Lúc Tô Thu Vũ chuẩn bị đi ngủ thì Trần Uy Bằng gọi đến. Cô đoán chắc hẳn là vì Tiểu Lâm Kiệt.
"Lâm Kiệt đang ở chỗ em à?" Giọng nói bên kia truyền đến
"Đúng...Thằng bé vừa ăn tối xong đã lăn ra ngủ rồi. Trông Tiểu Lâm lạ lắm, cứ ủ rũ mãi, hỏi gì cũng không trả lời. Chú cháu hai người xảy ra chuyện gì à?" Cô hỏi
"Em không cần quan tâm nhiều, giúp anh chăm sóc thằng bé vài ngày. Đợi đến lúc Lâm Kiệt vui vẻ sẽ quay về thôi"
"Không cần anh nói em cũng sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Lâm"
Cô không biết lúc này người ở đầu dây bên kia đang khổ sở thế nào. Anh rất lo cháu trai sẽ làm chuyện dại dột, nhưng nghe thằng bé đang ở chỗ của vợ cũng an tâm hơn. Nhiều khi nó còn nghe lời cô hơn cả anh nữa mà.
"Nếu không có việc gì nữa, em tắt máy đây" Cô nói
"Khoan đã, đừng vội tắt"
"Còn có chuyện gì sao?"
"Đột nhiên...muốn nghe giọng em thôi" Anh nói thật lòng
"Trần Uy Bằng..." Cô gọi tên anh
"Sao thế?"
"Trước đây anh có nói với em anh tin vào khái niệm mỗi con đom đóm là một điều ước. Vậy anh đã ước gì?"
"Anh đã ước rất nhiều điều đấy, không nhớ nổi nữa"
Không phải anh không nhớ, mà là không muốn nói ra. Những điều ước đó vốn chưa từng trở thành sự thật.
Sáng hôm sau, những tia sáng chiếu qua cửa sổ, Tô Thu Vũ nhăn mặt tỉnh dậy. Không biết đêm qua Trần Uy Bằng đã gọi đến nói chuyện bao nhiêu lâu mà cô ngủ quên luôn. Anh không chịu tắt máy còn đe dọa nếu cô dám tắt sẽ chạy đến tìm cô lặp lại chuyện đêm qua. Cô sợ quá cũng không dám tắt.
"Chết tiệt, cả hai đêm không yên với anh ta"
Cô rời khỏi phòng lại thấy được Trần Lâm Kiệt đã thức dậy và đang dọn dẹp. Cô vội chạy đến, giành lấy cái chổi lau nhà:
"Tiểu Lâm, ai cho em làm mấy việc này?"
"Em làm được mà, chị không cần lo chổi hỏng" Đứa trẻ ngây thơ đáp
"Không phải, em là bảo bối của chị, bàn tay này không thể làm việc nhà đâu. Mau qua bên kia ngồi để chị làm cho"
Thấy Trần Lâm Kiệt ngơ ra nhìn mình, cô vội đẩy lưng thằng bé: "Đi đi".
Tô Thu Vũ cúi người, cầm chổi lau nhà tỉ mỉ lau dọn, cô nghĩ rồi nói:
"Tiểu Lâm, chị không biết vì sao đột nhiên em lại bỏ đi nhưng mà em cứ ở lại đây, chị sẽ chăm sóc em thật tốt"
"Được" Cậu khẽ đáp
"Bây giờ em không có quần áo, cũng may hôm qua mượn được một bộ đồ của anh trai nhà bên cạnh. Lát nữa chị đưa em ra ngoài ăn sáng, hai chị em mình đi mua quần áo mới."
Trần Lâm Kiệt gật đầu, cũng may vẫn còn người chị này. Xem ra cũng không uổng công tin tưởng Tô Thu Vũ. Chí ít hiện tại vẫn còn có người yêu thương cậu, mọi người trong nhà đều giấu cậu chuyện động trời đó mà.
"Hôm nay là ngày nghỉ chắc em không cần đi học đâu nhỉ?" Cô hỏi, chỉ sợ trường học của Trần Lâm Kiệt yêu cầu quá cao
"Sau này em cũng không định đến trường nữa"
"Sao lại không đi học? Ở trường Tiểu Lâm có rất nhiều bạn mà" Cô kinh ngạc
"Chị không cần biết"
Vì Trần Lâm Kiệt giữ kín quá cô cũng không dám hỏi.
Hôm nay Tô Thu Vũ đã khỏe hơn nên sau khi đưa Tiểu Lâm đi ăn sáng và mua quần áo cô vội cấp tốc đến công ty cho kịp giờ.
Vẫn như mọi ngày Trình Nhã Tịnh lại đến làm phiền Trần Cảnh Văn, như một thói quen cô tự tránh đi.
Buổi trưa hôm đó...
"Không biết Tiểu Lâm ăn gì chưa. Hồi sáng mình nói trưa nay sẽ về nấu ăn nhưng thằng nhóc nói không cần, có thể tự đi mua đồ ăn ngoài. Lo quá, thằng bé có bao giờ phải làm việc gì cực khổ đâu"
Nghĩ là làm, cô cầm điện thoại tiến ra ngoài muốn gọi cho Tiểu Lâm Kiệt. Nhưng lúc đi qua ngã rẽ hành hang thì đụng phải Tiêu Mộng Nguyệt_ Giám đốc công ty Văn Nhất. Lúc đó cô ta đang cầm khay đựng đồ ăn về phòng, vừa đi vừa xem điện thoại, thế là bao nhiêu đồ ăn đều đổ hết lên người Tô Thu Vũ. Chiếc váy trên người cô đều bị làm bẩn hết.
"Nóng quá!" Tô Thu Vũ nhăn mặt.
Tay và váy cô đều bị canh nóng dội lên, đây là nước sôi rồi còn nước nóng gì chứ? Vậy mà Tiêu Mộng Nguyệt cô ta vẫn bình thường, cũng không bị bẩn một chút.
Những nhân viên khác đều lo lắng chạy lại, còn có người lấy khăn giấy lau cho Tô Thu Vũ, nhưng bàn tay cô bị nước nóng dội vào đã đỏ lên hết. Tiêu Mộng Nguyệt còn không chút quan tâm cô:
"Tô Thu Vũ, cô đi đứng không biết nhìn sao? Mắt cô để đi đâu thế?"
Tiêu Mộng Nguyệt nổi tiếng là người khó tính trong công ty, thích làm khó người khác. Ngay ngày đầu Tô Thu Vũ đến cô ta đã không thích cô, cho đến khi Trình Nhã Tịnh xuất hiện lại càng tỏ rõ ý ghét cô hơn. Những đồng nghiệp bên cạnh vốn không thích hành động của Tiêu Mộng Nguyệt:
"Giám đốc Tiêu, rõ ràng là chị đi không nhìn đường"
"Ai cũng có thể thấy chị vừa đi lại còn xem điện thoại"
Tiêu Mộng Nguyệt tức giận:
"Cô ta không biết tránh sao? Làm đổ hết bữa trưa của tôi rồi."
Tô Thu Vũ chỉ đành dùng ánh mắt ra hiệu cho những người xung quanh không cần xen vào:
"Chị Mộng Nguyệt, tôi xin lỗi vì đụng trúng chị. Lần sau tôi sẽ đi đứng đàng hoàng. Tôi đền cho chị bữa này được không?"
Vì để không làm lớn chuyện Tô Thu Vũ đành nhượng bộ:
"Từ đầu như thế có phải tốt hơn không? Tôi cũng chẳng cần cô đền gì đâu, một bữa ăn rẻ tiền thôi, chỉ là mất công mua lại" Tiêu Mộng Nguyệt tặc lưỡi rời đi
Tô Thu Vũ không thể không nói lời cảm ơn với mọi người, dù bất bình nhưng bọn họ cũng chỉ là người làm công, không nên đắc tội với Giám đốc công ty. Nhưng đúng là cô cũng không biết tránh, lỗi không phải hoàn toàn ở Tiêu Mộng Nguyệt, nhưng cô ta cũng không nên có thái độ như thế.
"Thu Vũ, cô không sao chứ?" Trình Nhã Tịnh lo lắng chạy ra
"Tôi không sao" Tô Thu Vũ lắc đầu trả lời
Dáng vẻ hiện tại của cô cũng thật thê thảm, Trình Nhã Tịnh cũng thấy kinh khủng nữa:
"Lát nữa cô có hẹn đi kí hợp đồng cùng anh Cảnh Văn, thế này làm sao mà đi được?"
"Tôi sẽ về thay ngay"
"Sắp hết giờ nghỉ trưa rồi, không kịp đâu. Hơn nữa mang bộ dạng này ra ngoài cũng kì lắm" Một cô đồng nghiệp nói.
Trình Nhã Tịnh nảy ra ý hay:
"Tôi mới mua một bộ đồ, dáng người chúng ta tương đương nhau. Tôi tặng bộ đồ đó cho cô"
Vì đây là một cách giải quyết nhanh nên Tô Thu Vũ cũng nhận lấy lòng tốt của Trình Nhã Tịnh mà mang túi đồ vào phòng vệ sinh thay. Cô xót xa nhìn bàn tay mình, vì bỏng mà đã đỏ hết rồi, mau chóng ngâm tay trong nước lạnh trước rồi mới rửa thức ăn bám trên người.
"Không ngờ Trình tiểu thư lại là người tốt hiếm gặp. Hôm qua Trần Uy Bằng còn nói không nên tin tưởng cô ấy"
Nhắc đến Trần Uy Bằng, Tô Thu Vũ nghĩ lại, cô cũng gọi là thân thiết với Cảnh Văn, mà Trình Nhã Tịnh rất thích Trần Cảnh Văn. Như anh nói, biết đâu Trình Nhã Tịnh sớm đã ghét cô.
Nghĩ rồi cô lấy bộ đồ trong túi ra xem, là một chiếc váy trễ vai màu đỏ đẹp đẽ, còn là hàng hiệu. Chiếc váy không có vấn đề gì, không quá rộng, cũng không quá chật.
"Có phải là Trần Uy Bằng nói quá rồi không?"
Cuối cùng, cô quyết định lấy điện thoại ra gọi cho Lục Trí.
Lúc này Lục Trí đang đứng phía sau Trần Uy Bằng soát lại lịch trình hôm nay, từ sáng đến giờ Trần Uy Bằng cứ ngồi đó mà thẫn thờ, luôn mang một vẻ mặt, không nói gì cũng chẳng làm việc, giấy tờ tài liệu xếp một đống trên bàn, công việc thì chất đầy ra đó. Lục Trí đã lâu rồi không thấy Tổng Giám đốc trong bộ dạng này nên cũng có chút sợ:
"Tổng Giám đốc đã ngồi như thế từ sáng đến giờ rồi, không nói gì cũng không làm việc, nét mặt cứ nặng nề như có người sắp chết ấy. Các nhân viên đã sợ lắm rồi. Lẽ nào là vì cả thiếu phu nhân và tiểu thiếu gia đều bỏ đi?"
Điện thoại trong túi Lục Trí đột nhiên reo lên, trên màn hình hiện rõ dòng chữ to như đập vào mắt người khác: "Thiếu phu nhân". Nghĩ nhất định phải có việc quan trọng, anh vội nghe máy.
"Thiếu phu nhân, tôi Lục Trí đây!"
Trần Uy Bằng liếc nhìn Lục Trí, là Tô Thu Vũ gọi đến sao?
"Lục Trí, cứu tôi với!" Đầu dây bên kia vọng đến tiếng của Tô Thu Vũ
Danh Sách Chương: