Mục lục
Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xà yêu Ngoan Thất không hiểu, hỏi dò: “Hứa Ứng, nếu ngươi biết vị đại quan này, sao không ngờ hắn nói đỡ giúp cho, gột rửa tội danh của mình?”

Hứa Ứng khẽ mỉm cười: “Ngưu huynh, ngươi vừa nói đại trượng phu đi không thay tên ngồi không đổi họ, ta cũng có một câu nói.”

Y nói cực kỳ hào hùng: “Đại trượng phu tự làm tự chịu, sao phải nhờ tay người khác? Thần linh lão gia là ta giết, tất cả hậu quả do ta gánh chịu!”

“Nói hay lắm!”

Trong thác nước ở phía khác vang lên tiếng tán thưởng, khiến chim chóc trong rừng kinh hãi bay tán loạn.

Hứa Ứng cũng cả kinh, nhìn theo tiếng nói. Chỉ thấy ở thác nước đối diện có vị tiểu lại mặc áo xanh, mới khoảng hai mươi tuổi, gương mặt đầy phong độ của người trí thức, dáng dấp cũng rất thanh tú, hiển nhiên xuất thân tốt hẳn hơn loại thiếu niên dân dã như Hứa Ứng.

(Lại: chức vụ không có phẩm cấp thời phong kiến, dưới quyền quan.)

Trái tim Hứa Ứng đập kịch liệt hai lần.

Quan lại!

Người mà hắn sợ phải gặp nhất.

Hắn đã thấy rất nhiều lần, đám quan lại này xông vào trong thôn trang, ép thuế ép quyên, kéo thẳng dê bò của thôn dân đi, mặc cho bọn họ gào khóc mấy ngày liền, tâm địa vẫn như sắt đá không hề lay động.

Huống chi trong số quan lại còn có Na Sư, nắm giữ pháp thuật thần bí khó lường!

“Chỉ mong hắn không phải Na Sư...” Trái tim Hứa Ứng đập thình thịch.

“Nói rất hay!” Vị tiểu lại mặc áo xanh vỗ tay tán thưởng, nói: “Hứa Ứng, ngươi đã nói tự làm tự chịu, thế thì ngươi đại nghịch bất đạo sát hại thần linh, mạo phạm luật trời, lại giết hại Tưởng viên ngoại, tốt nhất là bó tay đền tội đi.”

“Đền cái bà nhà ngươi!”

Hứa Ứng cười ha hả nói: “Thần linh mà ta còn đánh chết, ngươi không sợ ta đánh chết ngươi hay sao?”

Vị tiểu lại áo xanh khẽ mỉm cười, giơ ngón trỏ ngón cái, nhẹ nhàng ngắt một chiếc lá non trên một sợi đằng cạnh hồ nước. Chỉ thấy chiếc lá non đó mọc chi nảy mầm trên tay hắn, nhanh chóng sinh trưởng, chẳng mấy chốc đã xanh um tươi tốt, bò lên cây liễu cạnh bờ.

Hứa Ứng thầm kinh ngạc, đây là một gã quan lại sở hữu Na Thuật!

Na Sư!

Bọn họ có pháp môn thần bí khó lường, mở cửa bí tàng của thân thể, nắm giữ lực lượng mà phàm nhân khó lòng tưởng tượng nổi, xua đuổi thần linh điều khiển quỷ quái, hàng yêu trừ ma, có sức chiến đấu mạnh mẽ nhất cõi đời này!

“Răng rắc!”

Cây liễu kia đổ sụp xuống.

Dây leo mà tiểu lại áo xanh dùng Na Pháp tạo ra như con mãng xà lớn, xoắn đứt cây liễu có gốc cây to bằng thùng nước thành thành mấy khúc!

Khóe mắt Hứa Ứng giật giật.

“Ta tên là Đinh Tuyền, là phó tư pháp của Linh Lăng. Hứa Ứng, ngươi tu luyện yêu pháp phải không?”

Tiểu lại áo xanh hờ hững giơ chân, nhẹ nhàng đặt xuống mặt nước, hồ nước nhẹ nhàng rung động, dưới đầm có hoa sen lá sen nhanh chóng sinh trưởng.

Trong đó có một chiếc lá sen đang nâng chân của tiểu lại áo xanh Đinh Tuyền!

Đinh Tuyền lại giơ chân lên bước về phía trước, lại có một chiếc lá sen từ dưới nước nhô lên, đỡ bước chân hắn.

“Hứa Ứng, tu luyện yêu pháp giúp ngươi sở hữu lực lượng mạnh mẽ, có thể đánh chết thần linh, khiến cho lòng tin của ngươi bành trướng. Nhưng ngươi chỉ đánh chết một thần linh trong thôn mà thôi! Loại thần linh trong thôn ấy còn có một biệt danh, đó là thần ngọn cỏ!”

Đinh Tuyền đạp chân lên mặt nước, mỗi bước sinh hoa sen, đi từ bờ bên kia tới, thần sắc thản nhiên: “Nhân tộc chúng ta có con đường tu luyện chân chính, cần gì phải tu luyện yêu pháp? Yêu pháp tu luyện tới mức tột cùng cũng chỉ là Thải Khí Kỳ. Thân thể có lục bí, mở được bất cứ bí tàng nào, cho dù là bí tàng tầng thứ nhất cũng đủ vượt qua thần linh trong thôn, vượt qua yêu vương!”

Hắn vừa đi vừa nói, dưới chân không ngừng có hoa sen sinh trưởng,hoa sen nở rộ, còn phía sau lại là hoa sen lá sen nhanh chóng héo tàn khô héo,biến thành bụi đen!

Hứa Ứng siết chặt nắm đấm, cười nói: “Xin hỏi thân thể lục bí là lục bí nào? Các hạ mở bí tàng nào, rồi luyện tới tầng thứ mấy rồi?”

Y bỗng ngơ ngác, nhận ra bên cạnh trống rỗng. Hiển nhiên, xà yêu Ngoan Thất đã không còn bóng dáng tăm hơi.

Hứa Ứng thấy hơi mất mát, lại lập tức yên lòng.

Đây vốn là chuyện của bản thân y, y không muốn làm Ngoan Thất liên lụy vào.

Đinh Tuyền đi tới đối diện y, cách nhau chưa tới hai trượng, chỉ có điều hắn đứng trên mặt nước, còn Hứa Ứng đứng bên hồ.

“Thân thể lục bí, Giáng Cung, Hoàng Đình, Ngọc Kinh, Dũng Tuyền, Ngọc Trì, Nê Hoàn, lục bí này chỉ có thể mở một trong số đó. Muốn tìm ra những bí tàng này cũng không dễ dàng gì.”

Đình Tuyền không hề vội vã, kiên trì giảng giải, nói: “Vị trí cụ thể của bí tàng trong cơ thể mỗi người lại khác biệt, phải có Đại Na tu vi cao thâm giúp ngươi tầm long định vị, tìm ra vị trí của bí tàng rồi giúp ngươi mở ra. Phàm phu tục tử làm sao có cơ hội như vậy được? Chỉ có người xuất thân danh môn vọng tộc, trong gia tộc có Đại Na, mới có thể mở được bí tàng, trở thành Na Sư, nắm giữ Na Thuật.”

Hắn cảm khái nói: “Vì vậy trở thành Na Sư là cực kỳ khó khăn, không phải ai cũng làm được.”

Hứa Ứng cười nói: “Ta chỉ nghe nói Chu huyện lệnh là danh gia vọng tộc nhưng chưa từng nghe nói có danh gia vọng tộc nào họ Đinh. Xem ra muốn làm Na Sư còn một cách khác, đó là làm chó cho danh gia vọng tộc.”

Sắc mặt Đinh Tuyền trầm xuống: “Ngươi muốn chết à!”

Hứa Ứng nói câu này đã chạm vào chỗ đau của hắn!

Dưới chân Hứa Ứng, đột nhiên bùn đất bắn tung lên, từng sợi dây leo thô to từ dưới đất chui ra, quấn lấy hai chân Hứa Ứng, trói chặt lại!

Dây leo sinh trưởng như độc long mãng xà, nhanh chóng quấn khắp người hắn, trói hắn như cái bánh quai chèo!

Đinh Tuyền sắc mặt âm trầm, đột nhiên giơ tay lên, dây leo mang theo Hứa Ứng kéo vun vút lên trên, dựng thẳng giữa không trung, cao tới hơn mười trượng, vượt xa rừng cây!

Bàn tay hắn đập xuống, dây leo kia cũng vung Hứa Ứng lên, đập mạnh xuống!

Chỉ nghe một tiếng nổ ầm ầm vang lên, Hứa Ứng bị đập lên đống đá cạnh hồ nước, đá vụn bay lung tung!

Đinh Tuyền giang rộng năm ngón tay, từng sợi dây leo sắc bén đột ngột chui lên từ dưới đất, đâm về phía Hứa Ứng giữa đống đá từ bốn phương tám hướng, tiếng viu viu vang vọng, như từng thanh kiếm sắc màu xanh đâm thẳng vào chỗ Hứa Ứng vừa rơi xuống!

Vô số đá vụn bắn ra, đập lung tung khắp nơi!

Đinh Tuyền nắm mạnh tay phải lại, vô số sợi dây leo quấn vòng quanh Hứa Ứng, tạo thành một hình cầu màu xanh chu vi tới chín thước, đột nhiên dây leo quấn lấy nhau, kéo căng, siết chặt!

Cho dù trong đó có là tảng đá cũng bị ép ra nước, cũng bị nghiền tới tan nát!

“Đừng có trách ta!”

Đinh Tuyền chậm rãi buông nắm tay đang siết chặt ra, khóe miệng giật giật. “Đánh người không đánh mặt, mắng người không vạch khuyết điểm. Ngươi động vào chỗ kỵ của ta, thì phải chết!”

Sau khi hắn buông tay ra, từng dây dây leo trong hình cầu kia dồn dập tan nát, hóa thành bột phấn.

Na Thuật của hắn có uy lực quá mạnh, lực lượng bộc phát vượt xa mức cực hạn mà đám dây leo này có thể chịu được, sau khi uy lực của Na Thuật bộc phát, dây leo cũng bị chấn động tới mức tan nát!

Đây là uy lực xuất phát từ bí tàng trong thân thể!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK