"Nguyên Thủy năm thứ mười, Đinh Mùi, mùa xuân.
Dân chúng xung quanh khu vực Tương Nam rất tin vào Na Thuật, tin Na Sư có thể xua thần khiển quỷ, chữa bệnh trừ dịch, vì vậy ngày lễ tết, hôn nhân cưới hỏi, thương tích bệnh tật trừ tà, mai táng dời mộ vân vân... những công việc này đều phải mời Na Sư tới làm phép.
Phía tây thành, cách xa mười dặm, nước vờn quanh Tây Sơn, dưới chân Tây Sơn chính là Dao Trại, nhà cửa không nhiều, chỉ có mười mấy gian ngói đen tường trắng.
Trong đó có một ngôi nhà treo cờ trắng bên ngoài, đang lo liệu tang sự.
Trước linh đường, một thiếu niên hơn mười tuổi hai tay nâng một cái mặt nạ bằng gỗ, đeo lên mặt mình.
Thiếu niên tên là Tô Đại Cường, năm cậu nay mười bốn tuổi, vóc người khá gầy, chân tay mảnh mai, mười ngón tay cậu cũng nhỏ nhắn thanh tú. Do thường xuyên phải ra ngoài phơi gió phơi nắng nên làn da hơi đen.
Cái mặt nạ mà cậu đeo to gấp đôi cái đầu của cậu, là mặt nạ thần linh trong Na Vũ. Hai con mắt của mặt nạ là hình trụ, vừa to vừa dài, lỗ tai và mũi miệng đều lớn tới kinh người, không giống loài người.
Trên mặt nạ được bôi sơn gỗ rất mới, có đỏ có xanh có tím, khiến cho cái mặt nạ như vừa lột từ mặt thần ma ra!
Tô Đại Cường mặc một bộ áo bào màu đỏ đen rộng thùng thình, di chuyển và nhảy múa trên những băng ghế cao thấp rất tuần tự, cuối cùng cậu tung người nhảy lên, hạ xuống thần thụ đồng thau trong linh đường trước quan tài.
Thần thụ đồng thau, cao một trượng sáu, có chín chạc cây, đầu mỗi chạc cây có rèn một con kim ô bằng đồng thau, tượng trưng cho cửu trùng thiên.
Cậu đứng một chân trên kim ô tầng thứ chín, chân sau hạ xuống ngồi xổm, ống tay áo cuốn qua như áng mây, đột nhiên quay cổ một cái.
Tiếng vang răng rắc cất lên, cái đầu của cậu vặn ra sau lưng, con mắt dưới tấm mặt nạ có thể thấy lưng và gót chân của mình.
Hai vai cậu run nhẹ, cái đầu trên cổ lung lay theo, khớp xương lớn lớn nhỏ nhỏ trên người lao nhao xê dịch, bắt đầu từ cổ trở đi, răng rắc không ngừng, khớp xương toàn thân bị mở rộng.
Tô Đại Cường nhảy múa trên thần thụ đồng thau, dáng múa nhanh nhẹn, lưu lại từng ảo ảnh, như mọc ra bốn cánh tay.
Cậu từ trên cửu trùng thiên hạ xuống, rơi vào bát trùng thiên, dáng múa càng ưỡn cao, quỷ dị mà đầy lực đạo.
Coi cậu là người cũng thì không ổn, coi như một thiên thần có bốn cánh tay và hai gương mặt một trước một sau, điệu múa này lại rất bình thường.
Giờ phút này, cậu như một chiến thần hai mặt bốn tay, cầm rìu và thuẫn nhảy múa!
Đây chính là mời thần trong Na Vũ, mời thần linh từ trên cửu thiên xuống.
Tô Đại Cường muốn mời Cửu Thiên Thiên Thần hạ xuống, đi vào âm phủ, cứu vớt hồn phách của thái gia, để thái gia hồi hồn!
Trong linh đường đặt một cái quan tài, nằm trong quan tài chính là thái gia của cậu.
Thái gia là người thân duy nhất của Tô Đại Cường trên thế giới này.
Tô Đại Cường đã không nhớ nổi nguyên nhân và hậu quả của trận hỏa hoạn trong sân phơi gạo năm xưa. Ấn tượng duy nhất của cậu đối với trận hỏa hoạn phá hủy sân phơi gạo này là bốn phía chỉ có ngọn lửa hừng hực, một ông lão cao lớn dũng mãnh lao vào đám lửa, ôm lấy mình, nghiêng người che chở cho cậu, lao ra khỏi đám cháy.
Ông lão cao lớn dũng mãnh này chính là thái gia của cậu.
Sau trận hỏa hoạn đó, Tô Đại Cường sáu tuổi, không còn người thân nào khác, chỉ có thể theo thái gia tới Dao Trại ở ngoài thành.
Thái gia là cha của mẹ cậu, cũng tức là ông ngoại của cậu. Trong các thôn xóm ở Tương Nam, ông ngoại được gọi là thái gia, vì vậy Tô Đại Cường cũng gọi ông ngoại là thái gia.
Thái gia là một Na Sư, biết Na Thuật, còn có thể mời thần nhập thân, còn có thể đuổi thần bắt quỷ, hàng yêu trừ ma. Trong Dao Trại, mọi người đều e ngại ông.
Nhưng Tô Đại Cường biết, ông lão là kẻ lừa đảo nhảy múa linh tinh, lừa gạt đám thôn dân kia, kiếm miếng cơm ăn.
Na Thuật mà ông ấy tinh thông, thực chất chỉ là một loại nhảy múa, võ kỹ, ngoại trừ rèn luyện thân thể ra không còn tác dụng nào khác.
Tô Đại Cường đi theo thái gia năm năm, từ thanh niên mộc mạc thành một thằng nhóc lừa đảo biết nhảy Na Vũ và đập nát đá trên ngực.
Cậu theo thái gia giả danh lừa bịp khắp bốn phương, biểu diễn Na Thuật, cũng miễn cưỡng đủ sống.
Hai ông cháu lừa đảo rất có luân lý, sẽ không vô duyên vô cớ lừa người, thường là được các gia đình giàu có mời tới nhảy Na Vũ, mời thần nhập thân, giúp nhà giàu trừ tà hoặc chuyển âm trạch.
Tuy đã trừ tà năm năm nhưng một tên tà ma còn chưa có thấy, cũng chưa từng mời được một thần linh nào xuống người. Nhưng Tô Đại Cường và thái gia làm việc rất nghiêm túc, cứ như thật sự có thần phủ xuống người họ, chiến đấu với tà mà.
Làm như vậy sẽ giúp cho cố chủ yên tâm, thái gia nói với Tô Đại Cường.
Mấy năm nay, thái gia dần dần già đi, ông đã tới tám mươi sáu tuổi.
Tô Đại Cường định tiếp nhận sự nghiệp lừa đảo từ tay ông lão, phát huy nghề nghiệp tổ truyền này, nhưng cậu còn chưa kịp trở thành Na Sư, thái gia đã mất.
Tiền trong tay Tô Đại Cường chỉ đủ mua cho ông lão một cái quan tài, cử hành một tang lễ không nhiều thể diện.
Bản thân Tô Đại Cường vốn là Na Sư, cậu định tự chiêu hồn thái gia trực tiếp ang lễ.
Na Vũ mời thần đã kết thúc, Tô Đại Cường nhảy từ trên Thanh Đồng thần thụ xuống, dáng múa đột nhiên méo mó kỳ quái, cứ như tiến vào cõi âm u ám đầy quỷ khí, bốn phía đều là lệ quỷ ác quỷ, có thể nhào ra ăn thịt người bất cứ lúc nào.
Trong điệu múa quỷ dị của hắn đầy sát khí, cứ như một thiên thần bốn tay nổi giận đại khai sát giới, giết sạch đám đại quỷ tiểu quỷ mãnh quỷ lệ quỷ đang cản đường, mang theo hồn phách thái gia quay về dương gian!
Tô Đại Cường rất nghiêm túc nhảy điệu Na Vũ này, thi triển Na Thuật mà thái gia truyền thụ cho mình.
Cậu biết Na Thuật là mánh khóe lừa đảo, nhưng trong lòng cậu vẫn có một chút gì đó mong đợi, hy vọng vào kỳ tích, hy vọng Na Thuật là thật, hy vọng bản thân có thể gọi lại hồn phách của thái gia từ âm phủ.
Cậu muốn làm thái gia sống lại
Nhưng sau điệu nhảy chiêu hồn, kỳ tích không hề xuất hiện.
Đúng như ông lão đã nói khi còn sống, đừng nghĩ tới những thứ không có kia, Na Thuật mà hai ông cháu chúng ta luyện là lừa đảo, không thể mời qury thần.
Quả nhiên, Na Vũ của Tô Đại Cường không thể đưa hồn phách của thái gia về.
“Quả nhiên, Na Thuật đều là lừa đảo.” Tô Đại Cường phun ra một ngụm trọc khí, buồn bã tháo mặt nạ ra, gương mặt dưới tấm mặt nạ đã đầy nước mắt.
Túc trực bên linh cữu là chuyện rất khô khan, tới ngày thứ bảy tuần đầu, người thân sẽ rời khỏi linh đường, vì theo truyền thuyết tối hôm đó hồn phách người chết sẽ trở về, người sống không thể động vào hồn phách người chết.
Hôm nay tuần đầu, Tô Đại Cường không rời khỏi linh đường mà túc trực bên linh cữu của thái gia trong linh đường. Cậu muốn nhìn xem truyền thuyết có phải thật hay không, ngày thứ bảy thái gia có hiện hồn về thăm cậu không.
Nửa đêm giờ tí, tuần đầu đã qua, Tô Đại Cường hơi thất vọng, thái gia cũng không hiện hồn về.
Ngày mai nên an táng cho thái gia thôi. Cậu thầm nhủ.
Lúc này, trong quan tài bỗng vang lên tiếng gõ.
“Cốc cốc, cốc cốc.”
Tô Đại Cường trong lòng kinh hãi, đánh bạo đi tới trước quan tài xem xét, thấy trong quan tài có một tờ giấy nhỏ nhét ra.
Trên giấy có chữ viết.
“Cẩn thận chó của Tô gia.” Trên tờ giấy nói.
Tô gia là hàng xóm cạnh nhà Tô Đại Cường, Tôn lão gia là người hiền hòa, nhưng chó của Tôn gia thì không.
Chó của Tôn gia là một con chó đen lớn, rất cao, rất dũng mãnh, mỗi lần từ bên ngoài về đi ngang qua Tô gia, con chó của Tô gia lại nhìn cậu.
Con chó này chân dài eo nhỏ, từ trên xuống dưới đen nhánh, luôn nhìn Tô Đại Cường với ánh mắt quan sát, cho tới khi Tô Đại Cường đi vào trong nhà, nó mới dời mắt đi.
Khi Tô Đại Cường nhặt tờ giấy được nhét từ trong quan tài ra, ngẩng đầu lên lại thấy con chó của Tô gia ở ngoài cửa linh đường, cách linh đường hơn mười bước, đang ngồi xổm ở đó.
Giờ tí, trời tối đen như mực, con chó đen ngồi xổm trong đêm tối, hai mắt như hai ánh nến, đỏ au, sáng rực có thần, nhìn cậu, nhìn tới mức cậu tê dại da đầu.
Tiếp đó con chó của Tô gia đứng dậy, như con người đứng dậy.
Hai chân sau của nó đứng trên mặt đất, nửa người dưới từ từ ưỡn thẳng, nhưng thân thể vốn là chó, đứng lên có vẻ cực kỳ mệt mỏi. Khi nó đứng dậy, tiêng xương cốt lệch chỗ vang lên răng rắc.
Thân thể nó vặn vẹo như lúc Tô Đại Cường nhảy Na Vũ, như muốn nhảy một điệu múa kỳ quái để lộ xác.
Sau khi lột xác xong, cơ bắp của nó phát triển bất thường, toàn thân gồ ghề đầy cơ thịt, như con ếch nhảy tới nhảy lui khắp người.
Cái đầu của nó còn cao hơn Tô Đại Cường.
Miệng nó nứt ra, khóa miệng tách thành bốn mảnh, sau đó phần ót cũng tách thành bốn mảnh, từ trong đầu chó chui ra một cái mặt người đầm đìa máu me!
Đầu chó nứt ra như cánh hoa, còn mặt người nhuốm máu này như giữa giữa cánh hoa.
“Thế là, thái gia chết thật rồi?” Mặt người giữa cánh hoa cười thành tiếng, miệng nói tiếng người.
Con quái vật chó mặt người kia khó giấu nổi vẻ vui mừng, con mắt đỏ máu đầu hưng phấn: “Thái gia chết rồi, không ai có thể ngăn cản chúng ta được nữa! Bây giờ, ngươi là của ta!”
Nó nhìn chằm chằm vào Tô Đại Cường, từ trong miệng duỗi ra một cái lưỡi dài tới khó lòng tưởng tượng, liếm sạch máu me trên mặt mình rồi đi về phía linh đường!
“Lão thái gia trấn áp chúng ta lâu như vậy, cuối cùng cũng chết rồi, đầu tiên giết chết ngươi, báo đáp lại những đau đớn bị trấn áp nhiều năm qua!” Nó hưng phấn thở hổn hển, miệng phả ra làm khói trắng, khi tới cửa linh đường thân thể, đột nhiên cúi xuống, hai bắp đùi co lại, cơ bắp kéo căng, cơ bắp và màng dưới lớp da cọ xát, phát ra tiếng lộp bộp!
Nó đang tụ lực.
đột nhiên, nó nhảy bật lên, lao về phía Tô Đại Cường trong linh đường!
Tình cảnh đó như con chó dữ mấy trăm cân lao về phía con mồi, muốn xé tan con mồi ra!
Rầm!
Trong bóng tối, một nắm đấm lớn đột nhiên xuất hiện, vung thẳng lên đầu vào đầu con chó!
Con chó mặt người không kịp kêu một tiếng, bị quyền này đập bay vài trượng, đụng vào vách tường bên ngoài linh đường.
Xương sọ của nó bị quyền này đánh nổ, não văng khắp tường!
Trong linh đường, Tô Đại Cường ngơ ngác nhìn nắm tay nhuốm máu này.
Đây là một nắm đấm mọc đầy lông vàng, từng sợi lông vàng như mũi gai, sắc bén chẳng khác nào kim thép. Mỗi ngón tay trên nắm đấm đều hết sức cường tráng, móng tay dày tới một tấc, đầu ngón tay cực kỳ sắc bén.
Trên nắm tay chỉ có bốn ngón.
Đây tuyệt đối không phải nắm đấm của con người!
Nắm đấm này đang chậm rãi thu về, từ từ trở về trong bóng tối, trên nắm tay còn dính óc của con quái vật đầu chó mặt người, nhỏ xuống đất tanh tách.
Lúc này, quan tài sau lưng Tô Đại Cường lại có một tờ giấy nhô ra.
“Cẩn thận trâu của chúng ta.” Trên tờ giấy viết.
Tô Đại Cường ngẩng đầu nhìn ra ngoài linh đường, trên vách tường, con quái vật đầu chó thân người đang từ từ biến lại thành chó của Tono gia.
Đương nhiên, là con chó chết của Tôn gia.
Trong bóng tối, một con trâu già bước ra. Con trâu này là trâu của nhà Tô Đại Cường.
Nó là di sản ít ỏi mà thái gia để lại cho Tô Đại Cường, nó đi theo lão thái gia còn lâu hơn Tô Đại Cường.
Nó là một con trâu già rất hiểu tính người.
Tô Đại Cường thường xuyên cho trâu ăn, buổi sáng dắt trâu ra bãi ăn cổ, buổi tối trộn cỏ khô cho trâu ăn.
Cậu còn cưỡi trên lưng con trâu này, dùng liềm cắt một đoạn trúc, chẻ thành cây sáo, thổi mấy điệu đồng dao.
Khi cậu ngủ dưới đất, con trâu sẽ tới đẩy cậu lên lưng, cõng cậu về nhà.
Đó là con trâu trong ký ức của cậu, hệt như một ông lão hiền lành khác trong căn nhà này.
Còn giờ phút này, con trâu già kia chồm người dậy, đầu trâu thân người, trước ngực là một chùm lông màu đen rộng bằng bàn tay, cơ bắp cuồn cuộn, dáng vẻ mạnh mẽ!
Nó đi về phía Tô Đại Cường, sau lưng kéo theo cái đuôi trâu dài, quét nhẹ qua là đánh gãy cái cột trước sân!
“Ta còn chưa báo thù, sao lại để hắn chết trong tay ngươi được?”
Ánh mắt trâu già đẫm lệ, đằng đằng sát khí đi về phía Tô Đại Cường, bi phấn vô cùng: “Ta vốn là đại yêu của Thiên Phủ Động, tự do tự tại, lại bị lão thái gia trấn áp ở nơi chim không thèm ỉa này! Lão thái gia chết rồi, cuối cùng ta cũng không cần chịu ức hiếp, không cần làm trâu làm ngưa nữa!
Nó hung dữ nói: “Tô Đại Cường, đừng trách ta, có trách thì trách lão thái gia quá ác, trấn áp ta lâu như vậy! Ta phải giết ngươi mới trút được nỗi uất ức trong lòng!”
Nó cực kỳ kiêu ngạo, đang định ra tay giết Tô Đại Cường thì đột nhiên huyết quang bùng nổ trước ngực, một thanh cốt kiếm sắc bén đâm xuyên qua lồng ngực nó.
Lúc này, trong quan tài lại có một tờ giấy nhỏ nhô ra.
Tô Đại Cường đang kinh hãi vội vàng nhìn lại, chỉ thấy trên tờ giấy viết một hàng chữ. “Cẩn thận tất cả mọi người trong thôn của chúng ta!”
Thân thể trâu già lung lay, đổ cái rầm xuống, để lộ ra thôn dân Dao trại đứng đầy khoảng sân phía sau.
Người đứng đầu chính là Lý Chính của Dao trại, nam tử này khi xưa luôn hòa thuận, lúc này sắc mặt cũng rất hiền lành, nhưng cánh tay hắn hóa thành một thanh cốt kiếm rất dài, ánh mắt lóe lên vẻ hưng phấn giọng nói hơi run rẩy: “Nói vậy là, lão thái gia chết thật rồi?”
"