Sau mười ngày vừa bay vừa dừng chân, quá cảnh nghỉ ngơi, chờ cục hàng không từng nước xét duyệt, cuối cùng cũng đến điểm cuối cùng.
Năm phi cơ dừng tại nước C, hành trình tiếp theo sẽ đi bằng phi thuyền lớn.
Nhưng trước hết cần phải nghỉ ngơi lấy sức, cả nhóm chủ yếu là đàn ông, còn những thuộc hạ nữ đã được huấn luyện, sức khỏe rất tốt, chỉ có Trương Ý Nhi là da thịt non mềm, sức đề kháng yếu, suốt nhiều ngày nay cả người cô lúc nào cũng mất sức.
Tận lúc này xuống khỏi phi cơ, không nhịn được mà ôm bụng nôn thốc nôn tháo.
Mặt mày Frederick Nhược Đông rất không tốt, hắn cảm thấy hối hận khi mang cô đi khắp nơi thế này. Nhưng cô là điểm quan trọng trong hành trình này, không có cô sợ sẽ khó đạt được mục đích cuối cùng.
Đợi cô nôn xong thì phi cơ cuối cùng cũng đáp xuống.
“Em thấy sao?” Mới vài ngày trước còn trêu cô mập lên, giờ thì hay rồi, đã gầy đi một vòng.
Trương Ý Nhi lắc lắc đầu, cả người chẳng còn chút sức lực để đứng, dựa hẳn vào lòng hắn: “Chỉ là say máy báy thôi ạ.” Liên tục bay, đến đàn ông còn không chịu nổi huống chi một cô gái bình thường như cô. Chuyện này cũng không có gì lạ.
Lê Thoát vừa xuống máy bay đã chạy tới bên này thăm em họ, thấy sắc mặt cô trắng bệch, anh ta bị dọa một trận: “Ý Ý, em không khỏe sao?”
Frederick Nhược Đông bế bổng cô lên, hắn nâng mắt nhìn Lê Thoát trả lời thay cô: “Cô ấy say máy bay.”
Đương nhiên bọn họ đều rõ, mấy lần dừng phi cơ đều chạy đến thăm cô nhóc này, thấy cô còn có thể nói chuyện cũng yên tâm hơn.
Khách sạn đã đặt từ sớm, cả đoàn đến nơi là một tiếng sau, khách sạn này gần với cảng tàu, sắp xếp như vậy là để thuận tiện cho hành trình của bọn họ.
Mấy chiếc xe taxi từ xa chạy băng băng vượt qua bảng hiệu lớn, phía trên là tên tiếng Anh ngôi làng cổ. Chưa từng nghe qua tên của nó, nơi mà người bình thường sẽ không chú ý đến, Lạc Hồ Vận làm thế nào lại tìm thấy mấy nơi này, đúng là đáng kinh ngạc.
Càng đi sâu vào trong thì mùi biển càng rõ, vị tanh mặn không khiến người ta khó chịu, ngược lại khá thoải mái.
Hai bên đường là nhà dân, cách một đoạn sẽ có một mảnh đất lớn để thu hoạch muối biển. Hải sản được phơi nắng trước sân nhà, có thể thấy cả khu làng đều sống nương nhờ vào biển cả.
Dấu vết của sóng thần, bị nước biển vùi dập vẫn còn đó, thế mà ngôi làng này vẫn tồn tại từ năm này qua năm khác.
Khách sạn nhỏ nằm ở giữa khu làng.
Nơi này ít khách du lịch biết đến, nhưng chỉ đối với khách từ nước ngoài, người dân ở những nơi lân cận thỉnh thoảng sẽ đến đây thăm quan, chủ yếu là đến cảng tàu ngoài kia, ra khơi và đến những hòn đảo mà họ thích thú. Ngôn Tình Trọng Sinh
Một loạt taxi nối đuôi nhau chạy bon bon thu hút sự chú ý của người dân, cư dân ở đây mang hơi thở của ngư dân vùng biển cả, làn da ngăm đen, thân thể săn chắc, cả đàn ông và phụ nữ đều mang vẻ phóng khoáng, khỏe khoắn và chất phác.
Đến địa điểm, nói chính xác thì đây chỉ là một nhà nghỉ vừa phải, may là đủ phòng cho bọn họ thuê. Chủ nhà nghỉ đã đứng trước cửa chờ sẵn.
Frederick Nhược Đông ôm Trương Ý Nhi xuống khỏi xe, hôn nhẹ lên trán cô, lúc ngẩng mặt lên hắn nói với vị bác sĩ đi cùng: “Anh khám qua cho cô ấy.” Trước là vì say máy báy, hiện giờ đã xuống máy bay rồi, hắn vẫn lo lắng, để đảm bảo sức khỏe của cô, vẫn nên để bác sĩ khám qua.
Anh ta gật đầu.
Vài nhân viên nhà nghỉ lần lượt đưa chìa khóa phòng, sau đó dẫn cả nhóm về phòng mình.
Frederick Nhược Đông với Trương Ý Nhi nằm ở tầng ba.
Đặt cô nằm trên giường, đợi bác sĩ Nhạc khám xong, trong mắt anh ta hiện lên vẻ kinh ngạc, Frederick Nhược Đông thót tim, không nhịn được nữa: “Cô ấy sao rồi?”
Nhạc Hòa thu lại tai nghe, anh ta đứng dậy, vuốt nhẹ lớp mồ hôi trên trán, ổn định nhịp tim rồi mới trịnh trọng chúc mừng: “Ngài Fred, xin chúc mừng, phu nhân đã mang thai.”
Trương Ý Nhi há miệng, hơi thở hỗn loạn: “Anh… anh nói tôi có thai?”
“Vâng, phu nhân.”
“Chắc chắn bao nhiều phần trăm?” Frederick Nhược Đông run giọng hỏi, hiếm khi hắn bày ra bộ dáng mất bình tĩnh như lúc này.
Nhạc Hòa mỉm cười: “100% ạ. Đã được ba tuần.”
Khi trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Trương Ý Nhi rơi nước mắt thút thít vì vui mừng, hai tay dang rộng: “Ôm em đi.”
Frederick Nhược Đông ngồi bên mép giường ôm chặt cô vào ngực, cảm xúc của hắn rất phức tạp, không rõ là vui hay sầu, việc cô có thai lúc này hoàn toàn không tốt, nếu sớm biết đã không mạo hiểm chuyến hành trình dài này rồi. Mang cô theo có khác nào khiến cô lâm vào tình trạng nguy hiểm chứ.
Không nghe hắn nói lời nào, Trương Ý Nhi đã hoàn hồn, cô thoát khỏi ngực hắn, nâng mắt lên: “Anh không vui sao?”
Hắn thở dài, phớt qua làn da mịn màng cô thật âu yếm: “Không phải không vui, anh lo cho sức khỏe của em.”
“Không sao ạ.” Trương Ý Nhi cong cong mắt, kéo lấy tay hắn áp vào bụng mình, cô nhìn xuống: “Bảo bối nhỏ cùng chúng ta truy tìm kho báu, một nhà ba người ở bên nhau, rất tốt đó.”
Rốt cuộc cũng bị cô tẩy não thành công, người đàn ông ôm gáy cô mút mát môi cô một lúc mới thả người ra. “Em ngủ đi, hiện tại có thêm con em phải chú ý sức khỏe của mình hơn, khó chịu chỗ nào thì nói ngay, hiểu chưa?”
“Ừm.” Cô nắm lấy tay hắn lắc lư: “Em biết rồi mà.”
Đợi khi thiếu nữ thở đều đặn ngủ yên rồi, hắn hạ xuống trán cô nụ hôn rồi rời khỏi phòng.
Danh Sách Chương: