Lâm Tịnh ngồi bên cửa sổ nhìn ra khung cảnh bên ngoài, trong lòng bà lại mang một nỗi đau man mác, trước nay luôn như vậy.
- Bà à, dạo gần đây tôi thấy tinh thần bà không được ổn định cho lắm, bà không khỏe chỗ nào sao?
- Không có, không hiểu sao tôi thường hay nhớ đến Lâm Hạo trong thời gian này, thằng bé cứ hiện lên trong đầu tôi.
Lâm Hạo, đứa em trai thất lạc của bà Khương. Cho dù đã được lập bàn thờ khoảng chục năm nay nhưng bà vẫn có một hy vọng không thể dập tắt, bà tin rằng em trai của mình vẫn còn sống.
Khương Bá Giang mỗi khi nhìn thấy vợ mình như vậy trong lòng ông cũng khó chịu vô cùng, bàn tay nhăn nheo ấy chạm vào vai của người phụ nữ đã trải qua nửa chặng đường, ông an ủi bà, giúp bà có thể thoải mái hơn một chút.
- Lâm Tịnh, lâu rồi chúng ta không đi du lịch, hay là hôm nay đi luôn đi, được không?
- Hôm nay có phải sớm quá không?
- Sớm muộn không quan trọng, bà có đồng ý đi với tôi không?
- Tôi đi với ông, nhưng mà đi đâu mới được?
- Tôi sẽ sắp xếp lịch và đặt vé hôm nay luôn, bà không cần lo đâu, có tôi thu xếp rồi.
Vài tiếng sau, máy bay cất cánh, thông báo tin gấp như vậy Khương Triết cũng có chút bất ngờ nhưng anh không ngăn cản. Dù sao đã rất lâu, ba mẹ anh không có khoảng không gian riêng cho nhau.
...
Tại tổ chức của ông Lãnh, ông ta nhận được một bức thư do SF gửi đến.
"Tôi muốn ông giúp tôi tìm một người. Trong vòng hai giờ, phản hồi lại cho tôi."
Bên trong còn có một tấm ảnh, ông ta chăm chú nhìn xa xăm.
Làm việc với Lý Trực chỉ khiến bọn người SF càng thêm đau đầu hơn, cậu ta lòng vòng như cái chong chóng, không còn cách nào khác, SF phải nhờ đến sự trợ giúp của ông Lãnh.
Nếu ông ta đồng ý việc này và bắt Khương Triết đến trước mặt SF, có lẽ mối quan hệ của ông ta và SF ngày một cao và tăng sự tin tưởng hơn. Huống hồ hiện giờ, đàn em của ông Lãnh ngày một giảm sút do mất mạng hoặc hết hạn hợp đồng.
Ông Lãnh mong muốn SF có thể giúp đỡ mình một chút ít từ việc này.
- Hạ Đình, gửi bức thư này đi, càng sớm càng tốt, nhanh.
- Dạ đại ca.
Ông ta vừa nhận lời cũng không thể ngồi yên, triệu tập tất cả đàn em, tất cả lực lượng mà mình có đi tìm tung tích của Khương Triết.
Lúc này ở trường học, anh vẫn không hay biết gì, đến giờ tan làm, Khương Triết như mọi khi lái xe về nhà, nhưng... anh chợt nhận ra một vài tên xã hội đen đã đứng chờ ở cổng trường từ lâu.
Khương Triết quay xe đi vào một hướng khác và dừng lại nơi góc khuất, ánh mắt luôn dõi theo bọn họ, những người này anh đã từng gặp qua. Đó chẳng phải là người của ông Lãnh sao? sao lại tới đây?
Bạch Ninh Kiều vừa tan học, cô bước ra cổng trường, nhìn thấy xe của anh đậu ở một nơi khác hướng về, cảm thấy có điều kì lạ, đến khi cô nhìn ra phía trước, một đám xã hội đen đứng ở một bên đang tìm kiếm ai đó.
Cô đứng hình, một trong số họ cô đã gặp qua vài người, thảo nào bản thân cô lại có cảm giác quen thuộc đến vậy.
- Chết rồi, đám người của ông Lãnh, nhưng mà đến đây làm gì chứ?
Bạch Ninh Kiều ngập ngừng không dám bước đi, cô sợ bị lộ ở ngay đây, nếu như bọn họ biết được cô và Khương Triết chung trường và có liên quan đến nhau, ngay cả cái mạng nhỏ này của cô cũng khó mà giữ được.
Cùng lúc ấy Quách Lộ bước ra, cô thấy dáng vẻ không dám đi của Bạch Ninh Kiều cũng có hơi lo lắng.
- Bạch Ninh Kiều, cậu làm sao vậy?
- Không có gì.
Cho dù Quách Lộ có hỏi han quan tâm đến mấy, Bạch Ninh Kiều vẫn lạnh lùng như vậy, cô đã xem cô bạn thân cũ của mình là người ngoài, là người lạ như chưa từng quen.
- Vậy tôi đi trước đây.
Bởi vì chờ quá lâu không thấy Khương Triết, đám người đó bắt đầu thiếu kiên nhẫn, bọn họ chặn đường một nữ sinh, trùng hợp khi người ấy là Quách Lộ.
Lần đầu gặp trường hợp này, Quách Lộ vô cùng sợ hãi, cô căng thẳng đến không thể làm gì được.
- Cô bé, cho tôi hỏi cô có biết Khương Triết không?
Học chung trường mà không biết giáo viên thì là một thiếu sót lớn, không thể nói dối là "không" được
- Biết... Biết... Biết ạ.
- Vậy Khương Triết đi đâu rồi, còn ở trong tường không?
- Ờ... Tôi... Tôi không biết nữa. Bình thường ở giờ này thì có lẽ thầy ấy đã về rồi.
- Má nó.
Tên đầu gấu xăm mình kia tức giận đấm mạnh một cú vào xe, đôi môi nhếch lên, đôi lông mày nhăn nhó khiến Quách Lộ sợ lạnh sống lưng.
- Về thôi.
Khương Triết ở một góc nhìn thấy hết tất cả, mặc dù lúc này về nhà là không an toàn nhưng anh vẫn quyết liều một phen. Dù sao thì bằng chứng của bọn cầm thú đó vẫn ở trong tay của anh.
Tại sao SF lại không tha cho Khương Triết, là vì Khương Triết đang biết được mọi bí mật của SF, anh sợ mình bị giết hại nên đã rời khỏi SF. Sau khi bọn chúng biết được, hắn đã xem Khương Triết như là tội phạm mà truy lùng khắp nơi.
????⬅⬅⬅
Danh Sách Chương: