Bạch Ninh Kiều khóa hết tất cả các cửa ra vào, đến khi kiểm tra lại, cảm thấy thực sự an toàn cô mới yên tâm.
- Kiều Kiều, sao bọn họ lại theo dõi cậu vậy? Nếu như tôi nhìn không lầm thì hình như là xã hội đen đúng không?
- Trước khi Khương Triết trở thành thầy giáo, anh ấy từng là thành viên của xã hội đen nổi tiếng ở Châu Âu, tôi cũng chỉ biết được bấy nhiêu đó. Vì chuyện này mà tôi với anh ấy chia tay.
Quách Lộ nghe xong liền thở dài, đã chơi thân với nhau bao nhiêu năm, cô hiểu Bạch Ninh Kiều không phải là người mạnh mẽ, những lúc thế này cô rất muốn khóc một trận thật to.
Quách Lộ ôm đầu Bạch Ninh Kiều, bàn tay nhỏ bé vỗ nhẹ vào vai cô, hành động ấy tuy nhỏ nhặt nhưng đối với cô lại chứa đầy sự an ủi.
- Kiều Kiều, cậu muốn thì cứ khóc đi, tôi sẽ nghe cậu khóc, nghe cậu nói những uất ức mà cậu chịu đựng.
- Từ khi yêu anh ấy, tôi chưa từng chịu được bất cứ sự uất ức nào, chỉ là... tôi có cảm giác anh ấy không xem tôi là một người quan trọng.
- Tôi nói cậu nghe, không nói hết bí mật của người mình yêu không có nghĩa là người đó không quan trọng, có thể người ta có lí do nào đó. Cậu đừng suy nghĩ lung tung,tích cực lên xem.
Bạch Ninh Kiều ôm chặt lấy thắt lưng của Quách Lộ, mặt dựa vào vai của cô, tuy không muốn khóc nhưng nước mắt cứ trào ra như thác nước.
- ... Kiều Kiều, thật ra tôi hợp tác với thầy Triết không phải muốn hại cậu, tôi chỉ muốn bảo vệ cậu thôi. Ngay từ đầu, Lý Trực là một người không đáng tin, hơn nữa thầy Triết cũng biết rõ điều này... nên.
- Lộ Lộ, tôi hiểu mà, tôi biết cậu làm như vậy là muốn tốt cho tôi, tôi không để tâm đâu.
Quách Lộ đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, ánh mắt cô sáng rực lên nhìn vào khoảng không trước mặt.
- Cậu... cậu nói như vậy có nghĩa là.. Cậu tha thứ cho tôi rồi sao? Kiều Kiều..
- Phải, phải, tôi tha thứ cho cậu rồi.
- Kiều Kiều cảm ơn cậu.
Cả hai đang vui vẻ trong sự vỡ òa của hạnh phúc, một âm thanh lớn vang lên, cánh cửa bị đẩy dồn dập, một sức mạnh nào đó đang tấn công ở bên ngoài.
Cô và Quách Lộ đều sợ hãi đến nỗi cứng đờ người ra, ánh mắt nhìn ra phía cửa, khi cánh cửa đã không chống cự nổi sắp mở ra, cả hai đã có ý thức và quyết định chạy trốn.
Hai tên xã hội đen từng theo dõi Bạch Ninh Kiều mở cửa ra xông thẳng vào trong, bên trong không có một bóng người.
- Cứ tìm tầng dưới trước đi.
Vừa dứt lời, Bạch Ninh Kiều trốn trên tầng hai vô tình đụng phải một cái bình trà bằng sứ, không bị bể nhưng phát ra âm thanh khá lớn khiến hai tên kia nghe thấy.
- Phải làm sao đây?
- Kiều Kiều cứ đi trốn trước đã, phòng nào nhà cậu có chìa khóa không?
- Có hai phòng, tôi dẫn cậu đi.
Vừa bước ra đến cửa, mở tay nắm cửa ra, đúng lúc ấy hai tên xã hội đen mở cửa xông vào. Cả bốn người đưa mắt nhìn nhau, Quách Lộ và Bạch Ninh Kiều sợ hãi dần lùi ra sau từng bước một.
- Hm, trốn sao? Muốn trốn tụi tao sao?
Quách Lộ đứng lên phía trước để che chắn cho Bạch Ninh Kiều, cô bao bọc lấy bạn thân cho dù bản thân đang rất sợ.
- Các người là ai? Sao lại muốn bắt cậu ấy?
- Tao không tìm mày, biến.
- ... Em gái, đừng lo chuyện bao đồng chứ?
Một tên đội mũ nắm lấy cổ áo của Quách Lộ rồi ném cô sang một bên, hai tên khốn kia chuốc thuốc mê vào khăn rồi bịt chặt mũi cô, có giãy giụa đến mấy cũng không thể thoát được.
Quách Lộ đứng lên ngăn cản nhưng bị một tên xã hội đen cầm gậy đập mạnh vào đầu, ngất xỉu luôn tại chỗ.
????⬅⬅⬅
Danh Sách Chương: