• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bầu trời đêm tĩnh mịch không một ánh sao, cơn gió lạnh triền miên lướt qua khuôn mặt tuấn mỹ, dường như từng đường nét trên gương mặt ấy, còn lạnh hơn cả những cơn gió đang vi vu ngoài trời.

Nhìn vào khoảng không vô định, ánh mắt anh lại càng trở nên thâm trầm, sâu thẳm.

Hôm nay, anh tìm thấy cô ở một căn nhà hoang đổ nát, cô như một xác chết nằm dưới sàn nhà bẩn thiểu, đến cả run rẩy cô cũng không đủ sức. Hình ảnh khóe mắt cô cứ tuôn trào nước mắt, miệng không ngừng gọi tên anh, lại một lần nữa hiện hữu từng nét một trong khối óc của Khánh Minh, nó như một cuốn phim quay chậm dày vò trái tim anh đến cực hạn đau khổ.

“Khánh Minh, một lời nói chờ thì nhất định cả đời này em sẽ chờ!”

Câu nói của cô vẫn văng vẳng bên tai anh, như gần mà như xa. Một lời nói chờ nhất định sẽ chờ. Trên đời này, ngoại trừ người con gái anh hết mực yêu thương đang nằm hôn mê trên chiếc giường kia, thì còn ai ngốc nghếch như vậy nữa?

Trong lòng Khánh Minh vô cùng trống trãi, anh đã từng nghĩ mình không nên trở lại đây, nhưng mà, một khi trong lòng mong nhớ không yên, trái tim anh luôn khát khao về một nơi nào đó, thì cho dù lý trí có kiên định đến bao nhiêu thì cảm xúc vẫn làm chủ tất cả. Huống hồ, đó là nhớ nhung, đó là đau thương đè nén suốt thời gian dài đăng đẵng. Huống hồ, hoàn cảnh của anh đang phải lầm lũi trốn tránh một thế lực hung tàn khác, thì liệu cái mà anh luôn hy vọng gọi là lần cuối, có thể thực hiện không?

Ánh đèn hắt hiu, cô quạnh chiếu sáng cả gian phòng, Khánh Minh trầm ngâm một lúc rồi đến bên giường, nhìn cô chằm chằm suy nghĩ. Anh không định cả đời này sẽ gặp cô, đó là suy nghĩ của sáu năm trước, ngày anh lừa cô để sang Paris. Nhưng anh không làm được, anh lại quay về gặp cô, xem như là lần cuối cùng gặp người mà anh yêu thương duy nhất trong cuộc đời này. Nhưng mà, mọi chuyện lại đi lệch đường ray vốn có của nó, đẩy anh và cô lại gần nhau hơn.

Vốn dĩ, anh ngỡ mình đã gián tiếp đẩy cô ra khỏi thế giới này, nhưng vào một ngày đầy dong bão, cô bỗng xuất hiện, như một phép màu. Hôm ấy là ngày Khánh Minh thực hiện cái bẫy mà anh đã từng bước dệt lên trước đó, hòng đưa Hoàng Phong vào tròng.

Lúc trước, anh cho người gạ gẫm hắn bán đi số vũ khí tồn trữ đang bị truy sét gắt gao. Do bị cảnh sát lùng sục tin tức số vũ khí cho nên Hoàng Phong chia nhỏ lẽ ra để bán, vì nếu cứ để bên cạnh hắn như vậy thì chả khác nào trái bom nổ chậm. Tất cả số đó có giá trị rất lớn, được chia thành ba phần, giấu ở ba khu vực khác nhau. Mua chuộc được một tên gian thương ở châu Á, Khánh Minh lặng lẽ dùng danh nghĩa giả để thu mua phần đầu tiên, cũng là phần ít nhất bằng giá rẻ. Xong, anh cho người giao dịch với Hoàng Phong, mua nốt hai phần còn lại với giá cao hơn.

Vốn định bằng cách này, anh có thể mượn tay cảnh sát bắt gọn Hoàng Phong, làm cho hắn tổn thất nặng nề, nhưng vào thời điểm then chốt, cô em gái duy nhất mà hắn xem như vàng, như ngọc, đột ngột qua đời trong căn biệt thự của Khánh Minh, mọi chứng cứ đều nhằm hướng về anh chỉ tội anh giết người. Ngay cả súng, vị trí đặt nạn nhân, bối cảnh đều được bố trí đâu vào đó, khiến anh rơi vào ngõ hẹp không lối thoát.

Cứ như sắp một bước nữa là sẽ chạm tới trời, nhưng không ngờ, có một thế lực nào đó phá vỡ tất cả. Hoàng Phong đương nhiên hận anh đến muốn anh chết ngay lập tức, điều động các thế lực giết chết Khánh Minh cho kỳ được, cảnh sát lại chĩa mũi súng vu oan anh giết người. Anh còn đường lui sao? Mọi tài sản bị đóng băng, anh tiến không được, lùi không xong, đành phải lang thang đến khắp nơi chờ thời cơ lật lại ván bài, bởi anh nhất định không thể vào tù.

Hôm nay, anh lặng lẽ mở cái lưới đã dệt từ lâu để bắt con cá lớn Hoàng Phong.

Ánh hoàng hôn lặng lẽ bao trùm trên những dãy núi xanh bạt ngàn, phía bìa rừng, đám người Hoàng Phong đứng trầm lặng, quan sát khu vực xung quanh chờ số vũ khí chuẩn bị “xuất xưởng”. Hơn tám giờ tối, chiếc xe tải lớn lặng lẽ tiến vào rừng, bọn người Hoàng Phong nới lỏng tâm trạng, vẻ mặt u ám ban chiều vơi đi chút ít. Thấy chiếc xe cũ kỷ dần tiến đến, họ cũng từ từ mở khóa từng thùng vũ khí để “khách hàng” kiểm tra.

Đang lay hoay thì từ trên chiếc xe ấy, một toán người rất đông nhảy xuống, tiến lại bọn người áo đen đang mở khóa cách chừng bốn đến năm mét, lặng lẽ quan sát từng cử chỉ, hành động của bọn họ. Hoàng Phong, ném điếu thuốc đang hút lỡ xuống đất, dùng chân giẫm lên cho đến khi điếu thuốc tắt hẳn, quay đầu nhìn đám người bước xuống từ xe tải, ngắn gọn hỏi: “ Tiền đâu?”

Vì đây là vụ giao dịch quan trọng, lại không ở trong địa bàn của hắn nên không dùng cách thức chuyển khoảng, vì rất dễ để lại manh mối, nên hắn yêu cầu đối phương trực tiếp đưa tiền mặt, một tay giao tiền một tay giao hàng. Đối phương phối hợp cũng rất ăn ý, mở vali đựng tiền để hắn soi đèn. Sau đó hai bên cử đại diện kiểm tra hàng và tiền.

Trời tối đen như mực, chỉ có mấy chiếc đèn pin nhỏ bé soi qua soi lại, bọn người họ làm việc lại rất tĩnh lặng và cẫn mật. Bọn khách hàng tiến đến từng cái thùng đựng vũ khí, nhưng không phải kiểm tra hàng, mà là khống chế những tên bên cạnh.

Rất nhanh sau đó, gần một nữa người dưới trướng Hoàng Phong bị khống chế bằng súng, một số người bất chấp chóng trả và thoát ra, hai bên bắt đầu xả súng càng quét lẫn nhau. Khu rừng lại chiềm trong mùi thuốc súng, mùi máu tươi đáng sợ. Kết quả là người của Hoàng Phong thiệt hại rất nhiều, một số đối tượng còn bị bắt đi. Hoàng Phong là lão đại của bọn họ, đương nhiên sẽ dễ dàng thoát được.

Đến lúc này hắn mới vỡ lẽ, đây là cái bẫy. Hắn ngồi trên ô tô chửi tục một tiếng rồi quay về phía tên lái xe: “ Là cảnh sát, đêm nay phải rời khỏi đây. Mau lái xe đến chổ Hàn Ngọc.”

Hắn cảm thấy, không thể để người phụ nữ như vậy ở lại đây mà không có hắn được. Từ một góc độ nào đó, hắn bỗng cảm thấy yêu thích cái sự chai lì hơn người của cô gái trẻ tưởng chừng như mỏng manh này. Nếu một ngày nào đó, hắn bắt cô mãi mãi phục tùng, mãi mãi ở bên cạnh làm con ác chủ bài thì tương lai, Trần Khánh Minh nhất định sẽ có cái chết thảm khóc nhất lịch sử loài người, chính hắn tự tin nghĩ vậy.

Nhưng hắn đâu ngờ, trong xe đang gắn thiết bị theo dõi, bất cứ hắn đi đến đâu, Khánh Minh điều biết. Nghe đến từ Hàn Ngọc, trái tim anh co lại, cho người lập tức truy đuổi chiếc xe của Hoàng Phong, đến khi hắn phát giác ra thì đã muộn. Trong tích tắt, Hoàng Phong không còn lựa chọn đành “bỏ của chạy lấy người” lập tức quay xe rời đi.

Trên đường phố chật ních về đêm, ánh đèn mờ nhạt soi rõ từng chiếc bóng đen đỗ dài trên đường. Hắn dừng xe lại, cướp xe của một người phụ nữ say rượu đang dừng lại chờ đèn đỏ rồi chạy ra cảng biển. Như liên lạc từ trước, hắn và đàn em sẽ trốn về Paris bằng đường biển, xóa sạch dấu vết những chuyện đã xảy ra hôm nay. Tất nhiên vì sang Việt Nam lần này là bất đắt dĩ, nằm ngoài dự tính nên hắn mới dùng danh tính giả, hiển nhiên muốn truy lùng một kẻ đầy thế lực ngông cuồng như hắn, không thể gọi là dễ dàng được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK