Thẩm Giai Nghị chạy tới trước xe, lúc này lại đổi thành anh đập cửa kính xe.
"Cô xuống xe mau."
"Đi xuống."
Giang Ý Mạn mặc kệ anh ta, khẽ vẫy vẫy tay với Thẩm Giai Nghị, sau đó trực tiếp lùi xe, lại đi ngang qua anh, cô cố ý đi lên vũng nước vừa rồi.
Nước trong hố tát thẳng vào mặt Thẩm Giai Nghị, tóc tai, quần áo hiện tại toàn là bùn đất, nhưng Giang Ý Mạn đã lái xe đi mất rồi, đương nhiên không thể để Thẩm Giai Nghị có cơ hội chửi rủa mình.
Vô cùng nhục nhã, Thẩm Giai Nghị đã sống gần ba chục năm trên cuộc đời, anh chưa từng bị ai bạc đãi như vậy.
“Ông chủ.” Người lái xe vội vàng chạy tới.
“Cút.” Thẩm Giai Nghị tức giận.
Anh phải đi bộ về nhà dưới cơn mưa tầm tã, chật vật không chịu nổi. Lúc về đến nhà, người hầu trong biệt thự đều chạy ra đón tiếp, ông chủ thường ngày không phải có bệnh sạch sẽ sao? Sao hôm nay người lại kinh khủng thế kia? Giang Ý Mạn vội vàng chạy tới giúp chồng lau đầu tóc, cho dù cô có hỏi Thẩm Giai Nghị như thế nào, anh cũng nhất quyết không chịu kể chuyện hôm nay ra, quá xấu hổ.
Giang Ý Mạn về nhà.
Hắt xì! Hắt xì!
Cô hắt hơi liên tục khi đang tắm. Rõ ràng là dùng nước rất nóng, thế mà cô luôn cảm thấy lạnh và khó chịu.
Xong rồi, đừng nói là bị cảm nha.
Giang Ý Mạn vội vàng tắm cho xong rồi lên giường nằm đắp chăn bông kín người, nhưng cô bị cảm thật rồi, cô sốt cao cả đêm, đến rạng sáng mới cố nhúc nhích dậy gọi điện thoại cho Từ Phong.
Khi Từ Phong về đến nơi, anh nhìn thấy Đại Boss mặt vàng như nghệ, tóc tai bù xù, thân thể nhìn ốm yếu không chịu nổi khiến anh sợ chết khiếp.
“Giang tổng, cô bị làm sao vậy? Mới qua một đêm không gặp, sao tôi lại cảm giác như cô đã giảm đi tận mười cân thế này?” Từ Phong hỏi.
Giang Ý Mạn yếu đuối trợn tròn hai mắt.
"Còn dám nói lung tung? Tối hôm qua anh chết ở nơi nào hả? "
Hehe! Từ Phong xấu hổ, gãi đầu.
Thực ra anh chỉ định vào hội quán chơi với làm vài ly với mấy cô em thôi, ai ngờ mỹ nhân trong đó tửu lượng lại tốt như vậy, bảy tám người đều phục vụ một mình Từ Phong.
"Giang tổng, cô bị sốt à? Đi, mau đến bệnh viện." Từ Phong sờ sờ cái trán của Giang Ý Mạn.
“Hay là anh đi mua thuốc cảm đi, cứ uống rồi ngủ một giấc là khoẻ ngay ấy mà.” Cô không thích đến bệnh viện khi bị ốm.
Vì cô sợ tiêm, thực sự rất sợ.
“Không được, người cô nóng quá, uống thuốc không khỏi được đâu, này là phải đi tiêm với truyền nước mới khoẻ lại được.”
Tiêm? Truyền nước?
Chết tiệt, cả người Giang Ý Mạn đều mềm nhũn.
Nửa giờ sau!
Trong bệnh viện trung ương.
"A!!!!"
Sợ là toàn bệnh viện đều nghe thấy tiếng hét của Giang Ý Mạn, y tá đang tiêm cho cô, còn chưa có bắt đầu, cô ấy đã hét lên trước rồi, bên cạnh còn có một đám trẻ con đang nhìn chằm chằm vào cô ấy.
Bọn trẻ đương nhiên cũng rất sợ tiêm, ba mẹ chúng đều lấy Giang Ý Mạn ra làm gương, nói với con mình rằng: "Con nhìn xem chị gái này dũng cảm chưa kìa, đấy thấy không, chẳng đau chút nào."
Vừa dứt lời, Giang Ý Mạn đã rú lên.
Cô vừa khóc thì mấy đứa khác cũng khóc theo, bọn nó một mặc không muốn tiêm nữa, ánh mắt của các phụ huynh bên cạnh như muốn ăn tươi nuốt sống Giang Ý Mạn, lớn vậy rồi mà còn sợ tiêm!
"Hay là tôi không tiêm nữa có được không? Chỉ cần có thể làm tôi không cần tiêm, cô muốn bao nhiêu tiền tôi cũng cho cô." Giang Ý Mạn nằm trên giường, xoay người, đáng thương nhìn y tá.
Cô thực sự sợ hãi! Không phải giả vờ.
“Không được, cô nằm xuống đi, sau khi tiêm xong còn phải truyền nước.”
Giang Ý Mạn sợ chết khiếp, cả người mềm nhũn, đôi mắt nhỏ ngây thơ đáng thương nhìn chằm chằm nữ y tá.
“Đưa tay đây, nhanh, phía sau còn có rất nhiều người đang đợi đấy.” Nữ y tá ra hiệu trước mặt Giang Ý Mạn, cầm cây kim tiêm trên tay.
Từ Phong ở bên cạnh cũng hoảng hốt, không phải chỉ là một mũi tiêm thôi sao? Anh bước tới nói gì đó vào tai y tá, y tá lập tức hiểu ra, kim tiêm trong tay trực tiếp đâm xuống.
Giang Ý Mạn đau đớn hét lên, Từ Phong vẫn đang giúp y tá ôm Giang Ý Mạn. Nếu để cô biết vừa rồi anh đã nói với y tá là cứ thẳng tay, chắc cô sẽ băm vằm anh mất.
"Giang tổng, cô không sao chứ?"
“Mau đỡ tôi dậy.” Giang Ý Mạn chỉ muốn khóc.
Từ Phong đỡ Giang Ý Mạn ra khỏi phòng tiêm, đi ra ngoài ngồi trước, lát nữa sẽ truyền nước.
"Sếp, cô thấy trong người thế nào rồi?" Từ Phong hỏi.
“Nói nhảm, anh thử đi bộ dưới mưa như tôi đêm qua thử xem?” Giang Ý Mạn thật muốn đá cho Từ Phong một cái.
“Thực xin lỗi, quả thực đều là lỗi của tôi, xin lỗi!” Từ Phong cảm thấy rất áy náy.
Giang Ý Mạn để Từ Phong đỡ cô đi nằm nghỉ.
"Cô y tá vừa rồi ấy, tôi cảm thấy cô ta có thành kiến với tôi thì phải? Tiêm cho người mà y như giết heo vậy? Tôi nghi cô ta còn chưa có giấy hành nghề đâu." Cô suy nghĩ lung tung.
“Làm sao có khả năng, bác sĩ và y tá ở đây đều được duyệt rất kĩ lưỡng.” Từ Phong nói.
"Không phải, nhất định là cô ta có thành kiến gì đó với tôi. Tôi quyết định rồi, tôi sẽ mua lại cái bệnh viện này, sau đó giải quyết cô ta.” Giang Ý Mạn nói.
Ầm!!!
"Đây là bệnh viện công, không phải của tư nhân, cô muốn mua cũng không mua được đâu." Từ Phong cạn lời. Boss đang lên cơn tâm thần sao?
Giang Ý Mạn nghĩ đến lúc ở cùng mẹ kế vào năm cô năm tuổi, sau khi mẹ mất, cô trở lên rất rụt rè. Thời gian đó, cô mắc bệnh rất nặng, sở dĩ cô bị bệnh nặng như vậy là do Giang Ý Mạn phản đối chuyện ba cho mẹ kế vào Giang gia sống, cô ồn ào, náo loạn suốt đêm đứng dưới mưa cầu xin ba đuổi bọn họ ra ngoài.
Nhưng ba không đồng ý, còn cô thì bị kiệt sức mà ngất đi trong đêm mưa tầm tã đó.
Trong thời gian cô bị bệnh, chính mẹ kế là người chăm sóc cho cô, mẹ kế bắt Giang Ý Mạn không được phép nhắc đến chuyện đuổi mẹ con họ đi, Giang Ý Mạn không chấp nhận, bà ta liền dùng kim đâm vào mông cô.
Giang Ý Mạn cố chịu đựng được một tuần liền từ bỏ, người khác chỉ nghĩ lỗ kim trên mông Giang Ý Mạn là vết chích do bệnh, không ai biết rằng đó toàn là bị mẹ kế đâm.
Kể từ đó, cô cũng trở nên ngoan ngoãn hơn, không dám cứng đầu gây gổ với mẹ kế nữa, Giang Ý Mạn cũng từ đấy mà sợ tiêm, cô bị bóng ma tâm lí rất nặng.
“Giang tổng, cô nằm yên ở đây, tôi đi xem khi nào thì đến lượt cô truyền nước.” Từ Phong nói.
Giang Ý Mạn ngả đầu ra sau, đang lảo đảo nằm xuống, định đi ngủ một giấc thì lại có hai người bước vào, một nam một nữ, ba cặp mắt đồng thời nhìn nhau, bầu không khí lập tức trở nên tồi tệ.
Sao lại trùng hợp như vậy?
“Ông xã, cẩn thận một chút.” Một tay Giang Vũ Phỉ đỡ Thẩm Giai Nghị, tay kia giúp anh cầm chai dung dịch, trên lưng còn mang theo một cái túi lớn, nhìn không giống Thẩm phu nhân mà giống người giúp việc hơn.
Giang Ý Mạn vội vàng nhắm mắt làm bộ như không nhìn thấy, điều khiến cô khó chịu nhất là khi người khác thể hiện tình cảm với nhau trước mặt mình, cô không muốn ăn cơm chó.
"Ông xã, anh ngồi đây đi! Vị trí này tốt nè, ngay trung tâm, anh ngồi đây xem TV sẽ tiện hơn." Giang Vũ Phỉ chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh Giang Ý Mạn.
Thẩm Giai Nghị thì ngồi ở đâu cũng được.
“Ông xã, bác sĩ nói, sau khi truyền dịch xong cần phải ăn no, buổi sáng anh chưa ăn nhiều, trước tiên ăn chút bánh mì, uống chút sữa đi!” Giang Vũ Phỉ lấy từ trong túi ra rất nhiều đồ ăn, tất cả đều là vì Thẩm Giai Nghị mà chuẩn bị.
“Không đói.” Thẩm Giai Nghị không muốn ăn.
“Vậy em để trong đây nhá, khi nào anh đói thì bảo em.” Giang Vũ Phỉ cất đồ đi.
Sau đó cô ta mới kinh hãi khi nhận ra Giang Ý Mạn.
“Em gái, sao em lại ở đây? Em cũng bị cảm sao?” Giang Vũ Phỉ nhẹ giọng hỏi, đạo đức giả muốn chết.
Trong lòng cô ta thực sự nghi ngờ đêm qua Giang Ý Mạn và Thẩm Giai Nghị ở cùng nhau, chứ không tại sao lại rủ nhau bị bệnh thế này?
Giang Ý Mạn lười biếng mở mắt.
“Ya, thật trùng hợp nha, ai đó cũng bị bệnh à?” Giang Ý Mạn cười hỏi.
"Chồng chị bị cảm. Em gái cũng không được khỏe sao? Ủa, bạn trai em đâu rồi, sao lại để em đi bệnh viện một mình thế này?" Giang Vũ Phỉ muốn nói, Giang Ý Mạn thật đáng thương, bị bệnh mà không được ai chăm sóc.
Vừa lúc Từ Phong trở về.
"Giang Đại..." Còn chưa kịp gọi hết câu, Từ Phong đã nhìn thấy Giang Vũ Phỉ cùng Thẩm Giai Nghị cũng đang ở đây.
Giang Ý Mạn ra sức nháy mắt với anh, Từ Phong trong giây lát liền hiểu ngay.
“Tiểu Mạn, anh vừa đi hỏi bác sĩ, đến lượt em rồi, chúng ta sang phòng bên thôi!” Từ Phong lập tức đổi cách xưng hô.
Đây là lần đầu tiên anh gọi sếp kiểu này, cảm thấy có chút ngượng mồm.
"Anh yêu, chân người ta bị tê rồi không đi được." Giọng nói ngọt ngào của Giang Ý Mạn vang lên, khiến người ta buồn nôn.
Từ Phong suýt nữa nôn mửa.
“Vậy để anh bế em qua đó.”
“Anh này kì ghê, sao lại làm như vậy ở nơi công cộng chứ, cứ đỡ em là được rồi.”
"A!!!"
Lại là âm thanh gào thét của Giang Ý Mạn, lần này còn hét kinh khủng hơn tiếng heo bị giết gấp vạn lần, chỉ nghe thanh âm thôi cũng đã thấy đau đớn.
“Ông xã, đây là tiếng của em gái.” Giang Vũ Phỉ nhìn Thẩm Giai Nghị.
Ngoài mặt thì trông có vẻ lo lắng nhưng trong lòng lại đang thầm cười sặc! Cô biết Giang Ý Mạn rất sợ tiêm.
“Ừm.” Thẩm Giai Nghị khẽ gật đầu, cho cô ta đáng đời.
"Đau quá, đau quá, ôi đau quá!" Giang Ý Mạn than thở, nước mắt còn đọng lại nơi khóe mắt.
Từ Phong cầm chai chất lỏng đi sau cô.
“Cô đừng có lộn xộn, nếu bị lệch là lại phải đâm lại đấy.” Từ Phong thân thiện nhắc nhở.
Giang Ý Mạn không dám cử động mạnh nữa, cùng Từ Phong bước vào phòng quan sát bệnh nhân.
"Vừa rồi em khóc sao? Hình như chị nghe thấy giọng em, rất lớn, em có sao không?" Giang Vũ Phỉ vội vàng chạy tới đỡ Giang Ý Mạn, như thể cô ta rất quan tâm đến cô.
Giang Ý Mạn từ chối thẳng thừng, chế nhạo.
"Đùa gì vậy? Tôi khóc? Không phải chỉ là như kiến cắn thôi sao, Giang Ý Mạn tôi khóc sao?"
Nói như thể người khóc vừa rồi không phải cô, mọi người đều nhìn thấu khả năng diễn xuất kém cỏi của Giang Ý Mạn, nhưng lại không ai thèm chấp nhặt cô.
Giang Ý Mạn còn tự đánh vào tay mình để chứng minh, kết quả là động phải chỗ bị kim đâm, cô hét lên ngay tại chỗ khiến mọi người đều cười đến nội thương, Giang Ý Mạn chỉ muốn đội quần, cúi gằm mặt xuống vì quá xấu hổ.
“Em gái, em thật sự không sao chứ?” Giang Vũ Phỉ không khỏi vừa cười vừa hỏi.
Đã lâu rồi không thấy Giang Ý Mạn làm trò hề như vậy, còn là ở trước mặt Thẩm Giai Nghị nữa chứ.
"Ha ha ha! Không sao, không sao, tôi không sao!" Giang Ý Mạn ngồi phịch xuống giường của mình, không muốn nhúc nhích, quay mặt về phía Từ Phong ý bảo anh mau giải quyết.
Từ Phong đi tới đứng ngăn giữa Giang Ý Mạn và Giang Vũ Phỉ, đây là mệnh lệnh của Giang Đại Boss, cô không muốn nhìn thấy bản mặt kinh tởm của Giang Vũ Phỉ, nên sai Từ Phong đứng ở đây để chặn lại, mệnh Từ Phong thật khổ a, có ghế lại không được ngồi, mà lại bị sai đứng ở đây nhìn Giang Vũ Phỉ cùng Thẩm Giai Nghị làm trò tình cảm!
Giang Vũ Phỉ đi mua cơm trưa cho Thẩm Giai Nghị, Từ Phong thấy đã muộn nên cũng đi ra ngoài, Giang Ý Mạn đang ngủ.
Hiện tại trong phòng rất yên tĩnh, Thẩm Giai Nghị bị bệnh, nhưng ngồi ở đây tuyệt nhiên vẫn rất đẹp trai, nhìn thế nào cũng thấy anh ta đẹp trai, từ khi anh ta vào, các nữ y tá liền đến đây nhiều hơn bình thường, có rất nhiều người không có việc gì làm liền qua đây ngắm anh.
Giang Ý Mạn nằm trên giường ngáy o o, cô ngủ rất lộn xộn, nhích tới nhích lui, lúc ngủ còn không ngừng khua tay múa chân.
Thẩm Giai Nghị khiếp sợ thay cho cô, nghĩ đến việc Giang Ý Mạn nhìn thấy kim tiêm liền như chết đi sống lại, đầu óc Thẩm Giai Nghị quay cuồng, anh tiến tới cầm tay Giang Ý Mạn đặt về vị trí cũ.
Giang Ý Mạn tỉnh giấc, cô sợ nhất là bị đụng phải tay, vừa mở mắt liền phát hiện mặt Thẩm Giai Nghị lại rất gần cô, cô hét ầm lên, thậm chí còn vươn tay đấm thẳng vào mặt Thẩm Giai Nghị.1
“Cô bị thần kinh à?” Thẩm Giai Nghị ôm mặt.
"Anh đụng vào người tôi làm gì hả? Muốn giở trò với tôi sao? Anh còn non và xanh lắm!” Giang Ý Mạn chống nạnh.
Cô quên mất rằng mình vẫn còn đang truyền dịch.
"Thật sao? Vậy thì tôi cũng phải nhắc nhở cô, nhìn xem tay của người nào đó đang chảy máu kìa." Thẩm Giai Nghị khẽ nhếch môi, đứng một bên xem trò vui.
Danh Sách Chương: