“ Tôi là đàn ông, làm việc đương nhiên nhanh hơn một chút, cô... cô không cần phải so với tôi!” Giang Vệ Dân nói.
“ Tôi cũng muốn như thế, nhưng đột nhiên anh không để ý đến tôi, tôi cú tưởng là do bản thân đã làm sai điều gì, muốn hỏi rõ ràng lý do, ít nhất phải có một lý do chứ, nên chỉ có thể để gần anh!” Triệu Hương Vân nói như là lẽ đương nhiên.
Nghe vậy Giang Vệ Dân không nói gì. Qua một lúc lâu, lâu đến mức Triệu Hương Vân muốn từ bỏ việc trao đổi với anh, thì anh đột nhiên lên tiếng
“ Xin lỗi, là lỗi của tôi, sau này sẽ không như vậy nữa!”
Giang Vệ Dân cũng không biết bản thân bị làm sao nữa, nghe thấy cô nói tới tên Tô Hưng Hoa, liền cảm thấy rất phiền muộn. Cho dù biết rõ cô hiện tại đối với Tô Hưng Hoa, hình như không còn tốt như trước đây nữa.
“ Không cần phải xin lỗi, thực ra cũng không có gì!”
Giang Vệ Dân vừa xin lỗi, ngược lại Triệu Hương Vân liền cảm thấy xấu hổ.
“ Cô nghĩ ngơi đi, còn lại đây giao cho tôi!” Giang Vệ Dân nói.
“ Không cần, tôi còn có thể làm, tôi chỉ là mệt thôi, nghỉ ngơi một lát là được!” Triệu Hương Vân lắc đầu. Nguyên chủ nhiều năm không làm việc, những ngày gần đây, mặc dù cô đều vận động ra mồ hôi, nhưng mà chỉ là đang trong thời kỳ thích nghi. Vừa rồi vì đuổi theo Giang Vệ Dân, cô đã cố hết sức, nên kết quả là đã làm cho bản thân mệt mỏi. Nhưng cái này cũng không thể trở thành lý do để cô lười biếng, Triệu Hương Vân nghỉ ngơi một lát, liền bắt đầu quay trở lại làm việc. Giang Vệ Dân không chú ý nhìn khoảng cách ngày càng xa giữa mình và Triệu Hương Vân, nhìn thấy cô ở trên ruộng mồ hôi rơi như mưa, anh đột nhiên cảm thấy, Triệu Hương Vân hình như gầy xuống một chút. Mặc dù không biết có phải ảo giác của bản thân không, nhưng anh càng nhìn càng cảm thấy cô không hề mập, không xấu.
Tương phản ngũ quan của cô rất tinh tế, nếu như gầy xuống, cho dù Khúc Mộng Mộng cũng không so được với cô. Đột nhiên Giang Vệ Dân có chút mong đợi, bộ dạng của cô khi gầy xuống.
Triệu Hương Vân đi theo Giang Vệ Dân bận rộn cho đến buổi trưa, phía sau lưng cô một đám lúa mạch lớn đã bị gặt xong.
Nhìn thấy thành quả của bản thân cả một buổi sáng, Triệu Hương Vân rất hài lòng. Mặc dù tốc độ của cô không so được với Giang Vệ Dân, nhưng cô cũng không hề bỏ cuộc, góp ít thành nhiều, tích cát thành tháp, cuối cùng cũng có hình có dạng rồi!
“ Giang Vệ Dân, tôi quay về ăn cơm trưa đây!” Triệu Hương Vân nói với Giang Vệ Dân.
“ Lần trước cô bảo tôi nuôi ốc đồng, tôi đã nuôi tốt rồi!” mỗi ngày đổi một lần nước sạch, bùn đất và cát bên trong đã nhả ra sạch sẽ rồi.
“ Thật sự là tốt rôi?” trong nháy mắt đôi mắt của Triệu Hương Vân phát sáng. Làm sao đây, cô muốn ăn ốc đồng.
“ Uhm!”
“ Giang Vệ Dân, buổi trưa tôi đi nhà anh ăn cơm! Tôi nấu ăn cho anh, ốc đồng đó của anh, chia cho tôi một bát nhỏ là được rồi!” Triệu Hương Vân nói.
“ Được!” Giang Vệ Dân đáp ứng cô đầy thống khoái, phảng phất như chỉ đợi câu nói này của Triệu Hương Vân.
“ Có điều, trước đó tôi phải về nhà một chuyến.”
Nhà của Giang Vệ Dân chỉ có dầu bông, lúc dùng để nấu súp rắn đã là quá miễn cưỡng. Cô muốn nấu ốc đồng, nhất định phải dùng dầu thực vật. Biện pháp duy nhất, chính là lấy chỗ mẹ cô Trần Ngũ Nguyệt, dùng cái chậu bát bảo biến ra nhiều chút. Đến lúc đấy, có thể báo cáo với hai bên.
“ Quay về? Cô muốn làm gì?” Giang Vệ Dân hỏi.
“ Lấy dầu ăn, còn có muối, tôi thấy ở nhà anh không có, vị của dầu bông đắng quá, tôi không thích!” Triệu Hương Vân nói.
“ Chỗ tôi có , là dầu thực vật! Muối cũng có!” Anh nói.
“ Sao có thể? Lần trước tôi không hề nhìn thấy.” Triệu Hương Vân nói.
Cô nhớ rất rõ ràng, bếp nhà Giang Vệ Dân rất sơ sài, cần gì đều không có.
“ Tôi cất hết đi rồi!” Giang Vệ Dân nói.
Dầu thực vật, muối, thậm chí lương thực tinh mà người khác cũng không mua được, chỗ của Giang Vệ Dân đều có. Chỉ là thường ngày đều giấu đi. Chỗ của anh mặc dù không có ai tới, nhưng cũng không loại trừ khả năng, có kẻ nào đấy có ý đồ xấu.
“ Vậy thì còn ngốc ở đây làm gì, nhanh về thôi!” Triệu Hương Vân nói. Trên đường tới nhà Giang Vệ Dân, Triệu Hương Vân tình cờ gặp đại ca cô Triệu Hưng Quốc, cô nói với Triệu Hưng Quốc
“ Đại ca, làm phiền anh chuyển lời cho mẹ, buổi trưa em không về nhà ăn cơm!”
Triệu Hưng Quốc có chút không vui vẻ
“ Hương Vân, em đi làm gì?”
“ Không có gì, có chút chuyện!” cô nói.
Triệu Hưng Quốc nhìn Giang Vệ Dân, vốn dĩ muốn nói gì đấy, nhưng nghĩ tới Giang Vệ Dân không giống với tên Tô Hưng Hoa kẻ tay không thể xách, vai không thể gánh, nên đem những lời muốn nói, nuốt hết xuống.
Thôi bỏ đi, cũng không phải ai cũng muốn từ trên người em gái anh kiếm chút lợi lộc, cũng có thể bọn họ chỉ là tình cờ gặp nhau.
“ anh chỉ có thể đảm bảo là đem lời chuyển cho mẹ, còn mẹ nói gì, anh...”
“ Cảm ơn đại ca! Chỗ mẹ, buổi tối em sẽ giải thích.” Triệu Hương Vân nhanh chóng nói một câu cảm ơn. Triệu Hưng Quốc trực tiếp ngây người. Cô em gái này của anh, từ trước tới anh không hề để ai vào trong mắt. Không nhưng không đặt anh người làm đại ca này vào trong mắt, cho dù là bố anh, thì khi cô tức giận cũng sẽ không cho ông sắc mặt tốt.
Sao hôm nay lại đối xử lễ phép với anh rồi? Khi Triệu Hưng Quốc rơi vào suy nghĩ của bản thân, Triệu Hương Vân và Giang Vệ Dân đã đi xa rồi.Đến nhà của Giang Vệ Dân, trước tiên anh lấy ra một hũ dầu thực vật, sau đấy lại lấy ra một hũ muối. Cuối cũng Triệu Hương Vân cũng tin tưởng, nhà của Giang Vệ Dân cái gì cũng có. Có điều, đột nhiên Triệu Hương Vân có một ý nghĩ, cô không cần đi tìm mẹ cô lấy dầu thực vật nữa, chỗ Giang Vệ Dân đã có sẵn. Còn có muối, cũng không cần chuẩn bị nữa.
“ Giang Vệ Dân, phòng bếp giao cho tôi! Còn anh, có thể đi tìm nơi để nghỉ ngơi rồi, cũng có thể đi đến chỗ khác làm việc, tóm lại... trước khi cơm được làm xong thì không được phép xuất hiện!”
Giang Vệ Dân mặc dù nghi hoặc, nhưng cũng làm theo lời của Triệu Hương Vân, đi lên núi cắt cỏ lợn. Anh trước đây giúp đội sản xuất dọn phân lợn, thuận tiện còn cắt chút cỏ lợn. Coe lợn cắt về cũng được tính điểm công. Anh đi làm việc, còn Triệu Hương Vân làm hai việc cùng lúc, một bên tìm một cái cái vại có miệng rộng một chút, để đựng dầu của Giang Vệ Dân. Để lên trên cái chậu bát bảo, đợi cho nó không ngừng tăng lên. Tính chắc chắn của chậu bát bảo Triệu Hương Vân đã thử qua, cho dù đặt đá lên nó cũng sẽ không bị vỡ.
Nhìn thì giống như làm từ gốm, nói không trừng so với bát gốm càng cao cấp hơn, tóm lại là một bảo bối. Đợi khi dầu nhiều lên, Triệu Hương Vân liền bắt đầu làm sạch ốc. Dùng bàn chải chà sạch từng chút một, cô nên vui mừng, là lúc ở cung tiêu xã đã mua bàn chải, mặc dù đặt ở thời đại này, khá là lãng phí. Có điều không phải những người sành ăn, đều là vì một miếng ăn mà việc gì cũng có thể được hay sao? Cô đem ốc đồng rửa sạch sẽ, ở trong nhà Giang Vệ Dân tìm nửa ngày, tìm được một cái kéo bị ghỉ sét. Đem cái kéo mài trên đá mài, dùng kéo cắt đi phần đuôi ốc, sau đấy đun sôi nước chần ốc. Đợi khoảng hơn mười phút, đem ốc đồng rửa sạch, để ở một bên.
Triệu Hương Vâm đi ra vườn nhà Giang Vệ Dân hái một nắm ớt, quay trở lại liền bắt đầu đốt lửa nấu ốc đồng. Đời trước Triệu Hương Vân là mội kẻ sành ăn, nên làm đồ ăn vặt này chính là giống như làm một đĩa rau. Đơi cho nồi nóng thì cho dầu ăn vào, thêm tỏi, ớt nấu dậy mùi, sau đó mới cho ốc đã rửa sạch vào, xào một lúc, xào tới khi gần chín thì cho thêm một ít rau tía tô vào. Tía tô là Triệu Hương Vân tìm được trong vườn của Giang Vệ Dân, cô không ngờ được, vườn nhà Giang Vệ Dân mặc dù bé nhưng trồng không ít loại.
Danh Sách Chương: