• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nếu cậu bị xe tông sẽ không chết ngay đâu, còn phải chịu đau đớn nữa"

Một giọng nam trầm vang lên bên cạnh khiến Tô Thu Vũ phải dừng chân liếc nhìn. Đó là Trần Cảnh Văn, là hội trưởng hội học sinh của trường cô đang học, nổi tiếng đẹp trai, thành tích xuất sắc, là kiểu người hằng cô gái mơ ước. Tô Thu Vũ dù ở trong Tô gia không được yêu thương nhưng khi đến trường lại là tâm điểm, xinh đẹp, học giỏi, trong các kì thi cô luôn đứng số 1 đầu bảng, còn Trần Cảnh Văn chỉ đứng số 2. Thành tích như vậy nhưng Tô Đình vẫn ghét bỏ cô.

"Vậy...phải làm sao để chết ngay?" Cô thành thật hỏi, đôi mắt vẫn mông lung nhìn xe cộ qua lại

"Tại sao cậu lại muốn chết đi? Ở ngoài kia vẫn còn nhiều người đáng thương khác nhưng họ đều khao khát được sống. Người đã nuôi cậu không lớn sẽ không mong thấy cậu chết đâu"

Cô giật mình, Trần Cảnh Văn nói đúng, mấy năm qua quản gia bà ấy đã hi sinh vì cô quá nhiều, chỉ mong cô sống sót, cô cũng hứa với bà ấy sẽ sống tốt rồi. Bây giờ mà chết đi khi xuống dưới đó cô biết đối diện với bà ấy thế nào?

Nhìn bộ dạng hiện tại của Tô Thu Vũ, Trần Cảnh Văn nghĩ nhất định cô đã trải qua chuyện gì đó cực kì khủng khiếp mới tuyệt vọng đến mức này. Thu Vũ mà anh biết luôn là một cô gái hồn nhiên, đầy nghị lực sống.

"Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng mong cậu nghĩ thoáng một chút, đừng làm chuyện dại dột"

"Tôi biết rồi, cảm ơn cậu"

Tô Thu Vũ như vô hồn lững thững bước đi, Trần Cảnh Văn chỉ nhìn theo bóng lưng cô dần khuất. Cô không qua đường nữa mà muốn tìm một nơi nào đó nghỉ chân.

Nhưng đi chưa được bao xa một chiếc ô tô dừng lại chắn đường đi của Tô Thu Vũ khiến cô phải dừng chân. Tô Tuyết Nhàn bước xuống, vô cùng hả hê khi thấy em gái trong bộ dạng tả tơi này:

"Đêm qua đi chơi có vui không? Nhìn thế này không phải là bị kẻ nào đó cưỡng hiếp chứ?"

Tô Thu Vũ không muốn quan tâm đến chị gái mà đi vòng qua xe, cô phải thoát khỏi đây.

"Mày định đi đâu? Dám phớt lờ tao à?" Tô Tuyết Nhàn nắm chặt lấy tay cô

"Buông ra!" Cô cố giằng tay lại nhưng sức cô hiện giờ yếu quá

Cuối cùng cô vẫn bị lôi lên xe, mang về Tô gia.

Tô Đình nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của Tô Thu Vũ thì không quan tâm đến, còn mạnh mẽ giáng một cái tát đau điếng xuống mặt cô:

"Cả đêm qua mày đã đi đâu? Sáng nay nhà trường đã gọi đến nói mày không đi học? Nhìn bộ dạng của mày xem, chỉ biết làm tao mất mặt"

Cô rưng rưng nước mắt giải thích:

"Đêm qua chị bắt con đi uống rượu rồi vứt con vào rừng"

Tô Tuyết Nhàn chạy đến nhõng nhẽo ôm lấy tay Tô Đình:

"Bố, con không biết gì cả. Đêm qua là con bé đã về trước, còn không nói lời nào với con khiến con lo lắng đi tìm cả đêm. Con bé lại chứng nào tật nấy, đổ hết mọi tội lỗi lên đầu con"

Tô Thu Vũ trừng mắt nhìn chị gái, chỉ cần cô ta lên tiếng Tô Đình sẽ không coi lời nói của cô ra gì.

"Bố xem, thế này chắc là Thu Vũ đã ở cùng tên nào đó cả đêm. Cái áo khoác con bé đang mặc là áo của đàn ông mà, còn là thiết kế đặc biệt nữa. Chắc hẳn đó phải là một tên giàu có mới lừa được Thu Vũ"

Cô lại không biết đến chuyện này, chỉ là muốn che đi những chỗ bị rách thôi. Cô vẫn phủ định quyết liệt:

"Không phải như vậy. Đêm qua rõ ràng là chị..."

Còn chưa để em gái nói hết câu Tô Tuyết Nhàn đã tiến lên hung hăng kéo lấy áo khoác trên người Tô Thu Vũ, lộ ra chiếc váy bị xé rách, những vết đỏ hồng ở cổ và vết cắn còn rỉ máu:

"Đấy, con nói không sai. Nó còn nhỏ tuổi mà đã thế, sau này nhất định còn gây ra chuyện lớn hơn"

Giúp việc đều xì xào với nhau:

"Quả nhiên là mẹ nào con nấy"

"Cô ta còn giỏi hơn mẹ mình nữa, mới 17 tuổi thôi mà"

"Các cô đang nói người phụ nữ ở quán bar kia à?"

Tô Đình không nhân nhượng mà giáng xuống mặt cô con gái thứ một cái tát nữa, cùng với sự phẫn nộ. Tô Thu Vũ ngã ra sàn, khóe miệng chảy máu:

"Tại sao bố không tin con? Con bị hại, là chị đã đẩy con vào rừng mà"

Ông ta tàn nhẫn đạp cô một cái:

"Mất mặt xấu hổ. Mày lại còn đổ lỗi cho chị mày. Nếu mày không có lỗi thì người ta lại thèm nhìn đến mày sao?"

Tô Tuyết Nhàn nở nụ cười đắc ý. Sau đó Tô Thu Vũ bị nhốt vào phòng, tự kiểm điểm lại bản thân, cô oan ức như vậy mà không làm được gì.

Bên Trần Uy Bằng, anh đã quay về mà không chút thương tích nào.

"Này, đêm qua nghe nói cậu bị đám hoang dã kia tấn công, không sao chứ?" Từ Tuấn chạy đến

"Suýt thì chết thôi. Cũng may gặp được người" Trần Uy Bằng cởi chiếc áo sơ mi trắng đã dính đầy máu, anh thẳng tay vứt vào thùng rác

"Đúng là không còn vết thương nào. Tôi dám cá là do tên Trần Uy Thuận đó, chẳng qua không có bằng chứng."

Từ Tuấn cho người mang một cái ly đến, bên trong có chứa một thứ chất lỏng màu đỏ:

"Uống đi, còn nóng đấy. Dù vết thương đã khỏi nhưng cũng cần phải bổ sung năng lượng"

Trần Uy Bằng cầm lên rồi lại chán ghét đặt xuống:

"Tôi không uống"

"Gì thế? Trước đây cậu đâu có kén chọn thế này?"

Không hiểu sao anh cứ nhớ mãi mùi máu đêm qua, thơm và ngọt hơn những loại máu anh từng nếm, hiện tại vốn không tiếp nhận nổi những loại máu khác. Nghĩ lại chuyện kì lạ xảy ra đêm qua, anh hỏi:

"Máu người có khả năng rút cạn lí trí con người sao?"

"Cậu hỏi gì mà kì lạ thế? Trừ khi đó là máu của người cậu thích"

"Người tôi thích? Cậu cũng biết mấy trăm năm qua tôi không tiếp xúc với cô gái nào mà, lại còn là con người"

Hơn nữa đó còn là lần đầu hai người gặp mặt. Anh thật muốn tìm cô gái kia để xem rốt cuộc có chuyện gì, chỉ trách anh bỏ đi quá vội vàng. Từ Tuấn lắc đầu nhún vai:

"Tất nhiên tôi biết cậu không uống máu đồng loại. Tôi cũng chịu đấy"

Vài ngày trôi qua, Tô Thu Vũ chấn chỉnh lại tinh thần, cuối cùng cũng được thả ra. Cô đến trường học.

Nhưng trên đường đến lớp ai cũng nhìn cô rồi xì xào bàn tán:

"Nghe nói cô ta bị cưỡng hiếp đấy"

"Thật sao? Đúng là rẻ mạt, nếu cậu ta không lẳng lơ chắc cũng không ai thèm"

"Hạng người như vậy mà đứng top 1 sao? Không xứng chút nào"

Tô Thu Vũ biết ngay đây là chuyện tốt do Tô Tuyết Nhàn làm ra, cho dù cô có nói gì bọn họ cũng đều cho cô là loại con gái hư hỏng, không biết xấu hổ, tại vì mẹ của cô xuất thân không trong sạch nên khi những tin đồn lan ra lại như giọt nước tràn ly. Khoảnh khắc đó trái tim cô như vỡ vụn ra...Cô đã chạy về nhà trước sự chế giễu của bọn họ. Trần Cảnh Văn lại một lần nữa nhìn theo cô, ánh mắt phức tạp.

Sau ngày hôm đó, Tô Thu Vũ không dám bước ra khỏi cửa nữa, tự nhốt mình trong phòng, không ăn không uống. Tô Tuyết Nhàn rất vui sướng khi đạp được người khác xuống dưới chân:

"Đều là do mày tự chuốc lấy, mày với mẹ mày đều y hệt nhau. Thấy mày như vậy, tao rất vui" Tô Tuyết Nhàn thản nhiên ngồi uống tách cà phê

Một hầu gái bước lên:

"Tiểu thư, người trong phòng kia đã hai ngày không ăn gì rồi. Lỡ cô ta chết thì sao?"

"Mang cơm đến cho Thu Vũ, không được để nó chết. Nó còn phải tận hưởng cuộc sống thú vị này nữa" Cô ta cười thâm hiểm đặt chiếc điện thoại trong tay xuống bàn

Cô hầu gái lập tức đi chuẩn bị những món ăn ngon rồi mang đến phòng Tô Thu Vũ.

Tô Đình biết được Tô Tuyết Nhàn cho người mang cơm cho em gái thì hỏi:

"Là con cho người mang cơm đến cho nó à?"

Tô Tuyết Nhàn giả vờ hiền lành, ánh mắt thương xót:

"Vâng ạ, Thu Vũ là em gái của con, sao con nỡ để con bé chết đói? Dù sao đứa trẻ đó cũng là con gái của bố"

Ông ta hừ lạnh một cái:

"Con không cần phải quan tâm đến một đứa khiến Tô gia mất mặt, còn luôn đổ tội cho con. Bố chỉ có một đứa con gái là con thôi, giữ lại nó để sau này còn việc dùng đến"

Tô Tuyết Nhàn mỉm cười, rõ ra là cô ta vừa sinh ra đã ở vạch đích, vậy mà còn không chịu buông tha cho Tô Thu Vũ, một người yếu đuối vốn không có chút sức lực để phản kháng.

Tô Thu Vũ nằm trên giường, khuôn mặt không tia biểu cảm, cô ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ, lại đến đêm rồi.

"Đã rất lâu mình không ra ngoài, cũng ngột ngạt quá rồi"

Tô Thu Vũ rời khỏi giường, đôi chân chậm rãi ra khỏi phòng. Trên dưới Tô gia đều đã ngủ say.

Đêm đến thật tĩnh mịch, đến cả một chiếc xe hay cả một bóng người cũng không có, không ồn ào như ban ngày. Tô Thu Vũ bước đến cầu lớn, cô đứng nhìn làn nước chảy xiết dưới sông rồi lại quay người, cô ngồi xuống ghế đá cạnh đó, ngước lên quan sát những vì sao sáng trên trời:

"Tô Thu Vũ, tại sao cô cứ kiên trì sống một cuộc đời nhục nhã thế này?"

Nghĩ đến những uất ức mình phải chịu từ nhỏ đến khi lớn lên, cô lại bật khóc nức nở.

"Cậu không sao chứ?"

Một giọng nói quen thuộc vang lên, là Trần Cảnh Văn. Cô ngẩng đầu nhìn cậu ta rồi nhanh chóng quay đi, ngữ điệu có phần uất nghẹn:

"Tôi không sao. Nửa đêm rồi cậu còn ra ngoài à?"

"Tôi không ngủ được, ra ngoài đi dạo vô tình thấy cậu ở đây"

Trần Cảnh Văn đánh liều ngồi xuống cạnh Tô Thu Vũ, còn đưa tay lau nước mắt cho cô:

"Cậu không chê tôi bẩn sao?"

Anh lắc đầu, ngữ điệu hết sức nhẹ nhàng:

"Cậu không bẩn, người bẩn là kẻ đã hại cậu và những kẻ soi mói người khác dù không biết thực hư. Sớm biết thế này ngày hôm đó tôi đã đưa cậu đi rồi"

"Cậu đưa tôi đi cũng không thay đổi được gì đâu"

"Sao cậu biết là không thay đổi được gì?"

Cô im lặng không trả lời, cậu ấy là người đầu tiên đồng cảm với cô. Học cùng nhau đã được 2 năm, đây là lần đầu hai người nói chuyện với nhau lâu thế này. Nếu ngày hôm đó Trần Cảnh Văn kiên quyết đưa cô đi thật thì mọi chuyện cũng không tồi tệ hơn.

"Nghe này, việc cậu sống hay chết đi không phụ thuộc vào người khác đâu, mà là do chính cậu quyết định"

Cô tròn mắt, rõ ràng hôm trước anh còn khuyên cô đừng làm việc dại dột, phải nghĩ đến người thân trước khi hành động, thế mà hôm nay lại giống như muốn cô chết.

"Tôi có một người anh trai, anh ấy rất thương tôi. Nhưng tôi là nguyên nhân gây ra cái chết của anh ấy và người vợ anh yêu nhất, cả gia đình chỉ còn tồn tại một đứa trẻ non nớt. Ông nội đã muốn đánh chết tôi"

Ánh mắt vô cảm của Trần Cảnh Văn khiến Tô Thu Vũ thấy lạnh lẽo:

"Vậy thì sao?" Cô hỏi

"Tôi với đôi tay nhuốm máu đã muốn chết đi, khi đó tôi cũng tuyệt vọng lắm, không khác cậu đâu. Nhưng tôi nghĩ rằng bản thân đã cố gắng từng ngày để sống sót đến tận hôm nay tại sao lại phải chết đi?"

Anh đưa mắt nhìn cô, biết ngay mà. Khi nghe câu chuyện này thể nào cô cũng đơ ra.

"Khiến anh trai và chị dâu mất mạng không phải còn kinh khủng hơn cả mình sao? Cậu ấy vẫn còn tỉnh táo để kể lại?" Cô tự hỏi

"Cũng giống như cậu đấy. Sinh tồn phụ thuộc vào ý chí của con người, cậu đã cố gắng sống sót mà còn muốn tự sát, lại còn vì một chuyện oan ức. Nếu cậu chết đi những người kia chỉ nghĩ là do cậu không chịu được nhục nhã rồi lại cười cợt cậu"

Thiết nghĩ anh nói cũng đúng. Cô đã cố gắng sống sót mà, bà quản gia chỉ yêu thương cô và tiếp thêm động lực.

"Chắc cậu cũng không thoải mái gì đâu" Cô cúi gằm

"Hả?"

"Chuyện của anh cậu...Cậu lấy câu chuyện này ra để tôi suy nghĩ thông suốt, nhưng cậu cũng đâu thoải mái gì."

Trần Cảnh Văn cười khổ, kể ra rồi mọi việc cũng không nhẹ nhõm hơn.

"Cậu luôn miệng nói mình là nguyên nhân gây ra cái chết của anh trai và chị dâu, nhưng thật sự lỗi chỉ ở mình cậu sao? Tự ôm hết trách nhiệm về phía cậu chỉ khiến mọi việc tồi tệ hơn thôi" Cô ngây thơ nói, dù sao cô cũng không phải là người trong cuộc

"Cậu nói cũng đúng..."

Không rõ hai người nói những chuyện gì với nhau nhưng được một lúc thì Tô Thu Vũ đã thiếp đi, dạo này cô không ngủ đủ giấc vì chỉ toàn gặp ác mộng, đột nhiên hôm nay lại trút đi phần nào nên đã nhẹ nhõm hơn.

Sáng hôm sau, Tô Thu Vũ vừa tỉnh giấc đã thấy mình đang nằm trong căn phòng quen thuộc.

"Đêm qua là Cảnh Văn đã gọi taxi đưa mình về. Chết thật, sao mình có thể ngủ quên chứ?"

Cô quyết định đến trường, bỏ qua những lời nói xấu xa kia, ít ra cũng có người chịu tin cô rồi. Tô Tuyết Nhàn rất ngạc nhiên vì em gái lại quay về lúc đầu, như không có gì xảy ra.

Tô Thu Vũ đến thư viện tìm Trần Cảnh Văn:

"Hôm qua xin lỗi cậu nhiều, tôi ngủ quên lại còn để cậu thuê taxi đưa tôi về. Tôi sẽ trả tiền cho cậu"

Trần Cảnh Văn lập tức từ chối:

"Tôi không thể để cậu ngủ ở ngoài, còn tiền taxi cậu không cần trả đâu." Anh gãi gãi đầu:"Cậu đừng nên suy nghĩ nhiều, bọn họ chán rồi sẽ im lặng thôi. Hơn nữa cậu là người bị hại mà. Thấy cậu có nghị lực trở lại là tôi vui rồi"

"Vậy thôi, không làm phiền cậu nữa"

Tô Thu Vũ nhanh chóng rời đi, hiện tại danh tiếng của cô không được tốt lắm, phải tránh xa Trần Cảnh Văn để tránh liên lụy đến anh.

"Này..." Trần Cảnh Văn giơ tay ra định gọi cô, nhưng cô lại đi nhanh quá

Trần Cảnh Văn biết Tô Thu Vũ vội vàng bỏ đi là không muốn anh bị liên lụy, nhưng anh không hề sợ bọn họ lời ra tiếng vào. Từ rất lâu về trước anh đã thích Tô Thu Vũ rồi, nhưng lại không có cơ hội để nói ra, cũng chỉ là mình anh đơn phương. Cho dù cô có biết thành bộ dạng gì đi nữa thì anh vẫn sẽ chấp nhận cô."



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK