“Hàn Ngọc, chờ anh.”
Cô như chết lặng trong bóng tối lạnh lẽo ấy, giọng nói vẫn còn văng vẵng hòa vào không gian, hơi thở anh ấm áp như đang kề cận bên cô như thế, vậy mà, cô không thể nhìn thấy được anh, không thể tìm kiếm được bóng dáng thân thuộc ấy. Trong bóng đêm dày đặt sự u uất, lạnh lẽo, cô cứ bước đi mãi mà không biết mình đang tiến hay đang lui. Bước cho đến khi hai chân cô kiệt sức rã rời mà vẫn không tìm được một chút ánh sáng.
Tiếng nói quen thuộc tan trong sự lạnh lẽo, cô cảm nhận được một dòng nước dội thẳng vào mặt mình. Cơn đau nhức bắt đầu truyền tới, cô cảm thấy xương cốt dần rã ra, da thịt từng tất, từng tất như bị xé toạt đến kinh khủng. Màn đêm biến mất, trước mắt cô lòa nhòa những dòng nước chưa phai.
Hóa ra chỉ là trong đau đớn, cô mới cảm nhận được anh bên mình. Chờ anh? Đó chỉ là hy vọng sống sót cuối cùng mà cô tự đặt ra để ép mình phải kiên trì, phải gắng gượng chịu sự hành hạ như cõi địa ngục này. Trước mặt cô, trùng trùng những đau dớn, liệu cô còn chịu được bao lâu nữa khi giờ đây, thân thể cô chả khác nào tấm giẻ rách nhầy nhụa xương máu bị bỏ đi?
Hoàng Phong thờ ơ ngồi trên chiếc ghế gỗ màu đen, hai ngón tay kẹp điếu thuốc, bình thản nhã từng đợt khói. Người phụ nữ trước mắt hắn như một con búp bê bị bỏ đi, vô dụng với hắn. Hắn xem những màn tra tấn đến man rợn của những thuộc hạ mà cứ như đang xem một bộ phim lãng mạng, đôi lúc, khóe môi còn ẩn hiện nét cười rạng rỡ. Những đòn roi, những cái gậy cứ liên tục đánh tới tấp vào Hàn Ngọc dường như làm hắn rất thõa mãn, rất cam lòng.
Hắn treo hai tay cô lên giá, đánh đến khi người cô be bét máu ngất xỉu, rồi lại thẳng tay tạt nước vào mặt cô. Hết ngày này sang ngày khác, cô cứ tỉnh rồi lại ngất, trong cơn mơ màng, cô chỉ nghe thấy mỗi âm thanh của anh, để cô còn gắng gượng, còn chút niềm hy vọng để sống mà trở về.
Một khoảng thời gian sau đó, Hoàng Phong không còn đến đây hành hạ cô nữa, nhưng hắn vẫn treo cô lên giá, vết máu trên người cô đông cứng lại, vết thương vẫn chưa lành, còn đau nhói và ngứa ngáy, cô thiết nghĩ, hiện tại, cô người không ra người, ma không ra ma, đến chút sinh lực để có thể bước đi còn không có, huống hồ gì trốn thoát được nơi đây?
Ngoài trời, cơn mưa bắt đầu rơi xối xã, không khí lạnh lẽo bao trùm lên căn nhà hoang, vết thương lại bắt đầu buốt lên khiến cô cảm thấy như chết đi còn hơn. Hoàng Phong, cô tự nhủ thầm trong lòng, nếu một ngày nào đó, khi thoát khỏi đây cô sẽ trả đủ cho hắn, không thiếu một thứ gì. Vì vậy, cô phải sống, phải sống cho đến ngày nhìn thấy hắn la liệt, thê thảm dưới chân cô thì cô mới mãn nguyện.
Trong cơn mê mang, cô đột nhiên cảm thấy gương mặt cô, dường như có thứ gì đó lạnh lẽo vừa chạm vào, cho dù không còn sức lực, nhưng cô vẫn cố gắng mở mắt xem. Hắn đứng trước mặt cô, chỉ mỗi hắn thôi.
Con dao cứ từ từ lướt trên khuôn mặt bầm dập, sưng tím của Hàn Ngọc, nó lạnh lẽo, nó vô cảm cứa vào mặt cô đau nhói. Dòng máu tanh tưởi từ từ nhỏ xuống, hắn dường như rất thích thú nhìn thấy máu rơi từng giọt như vậy. Một lúc sau, hắn tức giận ném con dao đi, nhìn cô chăm chăm, cất giọng mỉa mai: “Cô không đau sao?”
Cô không trả lời, thì ra hắn biến thái tới mức lấy sự đau đớn hèn nhát của một con người ra làm trò đùa làm niềm vui, cô không phản ứng, thì hắn lập tức giận dữ. Hắn giận nhưng không giết cô, bỡi lẽ, cô chưa làm hắn hài lòng, chưa làm tâm tình hắn mãn nguyện thì hắn sẽ không ném xác cô đi.
“Tại sao không khóc, không cầu xin tôi đi?”
Hàn Ngọc trong lòng thấy buồn cười. Người đàn ông trước mắt cô có chăng là quá trơ trẽn?
Hàn Ngọc chưa từng nghĩ đến việc cầu xin một ai đó, đặc biệt là kẻ khiến cô thảm hại như bây giờ. Cô bị hắn hành hạ tới mức sống không bằng chết, cô tàn tạ như một cái xác mục nát giương mắt nhìn hắn, tâm tình cô lúc này tương đối phức tạp, rõ ràng hắn muốn giữ cô lại như một con thú cưng mặc xác đánh đập, nhưng mỗi đòn roi mà hắn “ưu ái” dành cho cô dường như chứa đựng sự giận dữ u uất kiềm nén bấy lâu, bỗng một lượt trút hết xuống đầu cô. Đây có phải là loại cực hình tàn nhẫn mà hắn nói.
Cô đừng nói đến việc trả treo với Hoàng Phong, ngay cả thở cũng không ra hơi, tất cả sinh lực của cô dường như đã tan biến hết rồi, cô chỉ hy vọng một ngày nào đó sẽ thoát khỏi đây, cô chỉ cần được thoát khỏi đây. Hèn nhát? Cô không quan tâm, cái được gọi là sĩ diện không mang đến lợi ích gì cho cô cả. chỉ cần rời khỏi bàn tay đầy nanh vuốt này, cô có thể trả đũa bất cứ lúc nào mà cô muốn.
Con dao lại một lần nữa kề sát người cô, hắn thích thú vạch thêm vài đường rõ nét trên cổ, trên vai Hàn Ngọc, ánh mắt hoang dại, điên cuồng của hắn như nuốt chững lấy những tia máu tanh tưởi ấy. Những giây tiếp theo, hắn cắt đây trói cô, cả người Hàn Ngọc đổ xuống sàn nhà dơ bẩn, cô gục mặt dưới chân hắn, đau đớn không nói được một lời nào.
Hắn nhặt một thanh sắt lớn, thõa mãn vuốt ve chân trái của cô, bàn tay hắn lạnh buốt chạm vào những thớ thịt đầy máu, trong đáy mắt lại hằng lên những vệt căm tức. Hắn căm tức oán giận cô? Vì sao? Hàn Ngọc không biết, cô nghĩ một người khi đã xác định được mục tiêu của mình thì ắt không cần cái được gọi là lí do hợp lý để có thể tra tấn người đó đến chết dỡ sống dỡ, chỉ vì mục đích thõa mãn cái tâm lý biến thái đến cùng cực của họ, Hoàng Phong là một trong số đó.
Hàn Ngọc suy tàn nhưng một đống rác vô dụng dưới chân Hoàng Phong, cô đau đớn đến chết đi, sống lại. Cơn đau đớn của những vết thương dày vò cô chưa dứt, cơn đau khác lại ấp đến bất ngờ. Cô nghe rõ tiếng xương cốt mình tan vỡ, những vết bầm tím dưới chân đau lại càng thêm đau.
Cô đến cả hét cũng không được khóc cũng không xong nằm trên nền đất chỉ biết quằn quại trong cơn đau đớn mà chỉ mình cô mới có thể biết rõ.
Những ngày sau đó, cô mê mang trong căn nhà ẩm móc, cả người sưng tấy đau đớn, cô thiếu chút nữa tưởng mình chết đi, nhưng rồi lại nhìn thấy gương mặt Trần Khánh Minh, nghe hai tiếng “chờ anh” mà trong lòng không khỏi chua xót. Cô không tham sống sợ chết, chỉ là không cam tâm, không nỡ rời xa anh.
Tuy Hoàng Phong đã một thời gian không còn tra tấn cô nữa, nhưng nếu không thoát khỏi đây, cô chắc chắn mình sẽ sớm gặp tử thần. Mỗi ngày nằm vật vã dưới nền đất lạnh lẽo, cô thầm cầu nguyện, cầu nguyện để có phép màu đến cới cô.
Và rồi một buổi sáng trời đầy dong bão, cô nghĩ mình không bao giờ được nhìn thấy mặt trời, nghĩ mình thật sự sẽ biến mất khỏi cuộc đời này thật rồi. Hai mắt Hàn Ngọc vô thức nhắm nghiền. Tiềm thức của cô trôi vào một dòng sông xa xôi nào đó mà ngay cả tiếng nói quen thuộc hằng ngày cô thường tưởng tượng ra cũng ngày một xa dần rồi biến mất.
Thời gian có thể cho cô chờ đợi, nhưng cô dù sau cũng là con người. Đến lúc sức cùng lực kiệt, cho dù không cam lòng thì cô vẫn phải ra đi.
Trong những giây phút mà cô cho là cuối cùng của cuộc đời, cô nhìn thấy một dòng sông ánh màu bạc cứ bình thản trôi hết ngày đến đêm. Cứ như vậy từng ngày từng ngày trôi đi, bỗng một giây nào đó, màn đêm u tối bao trùm lấy dòng sông, nó không còn trôi nữa, cô không thấy nó nữa, chỉ còn trong tai cô, một tiếng gọi vội vã đầy tan thương, nước mắt cay xòe vô thức tràn ra, nhưng Hàn Ngọc không còn cảm nhận được, cô đã hoàn toàn chìm vào đêm đen lạnh lẽo.
Danh Sách Chương: