thời tiết quá nóng, mì với trứng gà rất dễ bị hỏng.
“ Mẹ, vẫn là chia cho mọi người đi, trời nóng rất dễ hỏng!” Triệu Hương Vân nhắc nhở bà.
Ai biết được, Trần Ngũ Nguyệt lại nói: “ Sợ gì, mẹ hâm nóng cho con, chỉ cần con đói, lúc nào cũng có thể ăn, không nói nữa, mẹ đi lấy cơm cho con, nếu không hai chị dâu con quay về lại suy nghĩ linh tinh!”
Trần Ngũ Nguyệt nói xong liền từ trong tủ để bát, lấy ra một cái bát rất lớn, từ trong nồi múc một bát cháo đầy. Sau khi múc xong trong nồi chỉ còn lại nước cháo trong đến mức có thể soi được gương, tất cả tinh hoa đều nằm trong bát trên tay Trần Ngũ Nguyệt.
Triệu Hương Vân gần như bị dọa cho hồn lìa khỏi xác. Những người khác trong nhà thì mỗi ngày làm việc mệt hơn chó, nếu tiếp tục ăn như vậy, có khả năng gầy giống như tờ giấy.
“ Mẹ, con không thích ăn cháo đặc như vậy, con muốn uống cháo loãng! Mẹ múc trong nồi cho con một bát nhỏ thôi, nếu không con không ăn đâu!”
Thái độ của Triệu Hương Vân rất kiên quyết. Bất kể Trần Ngũ Nguyệt dỗ như thế nào cũng không thay đổi, chỉ muốn uống nước cháo loãng.Đợi Trần Ngũ Nguyệt múc xong, cô chỉ húp vài lần đã uống xong bát cháo, đặt bát xuống nói với Trần Ngũ Nguyệt
“ Mẹ, con không ăn nữa đâu!”Đúng lúc này, những người khác của Triệu gia đã quay về. Nghe thấy Triệu Hương Vân nói không muốn ăn nữa, hai cô con dâu Triệu gia là Trương Tú Lệ và Vương Tú Vân nhìn nhau, trong ánh mắt có một chút oán hận, đều cảm thấy Trần Ngũ Nguyệt lại ở sau lưng họ làm đồ ăn ngon cho Triệu Hương Vân.
Mặc dù oán trách nhưng không ai dám lên tiếng, tiến vào nhà liền bắt đầu bày bát đũa, múc đồ ăn.
Trương Tú Lệ nhìn thấy nồi mì đặt trên bếp lò, bên trên bề mặt còn đặt một quả trứng gà, còn có một nồi trứng gà hầm vàng óng ánh, thiếu chút nữa thì chảy nước miếng.
Cô nghĩ lúc này Triệu Hương Vân bảo không ăn nữa, có phải bảo là không ăn mì với trứng gà hay không?
“ Mẹ...” Trương Tú Lệ chưa kịp mở miệng hỏi liền bị Trần Ngũ Nguyệt mắng một trận.
“ Nhìn gì mà nhìn? Đây là đồ ăn của Hương Vân, không có phần của cô, có người làm chị dâu như cô sao, suốt ngày thích nhớ mong đồ ăn của Hương Vân?”
“ Mẹ, con.....
con chính là tò mò, lúc nãy nghe Hương Vân nói không ăn nữa, con tưởng....”
“ Cô tưởng cái gì? Trong nhà ngoài Hương Vân ai có thể ăn lương thực chính? Tôi nói cho cô biết. Hương Vân là con gái tôi, đồ nó ăn đều là do Trần Ngũ Nguyệt tôi kiếm được, quang minh chính đại, không hề có liên quan gì tới cô!”
Trần Ngũ Nguyệt mắng người rất khắc nghiệt. Đặc biệt là những gì có liên quan đến Triệu Hương Vân, bà giống như gà mẹ xù lông bảo vệ gà con, nhìn thấy ai liền cắn người đó.
Trương Tú Lệ tủi thân đến mức suýt khóc. Triệu Hương Vân muốn rời đi, cũng đi không được. Nói với Trần Ngũ Nguyệt
“ Mẹ, đại tẩu không hề có ý đó, người đừng tức giận nữa!”
“ Hừ, cô ta không có ý đó thì ý gì? Vừa vào đến cửa liền nhìn chằm chằm vào đồ ăn ngon, lúc đầu....”
Trần Ngũ Nguyệt chuẩn bị nói tới việc Trương Tú Lệ vì không muốn làm việc mà gả vào nhà họ Triệu.
Triệu Hương Vân kịp thời ngăn lại
“ Ôi chao, Mẹ tay con đau, mẹ đi ra ngoài đây với con một lát, giúp con nhìn xem, có phải là lại chảy máu rồi hay không, ánh sáng trong nhà bếp tối quá, con sợ bản thân nhìn không rõ....”
Danh Sách Chương: