• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiếc xe Maybach vững vàng chạy trên đường, tấm kính cách âm dày cộm chia chiếc xe thành hai phần hoàn toàn tách biệt với nhau, tài xế ở hàng ghế trước không nghe thấy bất kì tiếng động nào ở hàng ghế phía sau, cũng không nhìn thấy được hai bóng người đang giao thoa lên nhau bây giờ trong khoang xe rộng rãi ở hàng ghế sau.

"Mẹ nó cậu buông tôi ra!" Lê Lạc đột kích không thành ngược lại còn bị hắn áp chế, tức đến mức muốn cắn người.

"Tính tình của anh Lê thực sự là không tốt lắm, tiếp tục như vậy thì chúng ta rất khó hợp tác." Đoạn Minh Dương buông tóc anh ra, năm ngón tay luồn vào những sợi tóc, dùng sức ấn đầu của anh lên ghế ngồi, tiếp sau đó lại nhẹ nhàng vuốt ve, như là vuốt ve một chú mèo xù lông vậy.

"Muốn để anh ngoan một chút mà thôi."

"Rất không may, con người của tôi chỉ biết giả vờ ngoan ngoãn." Lê Lạc nghiêng mặt dán sát lên hàng ghế da, tóc tán loạn trước trán, hơi thở phập phồng, nhưng mà lại cứng miệng, "Điểm này, chẳng phải là Giám đốc Đoạn rõ nhất sao?"

"Xem ra anh Lê vẫn còn chưa hiểu được tình trạng bây giờ của mình nhỉ?" Đoạn Minh Dương vuốt tóc tán loạn trước trán anh ra, cúi người xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt của anh trong khoảng cách rất gần, ánh mắt hắn lạnh lùng.

"Anh cho là, bản thân anh vẫn là Đại thiếu gia hô mưa gọi gió của nhà họ Lê sao? Có cần tôi nhắc anh một chút, ba anh vào tù, ông anh tuổi tác đã cao, nhà họ Lê của anh bây giờ chỉ là dựa vào chút tài sản tích lũy được trước kia, và một chút thu nhập ít ỏi mà anh kiếm được để duy trì sự hư danh thôi hay không?"

"Ban đầu nếu như không phải là anh đi làm diễn viên, không tạo thành mối đe dọa gì lớn, thì anh tưởng là những người nhìn chằm chằm vào nhà anh kia sẽ dễ dàng tha cho anh như vậy sao?"

"Bây giờ ba anh sắp ra tù, những người lo lắng ba anh làm lại từ đầu kia đã bắt rục rịch chuẩn bị hành động, nếu như anh vẫn kiêu căng bướng bỉnh như thế này, thì sau này chết như thế nào cũng không biết đâu."

Lê Lạc híp mắt: "Vậy xin hỏi trong những người đó, có bao gồm Giám đốc Đoạn hay không?"

"Nếu như có tôi, thì tôi còn nói với anh những điều này làm gì?"

"Vậy thì chưa chắc, nói không chừng là vừa đánh trống vừa la làng thì sao?"

"Nếu như anh cứ nhất định phải nghi ngờ tôi, được thôi, anh đi tìm vị thiếu gia còn lại của nhà họ Đoạn mà hợp tác thử xem, xem xem hắn ta có thèm để ý đến anh không."

Đoạn Minh Dương buông anh ra, ngồi về chỗ cũ, lại khôi phục lại tư thái ngồi nghiêm chỉnh như cũ: "Anh Lê, đừng trách tôi nói lời khó nghe, anh ở trong mắt những người xem anh là thịt cá kia, không có quyền đàm phán đâu. Tôi hợp tác với anh, cũng không phải là bởi vì không có người thích hợp hơn để hợp tác."

Lê Lạc ngồi dậy, giũ giũ cánh tay tê mỏi: "Chẳng lẽ nào cậu lại bởi vì nghĩ đến tình cảm cũ của chúng ta nhỉ?"

"Nếu như tôi nói là đúng thì sao?"

"Vậy thì phiền cậu lần sau tìm một lí do đáng tin hơn một chút."

Đoạn Minh Dương cúi đầu, cố ý như vô tình mà xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay: "Chuyện này thì làm khó cho tôi rồi, trong mắt anh Lê, tôi nói gì cũng không đáng tin mà?"

"Cậu biết thì tốt."

"Như nhau cả thôi." Đoạn Minh Dương rũ mắt xuống, không nhìn rõ được cảm xúc, "Những lời của anh Lê, tôi cũng không tin nữa. Cho nên anh xem, giữa chúng ta, vốn dĩ là chẳng có sự tin tưởng gì cả, thì làm gì có chuyện lừa gạt?"

Lê Lạc ngẫm nghĩ một lát: "Nói cũng khá là có lý, vậy thì rốt cuộc sao cậu lại hợp tác với tôi?"

"Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, thứ mà hai cha con nhà họ Đoạn muốn phá hủy, thì tôi lại cứ muốn bảo vệ, lí do này thì sao?"

Lê Lạc nhìn kĩ hắn vài giây, cuối cùng cũng cười: "Lần này thì rất là giống nói thật rồi. Giám đốc Đoạn thật giỏi nha, co được duỗi được, năm xưa vì danh lợi, địa vị mà dựa vào nhà họ Đoạn, nằm gai nếm mật biết bao nhiêu năm, bây giờ có chút thế lực lại báo thù cha ruột và anh ruột của mình y như những kẻ ăn cháo đá bát, đáng sợ đáng sợ."

Đoạn Minh Dương không hề bị những từ mang nghĩa chửi kia chọc giận, mà còn khá là tự nhiên vươn tay ra, cầm lấy cánh tay anh, nhẹ nhàng xoa bóp những chỗ đỏ lên cho anh: "Biết tôi đáng sợ thì sau này ngoan một chút."

Lê Lạc cứng người lại.

Anh tự nhận là tốc độ thay mặt của anh đã đủ khiến người khác há hốc mồm rồi, không ngờ mà đạo cao một thước ma cao một trượng nha.

Sự tiếp xúc thân mật trên cánh tay mang lại từng cơn tê dại, anh muốn rụt tay lại, nhưng ngẫm lại thấy Đoạn Minh Dương không mặt dày không biết xấu hổ như thế, sao anh lại sợ hắn được chứ? Cho nên dứt khoát thoải mái mà đưa cánh tay còn lại qua cho hắn luôn.

"Bên này cũng đau, cần được xoa bóp."

Đoạn Minh Dương nhìn anh một cái, đáy mắt dường như là có chút cạn lời với anh, nhưng mà cuối cùng cũng không nói gì.

Hai cánh tay đều bị đối phương bắt lấy, rơi vào trong một lòng bàn tay to lớn ấm áp, lực đạo xoa bóp massage vừa đủ. Hai người họ lúc này ngồi sát bên nhau, dáng vẻ thân mật, y như là những đôi tình nhân chưa bao giờ cãi nhau vậy.

Tựa như người khi nãy lớn tiếng chửi bậy không phải là Lê Lạc, mà người nhẫn tâm siết tay anh đến đỏ ửng kia cũng chẳng phải là Đoạn Minh Dương hắn.

Đây có được coi như lá tát một cái rồi lại cho một viên kẹo không? Lê Lạc nghĩ ngợi linh tinh.

Chả trách Lâm Trừng lại hết lòng hết dạ với Đoạn Minh Dương đến thế, chỉ nhìn vào chuyện cưng chiều người khác như này thôi thì Đoạn Minh Dương quả thực có thể coi như là một ông chủ biết cách chơi đùa rồi.

"Anh Lê." Đoạn Minh Dương thấp giọng gọi anh, rõ ràng chỉ là một từ xưng hô xa lạ, nhưng lại bởi vì khoảng cách quá gần mà có chút mập mờ.

Lê Lạc nâng mắt lên nhìn gương mặt gần trong gang tấc của hắn, bị đôi mắt sâu thẳm đó nhìn chằm chằm, anh không tự chủ mà hạ thấp giọng xuống: "Chuyện gì?"

"Nghe nói anh điều tra Dương Tịnh."

"..."

Bầu không khí mập mờ lập tức mất sạch.

Cái nghe nói này, rốt cuộc là nghe ai nói, không cần hỏi cũng biết.

"Đúng vậy, tôi nghi ngờ cô ấy dính líu đến anh cậu, nên mới lấy được danh hiệu đại sứ tuyên truyền."

"Gần đây quả thực là cô ta và Đoạn Hưng Diệp qua lại rất gần, nhưng mà lúc trước tôi còn chưa biết xuống tay lấy bằng chứng từ đâu."

Lê Lạc: "Giao cho tôi đi, cậu đưa vị trí người đại ngôn cho tôi, tôi cũng nên làm chút chuyện thực tế cho cậu, có qua có lại một chút. Ngày mốt có một buổi hoạt động công khai do nhãn hàng tổ chức, tôi và cô ấy đều sẽ đi, đến lúc đó thăm dò xem cô ấy thế nào, Giám đốc Đoạn có cần đến để góp vui không?"

"Ngày một tôi phải tham gia lễ của Giải Hoa Khúc."

"Chà, Giám đốc Đoạn thực sự muốn phát triển sự nghiệp trong mảng giải trí sao?" Lê Lạc châm chọc, "Hay là tình nhân nhỏ bé nào của cậu là ca sĩ? Muốn giành giải cho người ấy?"

"Anh Lê cứ thoải mái suy đoán, tóm lại là tôi không đến được, mọi chuyện anh phải thật cẩn thận."

"Yên tâm, tôi cũng chỉ bị thiệt thòi ở chỗ cậu thôi, người khác muốn gây phiền phức với tôi thì trước hết cũng phải tự xem xem mình có chút bản lĩnh gì không đã."

"Tôi thấy anh nên tự xem lại mình trước đi."

Giọng điệu lúc nói câu này của Đoạn Minh Dương khá là bất lực, còn có một chút sự cưng chiều như có như không kì lạ trộn lẫn bên trong đó, nghe vào khiến cho Lê Lạc hơi ngây ra, nhất thời không phân biệt được là đang mỉa mai anh hay là đang quan tâm.

Lúc này, xe lặng lẽ dừng lại, Đoạn Minh Dương buông cánh tay anh ra.

Vết đỏ bên trên đã biến mất sạch, xem ra là khi nãy cũng không có dùng sức mấy, ít nhất là không để lại vết bầm.

Vệ sĩ xuống xe mở cửa thay cho anh, xe dừng lại đúng ngay trước cửa nhà anh.

Đoạn Minh Dương nhàn nhã ung dung mà đưa tay làm thế mời: "Anh Lê, xin chờ tin tốt của anh."

Lê Lạc mỉm cười đáp trả: "Giám đốc Đoạn, cứ chờ mà xem."

Chiếc Maybach lướt gió mà đi, chìm vào trong màu đen của bóng đê, nháy mắt liền biến mất không còn tung tích.

Lê Lạc đứng đón gió trước cửa nhà, mái tóc dài của anh bị gió thổi bay tán loạn rối tung lên mà anh không hề để ý đến, mãi cho đến khi độ ấm trên cánh tay dần biến mất, dần trở nên tê dại thì anh mới xoay người bước vào trong nhà.

Hoạt động hai ngày sau của nhãn hàng, được tổ chức tại tòa nhã triển lãm quy mô lớn ở trong trung tâm thành phố.

Nói là công khai, nhưng thực ra là càng giống hoạt động tuyên truyền hơn. Có khác với những hoạt động catwalk thông thường, lần này tất cả những mẫu mã mới và những mẫu kinh điển đều được trưng trong tủ kính, còn có thêm những phần phong phú đa dạng như là câu chuyện về nhãn hàng, lí niệm tuyên truyền,...

Trừ người đại ngôn duy nhất trong nước là Lê Lạc và những người mang danh đại sứ tuyên truyền ra, nhãn hàng còn đặc biệt mời truyền thông và những fashionista khá là nổi tiếng, xem ra là muốn khai thác sâu hơn thị trường trong nước đây mà.

Lê Lạc đương nhiên là minh tinh nhận được sự chú ý nhiều nhất, địa vị cũng cao nhất rồi, hơn một nửa truyền thông đều đi theo để chụp ảnh của anh, cả một nhóm net idol mà anh cũng chẳng biết tên thẹn thùng xin được chụp ảnh cùng anh.

Anh phiền không thể phiền hơn nữa, mang theo một nụ cười chuyên nghiệp mà đẩy trợ lí mình ra trước, có một thân hình chắc chắn che cho anh, không ai có thể đến gần anh được.

Trợ lí Tiểu Đặng Tử khóc không ra nước mắt: "Anh Lạc, em sắp bị ép dẹp rồi."

"Vừa hay, giúp cậu giảm cân."

Lê Lạc nhờ vào tấm khiên bằng người này mà bước ra khỏi vòng vây, nhân lúc truyền thông bên ngoài chưa xông vào, anh nhanh chóng bước vào bên trong khu triển lãm.

Bên trong trưng bày các sản phẩm trang sức đá quý càng cao cấp hơn, giá trị của mỗi món đều không hề thấp, một ánh đèn nào đó chiếu đại lên cũng khiến cho nó tỏa sáng lấp lánh, Đặng Lương chậc chậc cảm thán, bước đến quá gần xém chút chạm đến dây cảnh báo, Lê Lạc nhắc cậu mấy câu, không thèm để ý đến cậu nữa, mà bước thẳng vào trong sảnh trưng bày dành cho khách quý.

Trong sảnh khách quý to lớn được trang trí thành màu chiều tối, bên trên có những ngọn đèn nhỏ như là những viên kim cương phát sáng điểm xuyến, vừa bí ẩn mà lại xa hoa, chỉ có lác đác mười mấy bạn bè thân thuộc lắm của nhãn hàng mới có thể vào đây tham quan.

Lê Lạc đi một vòng, xác định được nhân vật mục tiêu đang đứng trước một quầy trưng bày dây chuyền.

"Dây chuyền này là sản phẩm trưng bày của buổi biểu diễn mười hai năm trước rồi, lúc đó được siêu mẫu số một của thế giới đeo, cho nên rất đáng để sưu tầm."

Anh nở một nụ cười rạng rỡ với đối phương: "Mắt nhìn của cô Dương đúng là không tệ."

Dương Tịnh đang thưởng thức sản phẩm trưng bày ngây ra, cô có chút thụ sủng nhược kinh: "Anh Lê..."

"À, hóa ra là cô Dương nhận ra tôi sao? Vậy thì tôi đỡ phải giới thiệu rồi. Vẫn luôn ngưỡng mộ danh tiếng của cô, cuối cùng thì cũng được gặp người thật rồi."

Lê Lạc cười híp mắt, khóe môi nhếch lên thành một độ cong đủ để quyến rũ hết một nửa trong ba hồn bảy vía của người khác.

Dương Tịnh bị anh nhìn chằm chằm như vậy, trên mặt nháy mắt liền ửng hồng lên.

Minh tinh nam đẹp trai vẫn luôn cuốn hút nhất khi vừa mới debut, càng biết được giá trị nhan sắc của mình, ngược lại thì hành vi càng dễ khiến cho người khác cảm thấy sến súa. Nhưng mà Lê Lạc lại không giống vậy, vẻ đẹp của anh từ khi xuất hiện trong tầm mắt mọi người ở trong giới giải trí thì giống như là sô-cô-la tan chảy khiến người khác mê mẩn trong hương thơm nồng nàn.

Chưa thưởng thức miếng sô-cô-la này thì không sao, một khi đã thưởng thức rồi thì sẽ chỉ càng nếm càng cảm thấy chìm đắm và say mê thôi, vĩnh viễn không thể nào thoát ra khỏi vũng sô-cô-la ngọt ngào này được nữa.

Anh cũng biết rất rõ vẻ đẹp của mình, vẻ đẹp chính là vũ khí của anh, giúp anh tấn côn tứ phương, có thể làm được những việc mà người bình thường khác làm không được.

Dương Tịnh ngại ngùng lo sợ: "Lê tiên sinh khách sáo quá rồi, ai mà không biết anh chứ? Ngược lại là tôi, cuối cùng cũng có thể thấy được người thật của anh mới đúng. Bộ phim mà anh và San San đóng chung đợt trước, tôi vẫn theo dõi và xem hết toàn bộ đó."

Lê Lạc kinh ngạc: "Vậy thì chẳng phải là trùng hợp quá rồi sao, bộ phim thời Dân quốc tháng trước của cô, tôi cũng theo dõi hết rồi. Dì Tám của cô Dương thực sự là rất xinh đẹp."

Dương Tịnh che miệng cười yêu kiều, trút bỏ đi một phần dè dặt: "Anh Lạc hóa ra cũng xem phim sao? Tôi còn tưởng là anh rất lạnh lùng, không dính khói bụi nhân gian chứ."

"Thỉnh thoảng tôi cũng xem trailer, cảm thấy phim khá hay thì sẽ đi xem, bình thường quả thực là rất ít khi xem phim, đến cả mấy phim mà tôi diễn cũng không xem mấy."

Lê Lạc thấy đã khiến cho cô vui lòng đủ, liền chuyển chủ đề: "Cho nên lần này có thể đại ngôn cho nhãn hàng này cùng với Dì Tám phong hoa tuyệt đại, thực sự là vô cùng vinh hạnh, tôi đã muốn tìm cơ hội quen biết với cô một chút từ lâu, vừa nãy cứ dạo mãi dạo mãi thì chợt thấy cô, nhất thời xúc động nên chạy lại bắt chuyện, bay giờ nghĩ lại hình như có chút bất ngờ, xin lỗi xin lỗi."

"Anh Lạc nói gì vậy, rõ ràng là vinh hạnh của tôi mới đúng, anh là người đại ngôn toàn cầu chính thức, tôi chỉ là đại sứ tuyên truyền mà thôi."

"Không khác biệt gì lắm, dù sao thì cũng là mặt mũi của nhãn hàng. Chọn cô chọn tôi, chẳng có gì ngoài việc là nhìn trúng nhan sắc của chúng ta mà thôi."

"Ha ha... Cũng có lý."

Lê Lạc không hề bỏ sót qua tia gượng gạo lóe lên rồi chợt tắt trong mắt cô, anh bước về phía trước một bước, đè thấp giọng xuống một chút: "Đúng rồi, người phụ trách vừa nói với tôi, sau này cần phải quay chụp quảng cáo cứng, để tôi suy nghĩ và lựa chọn một minh nữ phù hợp chụp chung, phải chọn bốn, năm người lận, nếu như Dương tiểu thư bằng lòng thì tôi có thể giới thiệu cô."

Dương Tịnh có chút kinh ngạc: "Tôi sao?"

Đại sứ tuyên truyền chẳng qua chỉ là những hoạt động đứng ở dưới sân khấu, rồi đăng những bài quảng cáo trên các trang mạng xã hội mà thôi, nhưng mà nếu như được tuyển chọn vào mặt bằng chung của quảng cáo chiếu trên toàn quốc, vậy thì địa vị hoàn toàn khác biệt rồi.

"Ừm, cô là đại sứ tuyên truyền, chúng ta cũng coi như là nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài. Hơn nữa San San cũng đến, cô là bạn của cô ấy, tôi mời cô, chắc chắn là cô ấy sẽ rất vui."

Câu này của Lê Lạc nói lưu loát mạch lạc, hàm ý mập mờ.

Quả nhiên là Dương Tịnh đã hiểu lầm: "Wow, anh và San San...? Trước kia thấy tin tức anh đi ăn riêng với San San, tôi còn tưởng là giả..."

Đương nhiên là giả, nhưng Lê Lạc cố ý nói mơ hồi để dẫn dắt cô nghĩ theo hướng đó: "Quan hệ của hai chúng tôi khá tốt, bạn của cô ấy cũng chính là bạn của tôi."

"Ha ha, nếu đã như vậy, vậy tôi cứ nhặt món hời này vậy. Anh Lạc giúp đỡ tôi chuyện lớn như thế, tôi biết lấy gì trả ơn đây?"

"Trả gì chứ, chỉ cần sau này tôi và San San có mâu thuẫn thì cô khuyên nhủ vài câu thì coi như là đã giúp tôi rất nhiều rồi."

Còn về việc rốt cuộc có mâu thuẫn hay không, là mâu thuẫn gì thì để mặc cho cô tưởng tượng thôi.

Dương Tịnh hoàn toàn đánh bay chút nghi ngờ còn sót lại, cười nói: "Vậy thì tôi cám ơn anh Lạc trước rồi."

"Đừng khách sáo." Lê Lạc kéo khoảng cách ra rất đúng lúc, vừa đúng mực mà vừa lịch thiệp, nhưng sau đó anh lại chớp chớp mắt, có chút nghịch ngợm mà nói với cô: "Hoạt động hôm nay sắp kết thúc rồi, tôi định rút trước, còn Dương tiểu thư thì sao?"

"Hả? Có thể rời đi trước được sao?"

"Người phụ trách nói nếu mệt thì có thể rời đi trước, dù sao thì phía sau cũng không cần chúng ta xuất hiện nữa, không sao đâu, nếu như cô cũng muốn đi thì chúng ta có thể cùng đi ăn bữa cơm."

Dương Tịnh chần chừ: "Nhưng mà lát nữa tôi có hẹn..."

"Vậy thì không làm phiền nữa vậy, lần sau có cơ hội thì tôi sẽ hẹn sau." Lê Lạc rất là thoải mái và tinh tế mà nói, sau đó anh lại nói tiếp, "Nhưng mà chuyện này có chút lạ."

Dương Tịnh: "Cái gì lạ?"

Lê Lạc cười cười: "Không phải là tôi tự khen mình đâu, nhưng mà bình thường tôi hẹn người khác, cho dù là có hẹn người ta cũng sẽ từ chối, chọn đi ra ngoài với tôi. Không biết là ai lại có sức hút lớn như vậy, có thể khiến cho cô Dương nhẫn tâm từ chối tôi chứ? Là người mà tôi quen sao?"

"Chắc là không quen." Dương Tịnh đột nhiên nhớ ra điều gì, "Ầy, không đúng, có lẽ là anh thật sự quen biết."

Lê Lạc dựng đứng lỗ tai: "Ai vậy?"

"Chính là người thu mua công ty của anh——"

"Anh Lê."

"Á!" Dương Tịnh bị dọa cho hết hồn.

Không trách cô ấy được, giọng nói đột nhiên xuất hiện này gần như là vang lên bên tai, như là ma quỷ, đến cả Lê Lạc nháy mắt da đầu cũng tê rần lên, nhanh chóng quay đầu lại nhìn về phía giọng nói bất chợt vang lên này.

Một người đàn ông cao lớn không biết đã đứng sau lưng họ từ lúc nào, trên người mặc một bộ đồ tây màu đen cao cấp và xa hoa được đặt làm riêng, dáng người thẳng tắp, khí chất cao quý, đại khái hơn ba mươi tuổi một chút, đầu mày anh tuấn để lộ ra vài phần thư sinh ôn tồn lễ độ, lúc này đang híp mắt cười mà nhìn anh và Dương Tịnh.

Rõ ràng là một nụ cười hiền hòa như gió xuân, nhưng Lê Lạc lại cảm thấy như là một thau nước lạnh thấu xương hắt vào người, lạnh lẽo từ đầu đến chân.

Mẹ nó, Đoạn Hưng Diệp sao lại xuất hiện ở chỗ này chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK