Nhậm lão gia đưa tay lên bóp chặt cổ bà Lâm Nghiễm "cô đi chết đi..."
Rầm...
Phình...
Diễm Lệ đỡ lấy bà Lâm Nghiễm đứng lên !
Nhậm lão gia nhìn Diễm Lệ đến ngây ngốc "Diễm Lệ, sao...?"
- Vì ông đáng bị đánh !
"Cô..."
"Uổng công tôi hết mực yêu thích cô, cô lại đối xử với tôi như vậy !"
Yêu thích tôi ?
- Vì yêu thương tôi nên ông đã sát hại con trai ruột của mình !
"Cô..."
- Nó đột tử thì liên quan gì đến tôi ?
Vậy sao ?
Không phải là ông là dùng hoa phụ tử để trong phòng của Nhậm Kiến Tu, hắn vốn yêu thích hoa, nhìn thấy chậu hoa đẹp thì không ngại sờ lấy, trúng phải chất độc từ hoa phụ tử mà qua đời sao ?
"Sao cô lại biết ?"
Diễm lệ lạnh lùng lên tiếng "tôi là vợ của Nhậm Tề Tề".
Lại là Nhậm Tề Tề ! Tại sao cô gái nào xinh đẹp thì cũng đều là vợ nó vậy ?
Ông nhìn Diễm Lệ "vậy cô đến Nhậm gia của tôi là có mục đích gì ?"
- Đương nhiên là giết chết lão già ông để trả thù cho chồng tôi !
Ha ha...dựa vào cô sao ?
Đương nhiên, lẽ ra thì tôi muốn giết ông rất đơn giản "như giết một con gà bệnh, tôi chỉ là muốn chơi đùa ông một chút cho vui thôi !"
Cô dám...
- Tôi chả có việc gì mà không dám cả !
Bà Lâm Nghiễm tháo lớp mặt nạ ra...
Nhậm lão gia ngỡ ngàng "bà..."
Đêm nay, là đêm cuối cùng ông được nhìn thấy mặt trăng "trăng đêm nay cũng thật đẹp ! Ông ngắm kỹ đi rồi nhắm mắt xuôi tay".
Bà câm miệng !
Sao tôi lại phải câm miệng "đây là lần cuối cùng ông được nghe thấy giọng nói của tôi đó".
Tại sao bấy lâu nay bà gạt tôi ?
- Thật ra thì tôi cũng không có ý muốn gạt ông. Chẳng qua là thê thiếp của ông quá đáng sợ, tôi vì muốn giữ lại mạng cho mình nên mới giả làm Hà Đan.
"Năm xưa, ông vì cướp vị hôn thê của con trai tôi, Nhậm Tề Tề...mà ông đã ra tay hạ độc nó bằng hoa phụ tử. Hôm nay, ông cũng vì phụ nữ mà một lần nữa lại ra tay hại chết con trai ông Nhậm Kiến Tu, cũng chính bằng hoa phụ tử. Ông thật quá đáng sợ !"
- Nhậm lão gia chấp hai tay sau lưng, sắc mặt âm u lạnh lẽo..."đừng khiến tôi phải giết luôn cả bà".
Ông nghĩ là tôi sợ ông sao ?
Gậy ông thì luôn đập trúng lưng ông.
- Ý bà là sao ?
À, ý của tôi là hôm nay ông cũng sẽ chết bằng cách trúng độc hoa phụ tử !
Bà...
Khụ...khụ...khụ !
Cả người tôi đều chạm đến hoa phụ tử, vừa hay lúc nãy ông lại ôm tôi.
"Sao bà lại ra tay hạ độc tôi ?"
- Đơn giản là vì tôi hận ông, vì ông đã hại chết con trai tôi.
Khụ...khụ...
Tôi biết là bà hận tôi. Nhưng...
Khụ...khụ...
Ông hãy chết đi để tôi không còn hận ông nữa !
Diễm Lệ cười mỉm "xem ra thì tôi không cần phải ra tay thì ông cũng sẽ chết".
Nhậm lão gia cảm thấy khó thở, tim đập nhanh đến mức không kiểm soát được nữa "thì ra lúc Tề Tề và Kiến Tu trúng độc lại khó chịu như thế này sao ?"
Ông ngã xuống đất từ từ khép chặt đôi mắt, hai tay duỗi thẳng.
Bà Lâm Nghiễm nhìn ông...sau đó thì bà cũng ngã xuống !
Diễm Lệ hốt hoảng "bà..."
Cô đưa tay lên sờ vào mũi bà, thấy bà không còn thở nữa "bà ấy đã có tính toán trước, là cùng chết chung với ông ta sao ?"
Vù...
Xào...xạc !
Cơn gió mạnh ập đến khiến Diễm Lệ đứng không vững...
Nhậm Tề Tề bế bà Lâm Nghiễm lên rồi quay lưng rời đi. Không nói bất cứ một lời nào.
...----------------...
Thánh Cung !
Thuộc hạ hối hả chạy vào...
Bẩm Tông Chủ !
Có chuyện gì ?
Bẩm Tông Chủ "Túc Vũ Các đã bị đột nhập và bị trộm mất long châu sáng thế".
Mọi người đang tập trung tiến về Túc Vũ Các, báu vật trấn giữ Thánh Cung bị mất trộm, thử hỏi Thiềm Tông môn sau này làm sao còn mặt mũi nào nhìn thiên hạ !
"Khiếu sư đệ"
Khiếu Anh Thu cúi đầu trước mặt Tông Chủ "có đệ, sư huynh có gì dặn dò ?"
"Nhiên nhi"
Tống Hạo Nhiên lễ phép cúi đầu "sư phụ có gì dặn dò ạ ?"
Chuyện mất trộm *long châu sáng thế* lần này, ta giao cho Khiếu sư đệ và Nhiên nhi điều tra xem kẻ nào đã đánh cắp báu vật của Thánh Cung.
- Đệ sẽ dốc hết sức để tìm ra kẻ trộm !
- Con sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành nhiệm vụ được giao ạ !
Được rồi, hai người nhớ phải chú ý an toàn cho bản thân và hỗ trợ lẫn nhau, e là chuyện này sẽ có nguy hiểm.
Dạ sư phụ...
Đã rõ thưa sư huynh !
...----------------...
U La Cốc !
Nhậm Tề Tề dùng long châu sáng thế để cứu sống mẹ mình. Anh đã trở về quá trễ, khiến mẹ anh phải mất mạng, bằng mọi giá anh phải cứu sống mẹ mình. Nếu không thì cả quãng thời gian dài còn lại của anh, anh sẽ phải đối mặt với ăn năn.
Diễm Lệ thấy anh không vui nên cũng không đến làm phiền !
...----------------...
Cốc...cốc !
Vào đi...
- Khiếu sư thúc !
Là Tống sư điệt à ?
- Sư thúc có được chút manh mối nào không ?
Khiếu Anh Thu khẽ lên tiếng "manh mối...nào có dễ tìm như vậy !"
Tống Hạo Nhiên thở dài "kẻ trộm chắc chắn là một người không tầm thường chút nào, một chút manh mối cũng không để lại ! Làm việc vô cùng sạch sẽ".
- Vậy thì chúng ta chuyển sang hướng khác để điều tra !
Ý của sư thúc là... ?
Long châu sáng thế có thể cải tử hoàn sinh "chúng ta nên bắt đầu điều tra từ việc này !"
Tống Hạo Nhiên gật đầu "vậy chúng ta bắt đầu xem ai có người thân qua đời...và điều tra vào người đó".
- Đúng vậy !
Danh Sách Chương: