Chuông điện thoại vang lên, là Từ Phong gọi tới.
“Giang tổng, Giang tổng, chủ tịch đã đến rồi, cô có biết không?” Từ Phong hỏi.
Anh vừa nhận được thông báo rằng chủ tịch sẽ đến chi nhánh để kiểm tra tình hình, khiến anh sợ chết khiếp, sắp đêm khuya rồi mà vẫn phải vội vàng đến chi nhánh để chuẩn bị trước.
"Cái gì? Chủ tịch đã đến rồi? Hiện tại đang ở đâu?" Giang Ý Mạn sợ tới mức suýt chút nữa thì đánh rơi điện thoại.
Mấy ngày trước thầy nói rất muốn đến nước F, nhưng không nói chính xác thời gian, thật không ngờ lại đến sớm như vậy.
“Đã đến rồi, hiện đang ở khách sạn Giang Đại, bây giờ cô có muốn đến đó không?” Từ Phong hỏi.
“Được rồi, tôi qua xem một chút.” Giang Ý Mạn cúp điện thoại.
Nửa giờ sau.
Xe dừng ở cổng khách sạn Giang Đại, đây là khách sạn độc nhất 7 sao của nước F, giới nhà giàu toàn lựa chọn nơi đây để thư giãn.
Có rất nhiều vệ sĩ đứng ngoài lối ra vào, tòa khách sạn cũng vắng tanh không có khách, Giang Ý Mạn ngồi trong xe hai phút đồng hồ mà không thấy có một vị khách nào ra vào, xem ra thầy thật sự đang ở đây rồi, chắc chắn là đã bao toàn bộ khách sạn, thật quá lãng phí tiền của!
Cô xuống xe rồi đi vào, vừa bước tới cửa liền gặp phải Giang Vũ Phỉ, trái đất đúng là hình tròn mà, chỗ nào cũng có thể gặp người quen. Giang Vũ Phỉ rất gợi cảm cầm túi xách và đi giày cao gót cao khủng khiếp.
Hai người đồng thời đều bị vệ sĩ chặn lại.
Giang Vũ Phỉ nói tên cho anh ta nghe:
“Xin chào, tôi là cổ đông lớn của Thẩm thị, tên là Giang Vũ Phỉ, nghe nói chủ tịch của các vị mới đến nước F, nên hôm nay tôi đặc biệt tới thăm ông ấy.” Giang Vũ Phỉ rất lễ phép.
Người vệ sĩ thậm chí còn không thèm liếc nhìn danh thiếp của cô ta.
“Có hẹn trước không?” Vệ sĩ hỏi.
“Còn chưa có, nhưng tôi tin tưởng chủ tịch của các vị nhất định sẽ đồng ý gặp tôi, làm phiền anh vào thông báo giúp tôi một tiếng.” Giang Vũ Phỉ nói.
“Chủ tịch của chúng ta không rảnh rỗi như vậy.”
"Nhưng tôi..." Giang Vũ Phỉ kích động.
Giang Ý Mạn cười cười, Giang Vũ Phỉ này, tin tức cũng khá nhanh đấy, thầy vừa mới tới nước F, cô ta liền đã biết ngay.
“Cô cười cái gì?” Vẻ mặt Giang Vũ Phỉ không vui.
“Không có gì, chỉ là nghĩ có người rất buồn cười, cổ đông lớn của Thẩm thị là cái dạng gì? Nói ra thật không biết xấu hổ.”
"Giang Ý Mạn, sao cô không tự cười chính mình đi, nhìn xem, không phải cô cũng bị chặn ở đây hay sao? Đều giống nhau cả thôi!"
Giang Ý Mạn cười nhẹ, cô đi tới nói bên tai vệ sĩ câu gì đó, thật ra cũng khá đơn giản, chỉ cần nói tên của mình là có thể vào được rồi.
Khi người vệ sĩ nghe vậy, anh ta lập tức đứng lên kính cẩn cúi chào Giang Ý Mạn, bởi vì chủ tịch nói với họ rằng nếu một cô gái tự xưng là Giang Ý Mạn đến, thì phải cho cô ấy vào ngay lập tức, không ai được phép ngăn cản cô ấy, cô ấy có thể tự do ra vào nơi này.
Bây giờ Giang Ý Mạn đã đến đây, làm gì có ai dám ngăn cản cô, trừ phi không muốn sống nữa.
Giang Ý Mạn mỉm cười, vênh váo đi vào khiến Giang Vũ Phỉ ngẩn ra, không phải vừa rồi vệ sĩ cũng ngăn cản cô ta sao? Sao bây giờ cô ta lại vào được rồi?
Giang Ý Mạn xoay người đi thẳng vào thang máy.
Giang Vũ Phỉ tức đến mức giậm chân:
"Vừa rồi cô ta nói gì với anh vậy? Sao anh lại để cho cô ta vào?" Giang Vũ Phỉ hỏi vệ sĩ.
Giang Vũ Phỉ đang nghiêm túc nghi ngờ không biết có phải Giang Ý Mạn vừa mới bỏ bùa tên vệ sĩ này hay không.
Vệ sĩ không trả lời.
"Anh trai, sao anh lại không cho em vào? Em là chị gái của con bé đó mà!" Giang Vũ Phỉ nháy mắt với vệ sĩ.
Vệ sĩ không phải là kẻ ngốc. Làm sao một người phụ nữ như vậy lại có thể là chị em với Giang tổng của bọn họ?
“Đừng nói nhảm nữa, đề nghị cô mau rời khỏi đây.” Vệ sĩ lạnh lùng nói.
Giang Vũ Phỉ đưa tình không thành, đành phải bực bội rời đi.
Ding-dong! Ding-dong!
Giang Ý Mạn bấm chuông cửa, nhưng không thấy ai ra mở cửa,
Cô thử ấn đại mật mã lên khoá cửa, cửa liền mở?
Mật khẩu là ngày mà Giang Ý Mạn và thầy gặp nhau, chính là ngày mà Giang Ý Mạn bị Giang Vũ Phỉ ném xuống chân núi hoang vu kia, cô cũng không quá kinh ngạc, bởi vì rất nhiều lần sư phụ đều dùng ngày đó để đặt làm mật khẩu.
Cô ngang nhiên bước vào, như thể trở về nhà của chính mình.
Kỳ lạ! Sao lại không thấy có ai? Giang Ý Mạn nhìn quanh cũng không thấy thầy trong phòng.
Đúng lúc này.
Cửa phòng tắm được mở, Giang Ý Mạn lập tức quay người khi nghe thấy tiếng mở cửa, một người đàn ông từ phòng tắm bước ra, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là một đôi chân dài.
Khoé môi Giang Ý Mạn cong lên, cô lại ngẩng đầu, một chiếc khăn tắm trắng được người đàn ông quấn quanh eo, cô nhìn tiếp lên chiếc vai trần.
Đây là lần đầu tiên Giang Ý Mạn nhìn thấy bộ dạng này của thầy, chết tiệt, hóa ra thầy cũng có cơ thể vạm vỡ như vậy, so với Thẩm Giai Nghị không thua kém chút nào.
"Thầy, râu của người..." Gì đây?
Giang Ý Mạn bàng hoàng, như thể có chuyện phi thường gì đã xảy đến với cô, trong suốt 5 năm qua ở bên cạnh ông, Giang Ý Mạn luôn nghĩ thầy của cô là một người đàn ông hơn mình rất nhiều tuổi, có khi còn xứng đáng làm cha cô.
Trước mặt thầy, cô giống như một đứa trẻ, bất kể việc vui lớn nhỏ đều nhảy vào vòng tay thầy mà ôm ấp.
"Tiểu Mạn, tôi..." Chủ tịch cũng khó giải thích được sự lừa dối của mình.
Giang Ý Mạn vội vàng chạy ra ngoài, cô không thể chấp nhận được việc thầy của cô là một người đàn ông trẻ tuổi, một người đàn ông trạc tuổi cô!
Cố Phong Hàm đứng ngoài cửa khách sạn, ánh mắt bối rối, anh đang gọi điện cho Giang Ý Mạn.
"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện tại không..."
Anh gọi mấy lần đều không được, xem ra Tiểu Mạn thật sự rất tức giận, thậm chí còn không cho anh cơ hội giải thích. Cố Phong Hàm nhìn ra ngoài cửa sổ, có phải anh đã hành động quá vội vã rồi không?
Nếu ngay cả việc bây giờ mà Tiểu Mạn cũng không thể chấp nhận được, vậy làm sao anh có thể nói ra bí mật trong lòng? Lần này đến nước F, anh vốn định sẽ nói ra hết tình cảm của mình, nhưng thấy Tiểu Mạn như vậy, anh lại có chút do dự...
Giang Ý Mạn về nhà, cô đóng chặt cửa phòng ngủ lại, ngồi trên giường ôm con búp bê mà Đoá Đoá đã tặng cho cô từ lâu.
Lấy ra một cuốn album ảnh từ trong ngăn kéo tủ, trong đó có rất nhiều ảnh, một số được chụp hồi cô còn đi học, một số được chụp vào năm năm trước, khi cô sống ở nước ngoài, bên cạnh cô xuất hiện một người đàn ông cao lớn đứng ngay thẳng, người ấy sẽ luôn đi sau bảo vệ cho cô.
Từ khi Giang Ý Mạn được thầy cứu vào năm năm trước, cho tới bây giờ cô vẫn luôn tin rằng thầy là một người đàn ông trung niên, trạc tuổi cha mình, bởi vì mỗi lần cô gặp thầy, ông ấy đều ăn mặc rất già, hai má luôn để râu dài, râu ở cằm còn hơi bạc trắng, trên trán có nhiều nếp nhăn, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng rất rõ ràng.
Giang Ý Mạn chưa bao giờ hỏi tuổi thật của thầy, nhưng ai có con mắt tinh tường đều có thể nhận ra thầy ít nhất cũng ngoài bốn mươi tuổi rồi, có khi còn gần năm mươi.
Vậy mà vừa rồi, chuyện gì đã xảy ra trong khách sạn vậy?
Giang Ý Mạn nhìn thấy thầy cởi trần từ trong phòng tắm đi ra, thấy da trên người thầy mịn màng, râu ở khóe miệng cũng biến mất, Giang Ý Mạn lập tức hiểu ra thầy không phải là một ông chú, mà là một anh thanh niên trẻ tuổi, thậm chí còn rất đẹp trai.
Vậy có nghĩa là, những năm qua, cô đã quá thân thiết và dựa dẫm vào một người đàn ông chỉ trạc tuổi mình, bây giờ nghĩ lại, Giang Ý Mạn cảm thấy như mình đã bị lừa dối.
Càng nghĩ về điều đó, cô lại càng cáu kỉnh, không thể ngủ được.
Sáng hôm sau.
Từ Phong gọi điện tới đã là 9 giờ sáng, lúc này thường thì Giang Ý Mạn đã có mặt ở văn phòng.
"Giang tổng, Giang tổng, cô không khỏe chỗ nào sao? Hôm nay Chủ tịch đến kiểm tra công ty, sao cô lại đến muộn? Chủ tịch đã đến rồi đấy, chỉ đợi mỗi cô nữa thôi." Từ Phong toát mồ hôi lạnh.
Tối hôm qua anh đã bận rộn ở công ty cả đêm, cố gắng khiến chủ tịch có cái nhìn thật tốt với chi nhánh của bọn họ, bây giờ thì tốt rồi, Giang đại boss lại đến muộn!
Giang Ý Mạn vẫn nằm trên giường, hôm nay cô không muốn đến công ty, cô không muốn gặp thầy.
“Tôi đau đầu nên sẽ không đến công ty được, anh tự xử lý đi.” Giang Ý Mạn trực tiếp cúp điện thoại.
"..."
Vẻ mặt Từ Phong chua xót, đích thân chủ tịch đến nước F kiểm tra công việc, chuyện lớn như vậy mà Giang đại boss cũng không thèm ló mặt ra.
Ha ha ha!
Từ Phong chỉ có thể cười khổ, Boss càng ngày càng ngông cuồng rồi.
Anh cất điện thoại, xoay người trở lại chỗ ngồi của mình, thực sự rất sợ hãi.
"Chủ... Chủ... Chủ tịch, Giang tổng cô ấy..." Từ Phong không dám nói. Anh biết quá rõ Giang Ý Mann, chắc chắn không phải cô đau đầu, mà là không muốn tới.
“Sao vậy?” Cố Phong Hàm hỏi. Giọng nói anh nghiêm nghị khiến Từ Phong càng thêm run hãi, chỉ có thể nói lại lời của Giang đại boss.
“Giang tổng nói cô ấy đau đầu, hôm nay sẽ không đến công ty.” Từ Phong nói xong liền muốn đi chết.
Kết thúc rồi, kết thúc rồi, nhìn sắc mặt của chủ tịch ngày một đen, hẳn là đang rất tức giận.
"Đau đầu?"
Trái tim Cố Phong Hàm khẽ run lên, e rằng không phải tự nhiên đau đầu, mà là nhìn thấy anh thì sẽ đau đầu!
“Đi mua thuốc gửi qua đó.” Cố Phong Hàm nói với Từ Phong.
Vốn dĩ anh muốn đích thân đến, hiếm khi mới đến nước F được một lần, anh nên đến thăm gia đình Tiểu Mạn mới phải, nhưng sợ là bây giờ Tiểu Mạn không muốn gặp anh, cho nên Cố Phong Hàm đành phải sai Từ Phong đi.
“Vâng, chủ tịch.” Từ Phong gật đầu.
Cố Phong Hàm xoay người rời đi, vì Tiểu Mạn không có ở công ty nên anh cũng không đi kiểm tra nữa.
“Chủ tịch, ngài không đi vào sao?” Từ Phong vội vàng đuổi theo, anh đã chuẩn bị chu đáo cả đêm, vậy chủ tịch lại không đi vào?
“Để hôm khác đi.” Cố Phong Hàm lãnh đạm nói.
Danh Sách Chương: