Trong một căn phòng nào đó....
Khi Giản Ly lần nữa mở mắt ra thì nhìn thấy bản thân đang nằm trên giường mềm mại, ở trong một căn phòng lớn xung quanh trang trí đồ vật đơn giản nhưng không kém phần tao nhã, tuy nhìn đơn giản như vậy nhưng nàng lại biết mỗi món đồ kia đều mang giá trị không nhỏ.
Giản Ly còn đang ngơ ngác thì giọng nói của thiếu niên kia vang lên, hắn tươi cười từ bên ngoài đi vào, trong tay còn bưng theo một cái bát chứa đầy chất lỏng màu đen toả ra cay đắng hương vị.
“ Tiểu muội muội tỉnh rồi sao?~ ”
Giản Ly trông thấy cái bát trên tay hắn mà sợ, nhấp môi nhìn hắn hỏi:
“ Ở đây là chỗ nào? ”
Nói xong nàng liền bị chính mình giọng nói làm giật mình...
Gì thế? giọng nói này là của bản thân? vừa mềm vừa ngọt... cứ như kẹo đường ấy!
“ Nha, ở đây là nhà ta đó ”
Thiếu niên thấy nàng hỏi thì trả lời, bản thân vẫn tiếp tục đi đến ngồi xuống bên giường nhìn Giản Ly, cười nói:
“ Tiểu muội muội uống thuốc đi ”
“ Đại phu nói tiểu muội muội bị bệnh phải uống thuốc mới mau khoẻ mạnh! ”
Thiếu niên vừa nói vừa đưa bát thuốc đến trước mặt nàng.
Giản Ly nhìn bát thuốc trong lòng có chút không ổn, rất đáng sợ a!
Nàng không thích uống thuốc!
Đặc biệt là cái thứ thuốc kiểu này!
Có thể không uống không?
Thiếu niên kia nhận ra nàng không tình nguyện cùng kháng cự, giống như là đọc được suy nghĩ của nàng vậy hắn bộ dáng nghiêm túc nói:
“ Tiểu muội muội nhất định phải uống thuốc, nếu không sẽ không hết bệnh được đâu! ”
Giản Ly thở ra một hơi, không ngờ bản thân lại bị một thằng nhóc dạy dỗ!
Nàng nhịn xuống sự cự tuyệt trong lòng đưa tay cầm lấy bát thuốc, nín thở nhanh chóng uống xuống, cay đắng mùi vị chảy xuống cổ họng ngay lập tức làm nàng muốn phun ra hết.
Thiếu niên nhanh chóng chạy đến bên cạnh bàn trong phòng rót một ly trà đưa tới cho nàng.
Giản Ly bỏ xuống cái bát, cầm lấy ly trà hắn đưa đến nhanh chóng uống vào đem cay đắng mùi vị đều nuốt xuống, mùi trà thơm lừng đem hương vị còn đọng lại của thuốc rửa sạch, cảm giác buồn nôn cũng từ từ rút đi.
“ Tiểu muội muội giỏi quá uống hết thuốc rồi! ”
Thiếu niên mỉm cười mở miệng liền không tiếc lời liền khen tặng nàng.
Giản Ly rất muốn nói ai cần ngươi khen, nhưng mà người ta lại cứu nàng nên chỉ có thể nhịn, nàng mới không thèm để ý hắn!
Đặt cái ly trà vào tay thiếu niên Giản Ly liền nằm xuống kéo chăn lên nhắm mắt lại, có lẽ do tác dụng của thuốc rất nhanh Giản Ly liền ngủ thật.
Thiếu niên ngồi đó một hồi thấy nàng đã ngủ thì đứng dậy cầm lấy cái bát, đem cái ly đặt lại trên bàn rồi mang cái bát đi ra ngoài.
Đến cửa hắn liền nhìn thấy nam tử kia lén lút đứng bên ngoài, khoé môi hắn co lại, ánh mắt sắc bén nhìn nam tử lạnh nhạt hỏi:
“ Nhìn đủ chưa? ”
“ Khụ, gia ta cái gì cũng không nhìn đến, không nhìn đến... ”
Nam tử thấy hắn đứng trước mặt hỏi như vậy thì cười gượng không ngừng xua tay phủ nhận, hắn chỉ hiếm lạ muốn nhìn thử thôi!
Tất nhiên lời phía sau này hắn không nói ra.
“ Người lượn được rồi đó! ”
Thiếu niên giọng nói đầy lạnh lùng, quăng cái bát trong tay cho hắn rồi xoay người đi vào trong.
Gia à! Người như thế nào đối xử như vậy khác biệt a!
Rõ ràng là phân biệt đối xử mà huhu, chẳng lẽ ta không đáng yêu sao?
Nếu để thiếu niên nghe được lời trong lòng của hắn chắc chắn sẽ đập cho hắn một trận.
Thiếu niên trở lại bên trong liền nhẹ nhàng leo lên giường cùng Giản Ly nằm chung một chỗ, Giản Ly cảm thấy bên người đột nhiên lành lạnh liền nhích qua, miệng nhỏ mấp máy vài cái tiếp tục ngủ ngon lành.
Thiếu niên thấy nữ hài nhích lại gần thì cả người căng thẳng, sao đó giơ tay ôm lấy nàng vào trong lòng vui vẻ nhắm mắt lại.
Là do nàng ngủ trên giường hắn hắn không quen ngủ nơi khác nơi mới leo lên giường cùng nàng, là nàng chính mình nhích lại gần hắn, hắn cái gì cũng không làm!
Giản Ly đang ngủ ngon không hề hay biết bản thân bị tên nào đó dùng mấy cái phá lý do để chiếm tiện nghi.
•
•
" Bịch! "
Không biết qua bao lâu, Giản Ly tỉnh lại xoay người qua thì nhìn thấy bên cạnh có thêm một người, nàng sắc mặt âm u không kịp nghĩ nhiều liền đạp hắn từ trên giường xuống.
“ Ngươi như thế nào lại ở trên giường!? ”
“ Ta... ta đây rõ ràng chính là giường của ta mà... ta không ngủ ở đây thì ngủ ở đâu a ”
“ Tiểu muội muội thật quá đáng thế nhưng đá ta xuống! ”
Thiếu niên giọng nói ủy khuất ánh mắt ngập nước nhìn Giản Ly lên án.
Giản Ly:....chết tiệt.. nàng nghẹn!
Đây đúng là nhà hắn mà, nàng có thể nói gì nữa chứ!?
“ Ngươi cũng không thể ngủ cùng ta như thế chứ!? ”
Thiếu niên nghe nàng nói thì tỏ ra nghi hoặc nghiên đầu hỏi lại:
“ Tại sao a? ”
“ Bởi vì ngươi là nam, ta là nữ! ”
“ Nam nữ thì không được ngủ cùng nhau sao? ”
“ Trước kia phụ thân ta đều ngủ cùng với mẫu thân ta mà? ”
Giản Ly: “....”
Ngươi được lắm, ngươi ngốc nghếch, ngươi chiến thắng!
Giản Ly bất lực mà nghiến răng, không muốn nói nhiều trực tiếp đuổi hắn ra ngoài:
“ Ngươi ra ngoài đi ”
Danh Sách Chương: