• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tên vệ sĩ thấy bộ dáng không phản kháng của anh nữa thì vui mừng, sờ xuống phía dưới dọc theo eo anh, xúc cảm trong lòng bàn tay mịn màng nóng bỏng, hiệu quả của thuốc ập đến, cơ bắp vốn đang căng chặt dường như bị độ nóng này làm cho bốc hơi, lại khiến cho người sờ có chút si mê.

Chiếc quần cản trở hắn ta tiếp tục, hắn ta liền cầm lấy bên quần tây của người dưới thân, thô lỗ mà kéo xuống. Đang kéo được một nửa thì dường như bên ngoài có tiếng người lớn giọng nói chuyện, âm thanh ồn ào nháo nhào bên tai, cách bên ngoài nên nghe không rõ lắm.

Tên vệ sĩ cau mày, hét ra với bên ngoài: "Làm cái gì vậy? Ồn ào nháo nhào cái gì, yên tĩnh chút không được à!"

Tiếng động bên ngoài cuối cùng cũng coi như yên tĩnh lại.

"Cốc cốc."

Chợt có tiếng gõ cửa không nặng mà cũng không nhẹ vang lên.

Tên vệ sĩ bực mình: "Ai vậy?"

"Anh! Có chuyện gấp, ra đây trước." Đáp lại là tiếng của một tên vệ sĩ khác.

"Mẹ nó, ông đây đã cởi quần mất rồi." Tên vệ sĩ hùng hùng hổ hổ kéo dây kéo quần lên, đi đến cửa, mở ra, "Chuyện gì vậy——"

Hắn ta đột nhiên ngậm họng lại.

Người đứng bên ngoài cửa không phải là anh em của hắn, mà là một người đàn ông cao lớn, đứng ngược với ánh đèn bên ngoài phòng, sắc mặt vô cùng lạnh lùng âm u.

Tên vệ sĩ ngây ra nửa giây, sắc mặt chợt trở nên trắng bệch, cương cứng tại chỗ, run rẩy mà nuốt nước miếng.

"Nhị, Nhị thiếu gia..."

Diện tích trong phòng không rộng, vừa liếc mắt một cái là có thể thấy hết, ánh mắt của Đoạn Minh Dương quét qua, lập tức nhìn thấy người quần áo xộc xệch nằm trên giường.

Người đó nghe thấy tiếng động bên này, cố gắng mà quay đầu lại, đôi mắt màu hổ phách bình thường lấp lánh sáng ngời kia, lúc này lại đỏ đến mức không thể tả được, trong mắt không hề có tiêu cự, nhìn xa xa lại đây.

Tên vệ sĩ dường như nghe thấy tiếng nắm đấm của người trước mặt siết lại kêu lên rắc rắc.

Bắp chân của hắn ta mềm nhũn, cẩn thận dè dặt mà liếc mắt một cái về phía sau người Đoạn Minh Dương, nhìn thấy đồng bọn của mình đều đang ôm đầu ngồi thu lu trong một góc, bị bảy tám người đàn ông vạm vỡ đứng canh chừng. Hắn ta lại nhìn sắc mặt âm u đáng sợ của người trước mặt này, vội vàng cười nịnh nọt: "Nhị thiếu gia, tôi cũng chỉ là làm theo mệnh lệnh... Còn chưa làm gì nó hết, thật đó..."

"Nếu như mà mày làm gì..." Ánh mắt của Đoạn Minh Dương tựa như một con dao rạch qua mặt hắn, "Mày tưởng là bây giờ còn có thể đứng đây được à?"

"Vâng vâng vâng! Tôi lập tức ra ngoài ngay!" Tên vệ sĩ lập tức thức thời mà ngồi chồm hổm xuống cùng mấy tên đồng bọn của mình.

"Anh Lạc! Anh Lạc có bên trong không, Giám đốc Đoạn?"

Đặng Lương lo lắng mà đứng hỏi ở phía sau, đúng lúc cậu đang định bước vào phòng tìm, thì Đoạn Minh Dương nhấc cánh tay lên, chặn cậu lại ở bên ngoài.

"Các người đợi ở bên ngoài trước đi."

"Nhưng mà——"

Đặng Lương còn đang muốn nói gì đó, Kim Nhân ấn người cậu lại, lắc lắc đầu: "Giao cho Giám đốc Đoạn đi, Giám đốc Đoạn sẽ đem anh Lạc an toàn mà ra ngoài."

"Sao lại thành như vậy chứ..." Đặng Lương lo đến mức muốn khóc luôn, có lẽ là cũng đoạn được đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà cậu không có manh mối gì hết, cậu kéo tay áo Kim Nhân hỏi: "Sao lại thành như vậy?! Là ông chủ của họ muốn hại anh Lạc sao?"

"Có lẽ không phải, nếu không thì khi nãy Zark cũng sẽ không cập nhật trên ins, định vị còn là ở Anh nữa, chuyện này nếu như mà bị anh Lạc thấy thì chẳng phải là sẽ lộ tẩy sao?"

Đặng Lương gật đầu: "Cũng may là anh phản ứng nhanh, lập tức nói những chỗ kì lạ đó với Giám đốc Đoạn, nhưng nếu như không phải là ông chủ của họ, vậy thì lại là ai chứ..."

Ánh mắt của Kim Nhân chuyển động, rơi trên người tên vệ sĩ mặt sẹo ngồi chồm hổm trong một góc kia.

"Người đó, trước kia làm việc cho Giám đốc Đoạn."

Đặng Lương giật mình: "Hả? Giám đốc Đoạn này của chúng ta á?"

"Ừm, sau buổi tiệc thu mua, Giám đốc Đoạn bảo tôi cho hắn ta từ chức, sau đó tôi nghe nói, hắn đi..."

"Đi đâu? Người thuê hắn ta là ai?"

Kim Nhân cau mày: "Không có gì, tôi nói nhiều quá rồi. Tóm lại là Giám đốc Đoạn tự mình có sắp xếp, chúng ta nghe Giám đốc Đoạn chỉ huy là được."

Lúc này, cánh cửa phòng vừa đóng lại đã được mở ra.

Đặng Lương nhìn rõ người đến, kinh ngạc mà gọi: "Anh Lạc!!!"

Trên người Lê Lạc khoác áo ngoài của Đoạn Minh Dương, cả người mềm nhũn như là không có xương, mơ mơ màng màng bị Đoạn Minh Dương bế bổng trong lòng, cánh tay khoác lên cổ hắn, chôn mặt trong hõm cổ hắn, trầm giọng nói: "Nhẹ chút, nhức đầu..."

Đặng Lương thấy anh không bị thương, giọng nói cũng có vẻ là không có chuyện gì, cuối cùng cũng coi như thở hắt ra một hơi: "Anh không sao là tốt rồi! Dọa em hết hồn..."

Đoạn Minh Dương nhìn Kim Nhân ở phía sau: "Cậu ở lại đâ, xử lý chuyện này cho tốt. Cái tên mặt sẹo kia, để lại, sau này tôi tự mình xử lý."

Kim Nhân: "Vâng, Giám đốc Đoạn."

Đặng Lương gắng sức nhón chân lên, cố gắng nhìn gương mặt của anh Lạc nhà cậu, muốn xem xem trên mặt anh có vết thương gì hay không, bất thình lình bị ánh mắt sắc bén của Đoạn Minh Dương nhìn qua, cậu bị dọa liền lập tức rụt đầu đứng lại sau lưng Kim Nhân.

"Cậu, cũng ở đây đi."

Đặng Lương gật đầu như trống bỏi.

Đoạn Minh Dương ra mệnh lệnh xong, không nói tiếng nào liền ôm người lên xe rời đi trước, hắn bước vào trong thang máy, đi thẳng xuống nhà để xe dưới tầng hầm. Giữa đường có vài người bước vào thang máy, hắn vẫn nguy nga bất động, giống như là hoàn toàn không để ý đến những ánh mắt bất ngờ đó, hắn dán sát vào tai người nằm trong lồng ngực, nhẹ giọng nói: "Đừng lộ mặt."

Lê Lạc siết chặt cánh tay, chôn mặt càng sâu hơn chút nữa, đầu mũi toàn là mùi hương cơ thể Đoạn Minh Dương.

Mát lạnh, sạch sẽ, quen thuộc, không có chút mùi thuốc là và bia rượu nào cả, nhưng lại khiến cho anh hơi say.

Đến hầm xe, tài xế đã đợi từ lâu, vừa ngồi lên xe, kéo tấm kính ngăn lại, thì hàng ghế sau bí mật của xe chỉ còn lại hai người họ, không khí yên tĩnh.

Lê Lạc ngồi trên đùi Đoạn Minh Dương, dựa vào trước lồng ngực cứng rắn của hắn, trong đầu là một mảnh rối loạn, bị từng trận nóng râm ran dưới bụng dưới ập đến khiến cho anh hơi mơ màng, tay siết chặt cổ áo đồ tây của Đoạn Minh Dương, ngửa đầu lên, đôi mắt đỏ bừng ngây ngốc mà nhìn hắn, nhưng không nói tiếng nào cả.

Đoạn Minh Dương nhận thấy có ánh nhìn, liền cầm lấy tay anh, thấp giọng nói: "Nhịn một chút, thuốc bọn họ cho anh uống hiệu quả không lâu, hai ba tiếng đồng hồ là hết thôi."

Bàn tay phủ lên trên tay anh dày rộng, ấp áp mà yên tâm, cơn nóng xông thẳng vào tim, làm tan chảy đi tất cả sự đóng băng.

"Không phải cậu hả..." Lê Lạc đột nhiên cười nhàn nhạt, sóng mắt chuyển động, toàn là phong tình, "Không phải cậu thì tốt..."

Đoạn Minh Dương cau mày, tay đặt lên trán anh, quả nhiên là rất nóng.

"Đừng nói chuyện nữa, ngủ một giấc đi."

Nhưng Lê Lạc lại không nghe lời, ngược lại bắt lấy bàn tay muốn rời đi của hắn, dán lên gò má nóng bỏng của mình, cọ nhẹ nhàng, mềm mại mà gọi một tiếng: "Minh Dương..."

Động tác của Đoạn Minh Dương khựng lại, giống như là tiếng gọi này đã làm hắn đông cứng lại.

Lê Lạc nhìn không rõ lắm, nhưng những lời nói ra lại không giống như là nói bậy bạ: "Minh Dương... Cậu không giận tôi sao? Tôi mắng cậu như vậy..."

Hầu kết của Đoạn Minh Dương lên xuống, lúc mở miệng ra lần nữa, giọng nói trầm xuống mấy phần: "Giận."

"Vậy tại sao... còn đến tìm tôi?"

"Tôi không buông tay được."

Lê Lạc ý thức mơ hồ không cách nào hiểu được hàm nghĩa của câu nói này, anh chỉ cảm thấy sự u uất giữa đầu mày của Đoạn Minh Dương dường như là càng nhiều hơn một chút.

Giống như là quay về dáng vẻ mà lần đầu tiên họ gặp nhau vậy.

"Đừng giận..." Trong lòng anh bất giác mà có chút chua xót, nghiêng đầu qua, thành kính mà dùng bờ môi chạm lên lòng bàn tay đang dặt bên gò má, "Là tôi sai rồi..."

Trước kia lúc Đoạn Minh Dương làm mặt lạnh, anh vẫn luôn làm như thế này để hắn vui lên. Tuy là sắc mặt của Đoạn Minh Dương cũng không tốt lên mấy, nhưng từ những nụ hôn sau đó có thể nhận thấy được, có lẽ hắn đã bớt giận hơn rồi.

Lê Lạc lúc này đang nghĩ cách để cứu chữa, dùng chút sức lực còn sót lại chống người lên, khép hờ đôi mắt, chầm chập tiến đến gần, môi dán lên bờ môi lạnh lẽo của Đoạn Minh Dương, thân dưới cọ xát, giống như là một chút mèo đang cố làm vui lòng chủ, muốn để chủ nhân vui vẻ.

"Lê Lạc."

Đoạn Minh Dương đột nhiên bắt lấy cằm anh, sức lực lớn đến mức khiến cho thấy đau.

"Anh có biết là mình đang làm gì không?"

Sau khi cơn đau giảm bớt, Lê Lạc mơ mơ màng màng mà đối diện với ánh nhìn của hắn, anh bị ngọn lửa trong đôi mắt đó chiếu đến mức thiêu rụi hết những suy nghĩ ở trong lòng, lúng ta lúng túng mà nói: "Biết mà... Tôi muốn làm cho cậu vui... Muốn làm lành với cậu..."

Sau khi nghe thấy câu nói này Đoạn Minh Dương không có lập tức trả lời, nhìn chằm chằm anh hồi lâu, cũng không biết là hắn đang nghĩ gì nữa, cánh tay siết lại, ôm anh càng chặt hơn.

"Làm lành như thế nào?"

Lê Lạc nghĩ một lát, nghiêng đầu hỏi: "Xin lỗi?"

"Chỉ vậy thôi?"

"Hôn một cái?"

"Không đủ?"

"Vậy... lên giường một lần?"

Biến mình làm món quà mà dâng lên, đây là cách làm lành có thành ý nhất mà bây giờ Lê Lạc có thể suy nghĩ được.

Đoạn Minh Dương lại im lặng một lát, sự yên ắng như là trước cơn bão giông vậy.

Giây tiếp theo, hắn đột nhiên nhấc tay lên, giữ sau ót của anh.

"Trước khi lên giường, phải làm gì?"

Lê Lạc ngây ra, tiếp đó anh nở nụ cười: "Hôn nhau..."

Đây là chuyện mà Đoạn Minh Dương đã dạy cho anh, trước khi làm bất kì chuyện gì liên quan đến tình dục thì đều phải hôn trước.

Bởi vì hôn là yêu, tình dục chỉ là dục, tình dục mà không có tình yêu, chỉ là sự giao phối nguyên thủy mà thôi.

Nghĩ lại, năm xưa trước khi Đoạn Minh Dương lên giường với anh, hình như hắn đã hôn khắp người anh, đếu cả đầu ngón chân cũng không tha.

Nhưng mà lúc đó anh lại chỉ sợ Đoạn Minh Dương hối hận, gấp gáp muốn kết hợp với người trong lòng, nên mở rộng chân cố gắng mà quyến rũ hắn, đến cả bước hôn này cũng quên, cuối cùng vẫn là Đoạn Minh Dương anh mà hôn vô số lần, lúc hắn tiến vào cũng ngậm lấy cánh môi anh.

Lê Lạc bất giác cảm thấy áy náy, ánh muốn bù đắp cho hắn từ sâu trong thâm tâm, nên bây giờ liền nâng gương mặt Đoạn Minh Dương lên, hiến dâng bờ môi của mình cho hắn.

Nụ hôn cách biệt năm năm...

Đối tượng mà anh hôn lần trước, cũng là Đoạn Minh Dương.

Hai cánh môi vẫn luôn tỏa ra sự lạnh lẽo kia lại ấm áp đến bất ngờ, giống hệt như trong kí ức. Chỉ là mím có hơi chặt, có chút cứng ngắc, không biết có phải là còn đang giận hay không.

Lê Lạc cẩn thận ngậm lấy cánh môi hắn, nhẹ nhàng mà cắn mút, thở ra hơi nóng, cố ý thử dùng nhiệt độ của bản thân để làm tan chảy bức tường phòng vệ kia.

Nhưng mà phương pháp này không có hiệu quả lắm, anh liền vươn lưỡi ra, cố gắng vẽ theo khuôn môi của Đoạn Minh Dương, cố gắng chen vào khe hở đang mím chặt kia, gọi nỉ non: "Minh Dương... Hôn tôi được không..."

Trước kia Đoạn Minh Dương nghe thấy câu nói này, sẽ hung hăng mà hôn anh.

Bây giờ cũng vậy.

Bị cướp đi hơi thở chỉ là chuyện trong khoảnh khắc, cái lưỡi đột nhiên xông vào khoang miệng đâm thẳng vào nơi sâu nhất, giống như là một quân vương hung tàn cướp đoạt chủ quyền lãnh thổ vậy, công chiếm thành trì, ngang ngược mà tung hoành.

"Ưm..." Lê Lạc có chút thở không ra hơi.

Lúc Đoạn Minh Dương nổi dục vọng, xưa nay vẫn luôn thích hôn anh một cách thô lỗ như vậy, trước giờ anh vẫn luôn phối hợp, mở to miệng ra, để mặc cho đối phương tiến quân thần tốc, mặc cho việc mình gần như là hết hơi, để mặc cho những giọt nước lấp lánh kia chảy dọc khắp nơi. Không những không phản kháng, mà anh còn nhiệt tình đáp lại, quấn lấy cái lưỡi của hắn không cho rời đi, cố gắng mà đáp lại nụ hôn đó.

Anh từng mỉa mai mà nói, lúc hai người hôn nhau phát điên, thực sự là giống hệt như đánh lộn vậy. Còn bây giờ, trạng thái đã thăng cấp rồi, bọn họ càng giống như hai con dã thú, gặm nhấm máu thịt lẫn nhau, ai có thể hòa tan đối phương vào bụng trước, thì người đó chính là kẻ chiến thắng cuối cùng của cuộc tranh đấu này.

Cũng may lần này Đoạn Minh Dương không để anh rách da chảy máu, sau khi hôn đến mức khiến cho môi anh vừa sưng vừa tê thì hắn lại đổi thành nhâm nhi thưởng thức.

Nụ hôn dịu dàng như vậy Đoạn Minh Dương ít khi dùng tới, Lê Lạc trân trọng đến không thể trân trọng hơn nữa, anh bị hôn đến mức mắt đều trở nên si mê, dán sát lên mặt Đoạn Minh Dương. Mỗi khi môi lưỡi tạm thời rời đi, thì anh liền vươn chiếc lưỡi nhỏ nhắn của mình ra, đợi chờ nụ hôn thứ hai đáp xuống, giống như là đang chờ dòng nước ngọt mà trời cao ban xuống vậy.

Trời cao của anh liền thỏa mãn anh, dùng một nụ hôn ướt át hôn đến mức anh càng ngày càng mơ màng, dòng nước ngọt ngào chảy vào trong cổ họng, giọng nói của anh cũng nũng nịu và ướt át như đôi mắt vậy:

"Minh Dương... Hôn xong rồi..."

Anh ngoan ngoãn mà chấp hành mệnh lệnh, nên đã đến lúc anh nhận được phần thưởng tiếp theo rồi.

Trong cơn mơ màng, dường như anh nghe thấy Đoạn Minh Dương nói một tiếng "Ngoan", tiếp đó, dây kéo của quần tây liền bị kéo xuống.

Đột nhiên, những kí ức chật vật trong căn phòng kia lại lóe lên, trong lòng anh lập tức nhảy dựng, nắm chặt lấy cánh tay Đoạn Minh Dương, giống như là một con sư tử bị nhốt trong lòng và tiêm thuốc an thần vậy, giận dữ mà bất lực gào lên: "Thả tôi ra..."

Bàn tay to lớn của Đoạn Minh Dương vuốt ve mặt anh, nhưng lại khiến cho anh càng thêm bất an hơn, những cảm xúc đè nén lúc trước thấm vào trong xương tủy anh, sự hỗn loạn và tuyệt vọng đè lên nhau, không ngừng lan ra, anh run tay đi ngăn chặn bóng người mơ hồ trước mặt.

"Cút... Tôi không muốn..."

Đoạn Minh Dương dễ dàng bắt lấy cánh tay đang vẫy vùng của anh, dùng chút sức, cánh tay bị siết đến đỏ lên. Sự dịu dàng trước đó biến mất sạch, ánh mắt nhìn chằm chằm anh trở nên hung ác một cách lạ thường:

"Bây giờ lại hối hận? Muộn rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang