Trong lúc hoảng loạn đảo mắt, Dạ Minh lúc này mới chú ý tới ở bên cạnh băng ghế của mình, cư nhiên lại đặt một bát đồ vật gì đó sền sệt, đục ngầu. Tựa như chính là...hồ nhão dùng để dán giấy?
Cho nên...
Nghĩ tới thảm trạng của mình, Dạ Minh liền vội vã dùng hai tay vịn lấy băng ghế, muốn trợ lực tách mông ra khỏi nó.
Chỉ là, không có tác dụng.
Có chút gấp rút nâng mông, trong lúc hối hả dùng sức. 'Toẹt' một tiếng, âm thanh không tính là lớn, nhưng trong nháy mắt liền kích thích tới não bộ của Dạ Minh.
Nhất là khi mông còn có chút mát mát, phảng phất bị gió lùa vào. Dạ Minh ngay lập tức liền biến sắc mặt, vội vàng ngồi trở về.
Y láo liên nhìn xem xung quanh. Người qua kẻ lại vẫn nô nức như thoi. Thậm chí, ở bờ sông phía sau lưng y, còn có vài người đang ngồi câu cá.
Nhìn thấy không có ai lộ ra phản ứng gì kỳ quái, thần sắc căng cứng của Dạ Minh mới chậm rãi hòa hoãn xuống. Còn may còn may, không bị người nhìn thấy.
Dạ Minh nhích lại nhích, cảm quan không giống bình thường. Muốn đứng dậy nhưng lại không dám.
Bởi vì mấy lớp vải ở sau mông của y lúc này, cư nhiên đã dính chặt vào trên băng ghế, triệt để cùng quần của y chia cắt.
Nếu bây giờ y đứng dậy, thì nhất định sẽ phơi mông cho bàng dân thiên hạ xem a!
"A Minh, đệ làm sao vậy? Sao lại ngồi một mình ở đây?"
Nghe thấy giọng nói yêu kiều của An Sơ Vũ, mi mắt của Dạ Minh liền khẽ nhảy một chút. Ngay lập tức sửa lại tư thế ngồi, cười gượng nói :"Ha ha, ta muốn ngồi hóng mát một chút mà thôi."
Cho nên, sư tỷ, ngươi mau đi vào trong đi...
Không biết được nỗi khổ tâm của Dạ Minh, An Sơ Vũ liền tự nhiên ngồi vào bên cạnh y. Đương nhiên, nàng cũng không có bất cẩn như y. Trước khi ngồi xuống phải cẩn thận phủi bụi trên ghế, sau đó mới vén vạt áo ngồi xuống.
"Vậy sao? Đệ muốn ăn hoa quả sao? Ta vừa mua đây." Cười nói, An Sơ Vũ liền từ trong giỏ lựa một quả táo xanh mọng nước đưa cho Dạ Minh.
Thời khắc này, dù đã không còn tâm tình ăn. Nhưng Dạ Minh không thể không gượng cười, nhận lấy quả táo. Đầu óc xoay chuyển không ngừng, rốt cuộc cũng tìm ra cách đuổi An Sơ Vũ đi.
Y cắn lên quả táo một miếng, sau khi nhai, mặc dù không phải là quá ngọt, nhưng vẫn làm ra vẻ nhắc khéo :"Táo thật ngọt! Sư tỷ này, ta nghe nói tam sư đệ rất thích ăn táo a. Ngươi mau mang vào cho hắn đi."
Cảm giác đích thân đem người trong lòng đẩy đến cho người khác, mặc dù đau, nhưng vẫn tốt hơn bị người trong lòng nhìn thấy mông, đem bản thân xem thành biến thái a!
"Vậy sao? Vậy ta đi trước, đệ cứ ngồi đây đi. Nhưng nhớ cho rõ, đừng có ngồi quá lâu, cẩn thận bị cảm lạnh." Quả nhiên, vừa nhắc tới Quân Du Ninh, An Sơ Vũ ngay lập tức liền mất đi hứng thú với Dạ Minh, nhanh chóng phủi phủi vạt áo rời đi.
Ngồi nhìn khung cảnh xung quanh, Dạ Minh cũng không biết chính mình đã ngồi bao lâu rồi nữa, đến mức nửa người dưới đều ê ẩm không thôi.
Y đang chờ đợi thuyền rời khỏi nhánh sông. Chí ít là rời xa nơi đông đúc này, như vậy thì sẽ không cần sợ bị nhìn thấy nữa.
Thế nhưng, không biết ông trời đang muốn chơi đùa với y thế nào. Thuyền cư nhiên lại bị kẹt vào trên gốc cây ngầm dưới nước, dừng lại giữa ngã ba sông. Ngay cả lái thuyền cũng không thể không bơi xuống dưới, tìm cách đẩy thuyền ra.
Đang nhẹ xê dịch, giảm xuống cảm giác tê mỏi, âm thanh từ trên đỉnh đầu truyền tới, ngay tức khắc liền dọa Dạ Minh kém chút nhảy dựng.
"Mông của ngươi làm sao vậy?"
"Hả!" Vội vã bình ổn xuống tâm tình đang nhảy nhót, Dạ Minh liền giật giật mi mắt nói :"Không có. Ta không hiểu ngươi đang nói gì."
Không nhìn gương mặt không chút chân thật của y. Ánh mắt Quân Du Ninh từ đầu đến cuối vẫn cứ dán chặt vào trên mông y. Đến tận khi y cảm thấy toàn thân khó chịu, hắn rốt cuộc mới chịu lãnh đạm buông lời.
"Không hiểu, vậy thì đứng lên đi."
Không ngờ cái tên này lại đột ngột kiên quyết không bỏ như thế, Dạ Minh nhất thời lại không khỏi luống cuống. Chỉ có thể chết sống mạnh miệng :"Ta đứng hay không thì có liên quan gì đến ngươi! Ngươi cho rằng mình là ai...a...ngươi làm gì vậy!!!"
Dạ Minh còn chưa kịp phản ứng, Quân Du Ninh liền đã đột ngột cúi người, đem y ôm ngang lên. Bàn tay ôm lấy eo y, ống tay áo phủ xuống, cũng vừa vặn đem phần mông trần của y che lại.
Thiên địa a, cái tên này đang làm cái quái gì vậy?!!
"Quân Mặc! Mau buông ta xuống!"
Hai nam nhân bế công chúa còn ra thể thống gì nữa chứ? Bị người nhìn thấy y phải giấu mặt đi đâu đây.
Nhưng dù cho Dạ Minh có giãy giụa thế nào, Quân Du Ninh vẫn thủy chung nghe không lọt tai, một đường ôm y vào trong. Thậm chí còn hiển nhiên đáp lời :"Nếu không muốn người người chú ý tới, ngươi liền cứ lao nhao."
Vừa nghe, đánh giá xung quanh, quả nhiên liền nhìn thấy có rất nhiều người đang nhìn về phía này, Dạ Minh dù muốn hay không cũng chỉ có thể làm một quả bong bóng xì hơi, tùy ý để hắn ôm vào trong.
Song, vốn định nhắm mắt cho qua, khẩn cầu hắn đi nhanh một chút, thì Dạ Minh lại chợt mở to mắt, siết chặt lấy cổ áo Quân Du Ninh, trầm giọng quát :"Quân Mặc, tay của ngươi..." đang sờ đi đâu vậy?!!
**Đăng từ 4h chiều tới giờ vẫn chưa được duyệt.
Danh Sách Chương: