Nàng không phải là người ngoài...
Một câu này chẳng khác gì địa chấn, làm đầu óc Dạ Minh không ngừng rung lên. Đưa tay liền muốn bắt lấy cổ tay Quân Du Ninh :"Đi với ta!"
Chỉ là, đúng lúc này, Doãn Tuyết từ đầu đến cuối vẫn luôn im lặng không nói kia lại đột ngột vươn tay lôi kéo Quân Du Ninh lùi về sau, không để Dạ Minh chạm vào, bản thân lại thân mật ôm lấy cánh tay hắn.
"Dạ công tử, thỉnh tự trọng. Đây là hôn phu của tiểu nữ. Ngài tốt nhất vẫn là đừng nên động tay động chân."
Nhìn thấy vẻ mặt cảnh giác của Doãn Tuyết, lồng ngực nghẹn một hơi, Dạ Minh cũng chỉ có thể đem sự chú ý dời đến trên người Quân Du Ninh, không cam tâm thều thào :"Hôn phu?"
"Quân Mặc, ngươi thật sự không muốn đi cùng ta sao?"
Dạ Minh đang chờ đợi, chờ đợi đối phương cho y câu trả lời. Nhưng rốt cuộc, đợi mãi, y vẫn là không nhận được đáp án mà mình mong muốn.
Đối diện với ánh mắt của y, Quân Du Ninh lại lựa chọn không nhìn, chỉ khẽ rũ mi, nhìn chằm chằm vào cánh tay đang đan vào nhau của bản thân và Doãn Tuyết.
Tâm tình vừa mới thuyết phục được, trong nháy mắt liền bị đánh trở về đáy cốc. Y rốt cuộc cũng không kìm được xúc động nữa, trực tiếp xoay người ly khai. Bước chân nặng nề, khiến những người xung quanh không ngừng đưa mắt nhìn theo.
"Cách của ngươi, thật sự được chứ?" Đợi khi Dạ Minh đã đi rồi, Quân Du Ninh liền lạnh nhạt gỡ tay Doãn Tuyết ra, trầm giọng hỏi.
Cũng không vì thái độ của hắn nảy sinh bất mãn, Doãn Tuyết liền nhún vai, cười khẽ :"Quân công tử không cần lo lắng, từ phản ứng của Dạ công tử tới xem, y đối với ngươi tuyệt đối cũng không phải là vô tâm. Mọi chuyện cứ theo kế hoạch tiến hành là được."
------------------------------
Kế tiếp mấy ngày, Dạ Minh đều đang giận dỗi Quân Du Ninh.
Nhưng cũng vì thế, y mới bi ai phát hiện, không có hắn, thiên hạ rộng lớn thế này, lại không có ai quan tâm đến cảm nhận của y.
Y hờn dỗi thì đã thế nào?
Không có người quan tâm, cũng sẽ không có người tìm cách dỗ dành.
Y thử tìm cách dời đi sự chú ý, nhưng dù làm gì đi nữa, y vẫn sẽ luôn vô thức nhớ tới hình ảnh hắn để Doãn Tuyết dựa vào người, không từ chối nửa lời.
Sau đó, lại bắt đầu suy nghĩ vu vơ, tỷ như : Hôm nay Quân Du Ninh vì sao không đi học? Hai người bọn họ lúc này đang hẹn hò sao? Đang đi ngắm cảnh hay là đi ăn? Hoặc là cùng nhau ra ngoài lịch luyện...
Suy nghĩ càng ngày càng bay xa, Dạ Minh liền thất hồn lạc phách đi từ học viện trở về phòng của mình.
Trời đã tối sầm, bốn phía mây đen mù mịt, tựa như sắp có mưa to. Cùng tâm trạng của y lúc này, rất giống.
Dạ Minh máy móc đem quần áo đang treo trên sào của mình thu vào. Sau đó liền trực tiếp quan bế cửa viện, không muốn tiếp khách nữa.
Y nằm trên giường lăn qua lộn lại, muốn chìm vào giấc ngủ, nhưng dù có làm thế nào, thì văn chẳng khác gì công dã tràng.
"Khốn kiếp! Tại sao lại không ngủ được!!!" Từ trên giường ngồi bật dậy, Dạ Minh liền giận dữ gầm lên. Nhưng một giây sau liền đã tựa như quả bóng xì hơi, thẫn thờ ngồi trên giường.
Đến tận khi hai chân vô thức đi đến trước cửa Thính Phong Các, Dạ Minh mới hồi phục lại tinh thần, sắc mặt trong chớp mắt liền trắng bệch.
Sao y lại đến đây?
Quay lưng muốn đi, nhưng bước chân nâng lên rốt cuộc vẫn không thể hạ xuống được. Dạ Minh liền thở dài, ngoái đầu nhìn cánh cổng đóng chặt trước mắt.
Y từng chút một đẩy mở cửa ra, vẫn giữ lại thói quen không gõ cửa khi tiến vào Thính Phong Các của Quân Du Ninh.
May mắn rằng hắn cũng không khóa cửa, nên hành động tự tiện của y mới không gặp phải trở ngại.
Chỉ là, muôn vàn cảm xúc, đợi khi nhìn thấy bóng dáng của Quân Du Ninh và Doãn Tuyết đang lồng vào nhau, ngay tức khắc liền hóa thành một mảnh bông tuyết.
Cái...gì?
Từ góc nhìn của Dạ Minh, tư thế của bọn họ lúc này chẳng khác gì là đang hôn nhau cả.
Gần như là không kịp suy nghĩ, cơ thể y liền đã đi trước suy nghĩ làm ra hành động, lập tức xông tới, muốn đem hai người bọn họ tách ra :"Các ngươi đang làm gì!!!"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Quân Du Ninh ngay tức khắc liền quay đầu nhìn lại. Trong mắt lướt qua một tia kinh ngạc, không ngờ rằng y sẽ xuất hiện tại đây.
Không quản hắn đang suy nghĩ gì, lúc này, lý trí của Dạ Minh đã triệt để bị nộ hỏa thay thế. Y hùng hổ đi đến bên cạnh bọn họ, nhìn cũng không nhìn Doãn Tuyết liền bất chấp hết thảy nắm chặt tay Quân Du Ninh, trực tiếp lôi hắn rời đi.
Lần này, cả Quân Du Ninh và Doãn Tuyết đều không ngăn cản, đồng loạt thuận theo y.
Đến tận khi thân ảnh cả hai đã biến mất ở phía sau lối vào, Doãn Tuyết mới thở dài một hơi, mang chút nuối tiếc :"Aiz, xem ra, mưu kế ta bày ra chưa kịp thực hiện đều đã triệt để chết từ trong trứng nước rồi."
"Thành công dễ dàng hơn đã tưởng. Hơn nữa còn quá mức nhanh chóng..." Ai oán thì ai oán, nhưng Doãn Tuyết rất nhanh liền đã khôi phục bình thường, âm thanh trong trẻo hòa vào gió đêm.
"Tiểu nữ chỉ giúp được đến đây, công tử ngàn vạn đừng bỏ lỡ cơ hội này."
----------------------------
Lan Lăng Thành là thủ phủ của Đông Hoang, đồng thời cũng là thành trấn gần với Ngự Kiếm Tông nhất. Mức độ sầm uất, so với Thịnh Kinh ở Trung Châu cũng không thua kém là bao.
Nhưng ban đêm, ở bên ngoài Lan Lăng Thành vẫn vô cùng yên tĩnh.
Dạ Minh lôi kéo Quân Du Ninh, bất tri bất giác liền đã đi khỏi Ngự Kiếm Tông, tiến nhập vào nội thành. Nhưng nhìn bộ dạng đùng đùng nổi giận của y, rõ ràng là vẫn chưa phát giác ra chuyện này.
Đến tận khi đều đã đi vô cùng xa, đến dưới mái hiên nhỏ của một cửa hàng ở ven đường. Giống như đã lấy lại tinh thần, y mới ngừng lại bước chân, có chút vô cớ gây sự xoay người, hướng Quân Du Ninh phát hỏa.
Đương nhiên, bàn tay vẫn là thành thật nắm lấy tay hắn không buông.
"Vì sao lại im lặng như vậy? Chẳng lẽ ngươi thật sự không có gì muốn nói với ta sao?!!"
**Trả lời câu hỏi hôm trước của một bạn : A Ninh có cưới Doãn Tuyết không?
=>Spoil nhẹ một chút là không nhé! Kiếp này A Ninh không có bái đường với Doãn Tuyết.
Danh Sách Chương: