Mặt trời đỏ đang dần rơi xuống, cực quang nơi chân trời bắt đầu hiện lên.
Tạ Điệt và Giang Trạch Dư cùng nhau đi bộ qua nửa khu rừng đen để đến thị trấn màu vàng ấm áp cách đó không xa.
Địa điểm quay phim cách khách sạn nơi họ ở chỉ mất bốn mươi phút đi bộ, đi dạo vào lúc chạng vạng tối như vậy rất thích hợp. Tuy nói là buổi tối, nhưng còn chưa tới bốn giờ chiều, đối với một thành phố nhỏ có vĩ độ cực cao như vậy vào mùa đông, lúc này chính là thời điểm mặt trời lặn.
Hai người đều không nói chuyện, chỉ lặng lẽ đi qua con đường phủ đầy tuyết giữa những cây tuyết tùng.
Con đường trước mặt dường như là ranh giới phân chia giữa thô sơ và hiện đại – phía sau họ là những cánh đồng băng tuyết và khu rừng nguyên sinh, phía trước là thủ phủ sầm uất của Tây Bắc, nhưng cái gọi là thủ phủ Tây Bắc lại không thịnh vượng như vậy, thậm chí còn tệ hơn một thành phố nhỏ ngẫu nhiên ở Trung Quốc.
Lúc còn ở trong khu rừng tuyết tùng, Tạ Điệt lo lắng Giang Trạch Dư không thể nhìn thấy đường đi nên vẫn luôn dìu anh. Bây giờ khi đã đi đến con đường cái sáng đèn của thị trấn, Tạ đại tiểu thư, người mà một chút thua thiệt cũng không chịu được lập tức xảo diệu đem trọng tâm chếch đi, cuối cùng đảo ngược lại là anh dùng sức dìu cô.
Tạ Điệt chưa thích nghi được với sự chênh lệch múi giờ tận 15 tiếng giữa nơi này và Bắc Kinh, mí mắt cô cứ không ngừng rũ xuống, cô hít một hơi thật sâu và ngửi thấy hương vị lạnh lẽo độc đáo của mùa đông trong không khí, còn có hương thơm dịu nhẹ của tuyết tùng phía sau.
Hiện tại ở Bắc Kinh đang là 6h chiều, là thời điểm ngủ ngon nhất. Đồng hồ sinh học khiến mắt cô dần dần chìm xuống, người đi đường và cửa hàng trước mặt biến thành một khối ấm áp và lơ lửng. Tạ Điệt không khỏi có chút hối hận khi quyết định đi bộ về, bây giờ cô buồn ngủ như vậy, dựa vào một mình cô chắc chắn không thể nào tự mình đi về khách sạn.
Cũng may là còn có một người đáng tin cậy ở bên cạnh, trọng lượng nửa người của cô áp lên người anh, thế nhưng một tia đong đưa anh cũng không có, chỉ ổn định vững chắc dìu cô về phía trước.
So với 5 năm trước, anh đã trưởng thành, bây giờ đã là một người đàn ông có bờ vai rộng và lồng ngực rắn chắc.
Hai người chậm rãi đi dọc theo bên đường, như một đôi tình nhân nhỏ đang cùng nhau du ngoạn.
Thị trấn Yellowknife không có nhiều nhà cao tầng, địa hình cũng bằng phẳng, độ cao cực thấp so với mặt nước biển, đỉnh núi phủ đầy tuyết trắng xoá, dáng vẻ bất di bất dịch dường như đã tồn tại trên trái đất này hàng nghìn năm.
Trung bình mỗi năm nơi này có rất nhiều hiện tượng sức mạnh thiên nhiên mà đại đa số ở các thành phố lớn khác không thể nhìn thấy được, không cần trải qua điêu khắc cũng đều lộ ra sự hoang sơ, khắc nghiệt, một thủ phủ với dân số chỉ 20.000 người giống như một nhóm người cô đơn tụ tập bên ngoài vòng Bắc Cực đã giành lấy một nơi như vậy từ bàn tay của thiên nhiên, và vẽ lên nó như một thành phố.
“Điệt Điệt, em nhìn cặp vợ chồng phía trước xem”.
Tạ Điệt híp đôi mắt buồn ngủ đến cực điểm nhìn họ, trước họ vài bước, một cặp vợ chồng lớn tuổi tay trong tay bước ra khỏi một cửa hàng Ấn Độ nhỏ. Ông lão tóc bạc đang mặc một chiếc áo khoác bạc màu, tay trái xách một túi thực phẩm dùng để nấu Cari, trong đó có một hộp thịt nhìn không ra loại gì và một bó cần tây xanh mượt, tay phải nắm lấy tay một bà lão cũng có mái tóc bạc trắng và tóc mai đầy đặn, chậm rãi cùng bước về phía trước.
Tạ Điệt cứ nhìn họ đi vào con hẻm lát gạch đỏ cam cách đó không xa, bóng dáng khuất dần.
Tạ Điệt quay qua nhìn người đàn ông cao hơn cô một cái đầu, mặt trời lặn dần, sườn mặt anh bị chiếu rọi đến phiếm hồng, gương mặt cực kỳ xuất chúng, vẫn là dáng vẻ anh tuấn đến rung động lòng người của năm đó.
Giang Trạch Dư nói với giọng điệu bình tĩnh: “Anh rất hâm mộ hai người họ”.
Tạ Điệt buông tay anh ra, tim cô đập “thình thịch”, lại bắt đầu nói những lời khó nghe: “……..Hâm mộ cái gì? Hai ông bà lão đó hẳn là người địa phương, nơi đây hẻo lánh như vậy, phạm vi vài trăm dặm đều là dân cư thưa thớt và cánh đồng băng, ở đây sinh sống cả đời có ý nghĩa gì chứ? Huống chi…..anh xem ông lão kia, tay trái ông ấy cầm nhiều đồ như vậy nhưng lại không có một chiếc túi nào để đựng chúng, áo khoác trên người cũng bạc cả màu, rõ ràng là điều kiện kinh tế không được tốt”.
Cô cười cười một cách mất tự nhiên: “Giang Trạch Dư, anh giờ đã là một người có tiền còn từng lên Tạp chí Times, với cuộc sống nghèo khó như vậy, thì…… có gì phải hâm mộ?”
Đôi mắt cô nhìn anh chằm chằm không chớp lấy một cái, háo hức chờ đợi câu trả lời.
Giang Trạch Dư siết chặt bàn tay trên eo cô, đi ngang qua một nhà hàng sáng đèn nhất trên con phố, thanh âm nặng nề như cơn gió đêm: “Anh chỉ hâm mộ ông ấy đã ở tuổi này rồi còn có thể nắm tay cô gái của mình cùng về nhà”.
Anh dùng từ “cô gái”, thật ra không phù hợp với hình tượng bà lão mập mạp lùn lùn tóc bạc phơ khi nãy, nhưng lúc này lại làm Tạ Điệt gần như bật khóc.
Dù tóc bạc phơ hay gần đất xa trời, trong tình yêu, trước mặt người thương, bà vẫn mãi là một cô gái.
Anh không thể nói bất kỳ lời âu yếm lộ liễu nào, tuy câu nói đó dường như có vẻ không liên quan đến anh và cô, nhưng từng lời từng chữ như những nhát dao cứa vào tim cô: “Điệt Điệt, anh đã từng cho rằng, cả đời này anh sẽ không có khoảng thời gian nào như lúc này. Nếu được, anh sẵn sàng đánh đổi mọi thứ”.
Anh nói, anh sẵn sàng đánh đổi mọi thứ, bao gồm tự do, tiền tài, thậm chí cả tính mạng.
Tạ Điệt đột nhiên hiểu rằng anh đã chọn đáp án cho câu hỏi trắc nghiệm mà 5 năm nay vẫn nằm sâu trong lòng cô.
Lúc này cái đầu đang mơ màng sắp ngủ chợt bừng tỉnh, màng nhĩ bị kích động, trái tim hoảng loạn, cô nghe thấy chính mình nói: “Giang Trạch Dư, có một chút chuyện em nhất định phải nói với anh, là một câu chuyện xưa rất dài rất dài, có thể phải mất cả một đêm mới nói xong, anh bằng lòng nghe em nói không?”
Đó thật sự là một câu chuyện xưa rất dài rất dài…..phải bắt đầu kể từ 12-13 năm trước.
Lâu đến nỗi khi tự mình nhớ lại, cô cảm thấy những câu chuyện nặng nề đó thật mơ hồ và rời rạc, như thể chúng đã xảy ra ở một kiếp trước.
Mặt trời đỏ gay gắt trên phố, những căn nhà xanh thẵm bị nhuộm thành một màu tím.
Giang Trạch Dư gật đầu, mặc dù không biết cô sẽ nói gì, nhưng trong lòng anh đã có một chút dự cảm.
Tạ Điệt hít sâu một hơi: “Giang Trạch Dư, anh có nhớ ngày hôm qua em đã hỏi anh, có nhớ lần gặp đầu tiên của chúng ta không? Thật ra…”
Cô căng da đầu để nói lời mở màn, nhưng cuối cùng dũng khí mà cô vất vả thu thập được đã bị cắt ngang bởi tiếng còi xe đinh tai nhức óc phía sau. Tạ Điệt quay đầu, một chiếc xe địa hình thô kệch đang đậu ở bên đường với những chiếc xích sắt chống trượt bao quanh lốp xe dày cộp.
Lâm Cảnh Thước trong bộ đồ tuyết màu đỏ, thò đầu ra khỏi cửa sổ ghế phụ với vẻ hưng phấn, mặt mày hớn hở vẫy tay chào họ: “Sunny, vô xảo bất thành thư! Mang người đàn ông bên cạnh em cùng đi uống rượu với chúng tôi đi. Đạo diễn Chu nói dẫn chúng ta đi uống rượu Pulque của người dân Anh-Điêng, tiểu Sầm Ninh cũng đi đó”.
**Vô xảo bất thành thư: là thành ngữ TQ, nghĩa là trùng hợp một cách kỳ lạ.
Tạ Điệt: “……”
Anh chàng người Mỹ từ ngữ rối loạn lung tung với vẻ mặt đang vui vẻ, đã thành công đem tâm tình lãng mạn của cô từ trên boong tàu Titanic lững lẫy biến thành bữa tiệc náo nhiệt cùng những chiếc váy cỏ trên bãi biển Hawaii.
“Thật ra lần đầu gặp mặt của chúng ta ở…..ishhhhhh”
Tạ Điệt giãy giụa cố gắng tiếp tục kể câu chuyện bị gián đoạn của mình, lại thấy rằng những cảm xúc vừa ấp ủ trong tâm trí đã hoàn toàn biến mất.
“……”
Tạ Điệt cuối cùng đã hiểu tại sao trong các bộ phim nước ngoài, trước khi người già kể cho con cháu nghe những câu chuyện thời trẻ, họ thường yêu cầu người nhà ngồi ngay ngắn chỉnh tề trước lò sưởi. Cuối cùng cũng hiểu câu chuyện xưa về chú tiểu lúc nào cũng bắt đầu bằng câu “Ngày xửa ngày xưa có một ngọn núi, trên núi có một ngôi chùa”.
Kể chuyện xưa cần phải có bầu không khí.
Cô quay đầu, mím môi nhìn người đàn ông bên cạnh mình, trong ánh mắt tràn đầy vẻ chật vật đáng thương.
Giang Trạch Dư buồn cười xoa nhẹ đầu cô.
Anh biết, câu chuyện cô sắp kể có lẽ không dễ dàng. Thật ra khi vừa nhìn thấy tơ máu hồng trong ánh mắt khốn đốn của cô, anh đã cảm thấy hôm nay có lẽ không phải là ngày tốt để nghe chuyện.
“5 năm anh vẫn chờ được, thêm một chút thì có sao? Điệt Điệt, nếu em muốn nói, thì hôm nay cứ theo bọn họ đi uống rượu, sao đó trở về ngủ một giấc thật ngon, ngày mai tinh thần sảng khoái lại kể cho anh nghe, được không?”
Tạ Điệt chớp chớp đôi mắt khô cằn, ủ rũ cụp đuôi kéo người đi đến chiếc xe địa hình.
Băng ghế sau chỉ có 1 mình Sầm Ninh đang ỉu xìu bẹp dính lên ghế da chơi game trên điện thoại, ngẩng đầu nhìn thấy người đang tiến vào, lập tức ngồi thẳng nhường chỗ. Giang Trạch Dư gật đầu với cậu ta, ngồi ở chính giữa, vươn tay về phía Tạ Điệt đang ngồi cạnh cửa sổ. Trên ghế lái, Chu Tử Dương một tay đặt lên vô lăng, tay kia gác lên khung cửa sổ đang mở, áo khoác kéo lên đến khuỷu tay. Tạ Điệt nhìn thấy một hình xăm hoa sơn chi nhỏ trên tay anh ta, so với phong cách hoang dã của anh ấy đúng là một trời một vực.
Xe rất nhanh đã đến quán bar của thổ dân da đỏ, bảng hiệu là một tấm ván sắt thô ráp, trên đó khắc dòng chữ có lẽ là ngôn ngữ của người thổ dân, không biết nghĩa là gì. Quán bar có cửa gỗ thô kệch, sơn một màu đỏ như máu.
Mấy người bọn họ đẩy cửa bước vào, trong không gian chật hẹp tối tăm chỉ có mấy ngọn đèn đơn sơ, thưa thớt bóng người.
Nơi này cách trung tâm thị trấn khá xa, có rất ít khách du lịch, khách ở đây chủ yếu là người địa phương, họ uống loại rượu nguyên thủy nhất, nghe những bài hát hoang dã nhất – Trên sân khấu, một nữ ca sĩ da đen với kiểu tóc dreadlocks đang chơi guitar điện và hát dòng nhạc heavy metal của Nirvana.
Tạ Điệt hơi ngạc nhiên, cô đã từng thích nhạc của Nirvana một thời gian, cảm thấy những giai điệu đó có thể tiến vào linh hồn của con người. Nhưng ban nhạc này đã dần khuất bóng kể từ khi ca sĩ chính Cobain tự sát vào năm 1994.
Chu Tử Dương đi tới quầy rượu nói chuyện với ông chủ vài câu bằng tiếng địa phương, ông chủ dùng nắm đấm hích một cái lên bả vai anh ta, gật đầu cười hào sảng. Hai người có vẻ thân quen, chắc anh ấy là khách quen ở đây. Cùng lúc đó, Lâm Cảnh Thước dẫn ba người họ ngồi xuống ghế dài bên quầy bar, cười nói: “Nghe nói đạo diễn Chu từng ở đây 1 năm, đối với Yellowknife có 10 phần tình cảm, anh ấy vẫn luôn muốn đưa cực quang vào quảng cáo của riêng mình, lần này YR chúng ta xem như được thơm lây”.
Trong khi nói chuyện, Chu Tử Dương quay lại với một cái khay gỗ, trên đó đặt vài chiếc cốc thủy tinh đủ màu và ba chai rượu lớn, thứ rượu màu trắng kem bên trong giống như nhựa màu tuyết còn sót lại trên vỏ cây bạch dương vậy.
“Rượu này không nồng nhưng hương vị rất đặc biệt, có thể nếm thử”.
Chu Tử Dương ngồi xuống, đem những ly rượu đặt trước mặt họ, rót đầy từng ly một. Ngay sau đó, anh ta nâng ly rượu lên, nhìn về hướng Giang Trạch Dư, trêu đùa: “Ly này kính Giang tổng trước. Nghe đại danh Giang Thần đã lâu, theo lý mà nói tôi không nên thân thiện với anh như vậy, ba tôi mỗi lần nhắc tới anh đều sẽ hung hăng giáo huấn tôi không nên thân”.
Tạ Điệt từ nhỏ đã không thích loại chào hỏi xã giao này, cô cho rằng Giang Trạch Dư cũng sẽ cảm thấy khó xử, nhưng không ngờ anh lại trả lời một cách tự nhiên: “Đạo diễn Chu khách sáo rồi, ai có chí nấy, nếu đạo diễn Chu quay về thương trường, trên đời này sẽ thiếu một người sáng tạo cái đẹp”.
Chu Tử Dương khi nghe anh nói như vậy, liền hào sảng cười rộ lên, uống một hơi cạn sạch.
Anh ta uống xong lại nhìn Tạ Điệt: “Tôi không biết cô Tạ và Giang tổng lại là người yêu của nhau, thực sự rất xứng đôi. Xin phép hỏi, hai người bên nhau bao lâu rồi?”
Tạ Điệt nghe vậy thì nhìn thoáng qua Giang Trạch Dư.
Hiện tại bọn họ giống như đang ở bên nhau sao? Vừa giống vừa không. Nhiều lắm cũng chỉ là quay lại thăm dò từng li từng tí người yêu cũ thôi.
Cô không biết trả lời như thế nào, nhưng nhìn thấy Giang Trạch Dư cầm ly rượu lên uống cạn, sau đó xắn tay áo lên, dùng mu bàn tay
lau sạch vết rượu còn sót lại nơi khóe miệng, cười nói: “Tôi còn đang theo đuổi cô ấy, mới vượt ra khỏi nửa vòng trái đất để đi đến đây. Điệt Điệt này tính tình bướng bỉnh, nếu mọi người sẵn lòng giúp tôi thuyết phục cô ấy, tôi rất cảm kích”.
Lâm Cảnh Thước cùng Chu Tử Dương nhìn nhau ngạc nhiên khi nghe những lời này, sau đó cả 2 cười rộ lên.
Chu Tử Dương lắc đầu bất đắc dĩ: “Giang Thần, chuyện này tôi không giúp anh được rồi, cô Tạ và tôi đây chênh nhau 2 tuổi, cũng không tính là thân nhau lắm, nhưng tôi cũng biết cô ấy đã rất nổi tiếng khi còn học cấp 2 và cấp 3, các chàng trai theo đuổi cô ấy có thể vây thành một vòng Vạn Lý Trường Thành, anh phải cố gắng hơn nữa đấy”.
Sầm Ninh, người đang tập trung nghe chuyện bát quái lại không chú ý đến điểm này.
Sầm tiểu thịt tươi EQ cực thấp nhấp một ngụm rượu, sững sờ nhìn Giang Trạch Dư hỏi: “Giang Thần, anh….Không phải là gió thổi gợn sóng Giang Trạch Dư sao, lại ngàn dặm xa xôi chạy tới đây để theo đuổi con gái? Không phải đâu?”
Không phải là nhà tư bản bạc tình bạc nghĩa sao?
Mấy câu nói này người thường đều không thể trực tiếp hỏi, nhưng Sầm Ninh hiển nhiên không phải người thường, hỏi xong cũng không cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, bây giờ đang trưng ra vẻ mặt chờ đợi câu trả lời.
Người Mỹ không hiểu lắm đạo lý đối nhân xử thế Lâm Cảnh Thước, nhịn không được nữa liền gõ lên trán cậu ta một cái: “Tiểu Sầm Ninh có phải cậu ngốc hay không, cậu còn không rõ gió thổi gợn sóng Giang Trạch Dư sao? Người ngồi trước mặt này chính là gió đêm phiên bản người đó”.
5 năm trước, trên bãi biển Venice ở Los Angeles, Sunny đã hỏi anh ta vấn đề kia, sau đó cô cũng thừa nhận mối tình đầu của mình là Giang Trạch Dư, nếu còn không đoán ra thì đúng là heo mà.
Rượu trong ly của Sầm Ninh bị đổ mất một nửa, cậu ta mở to mắt nhìn Tạ Điệt, trong miệng lẩm bẩm gì đó, rõ ràng là đang bị sốc.
Hóa ra cơn gió đêm mà Giang Thần nói không phải là bạc tình bạc nghĩa, mà là yêu nhưng không được, chuyện này cũng quá bi thương … Sầm Ninh nghĩ như vậy, tựa hồ đã quên mất mấy ngày trước còn ở sân bay nói với trợ lý Giang Thần là tra nam.
Nhìn thấy khóe miệng Sầm tiểu thịt tươi đang run rẩy, có vẻ như cậu ta sắp sửa nói ra một câu nói gây sốc nào đó, Tạ Điệt lập tức đổi chủ đề và bình tĩnh hỏi Chu Tử Dương: “Đạo diễn Chu, lúc tôi và ba ngồi nói chuyện phím ông có nói cho tôi nghe, mấy năm nay Chu gia trên thương trường có vẻ qui mô hạ thấp đi rất nhiều, là thay đổi hình thức kinh doanh sao?”
Cô đi uống rượu với họ không phải để tham gia cuộc vui mà là để thăm dò đáy lòng Chu Tử Dương xem người này đứng ở lập trường nào. Hay nói cách khác, lúc đó anh ta có dính líu đến chuyện của Chu Tử Tuấn năm đó hay không?
Ít nhất là sau vài lần chung đụng, tuy rằng anh ấy nhìn có vẻ thô kệch tuỳ tính, nhưng tác phong cũng coi như là lịch sự, đối xử với đoàn làm phim cũng rất tử tế, anh ấy không giống Chu Tử Tuấn chút nào.
Chu Tử Dương nghe xong liền rót một ly rượu uống cạn, sau đó đặt ly xuống bàn, nhíu đôi mày rậm lại: “Chu Dịch … Chú hai của tôi làm gì còn tâm tư làm ăn, toàn bộ Chu gia bây giờ đang xuống dốc. Nếu không phải ba tôi mấy năm nay tiến quân vào Internet có chút khởi sắc thì ngày Chu gia suy tàn cũng không còn bao lâu”.
Anh ta ngừng một lúc, sau đó bình tĩnh nói: “… Cô Tạ chắc cũng nghe nói qua con trai một của chú hai tôi, cũng là em họ của tôi, mấy năm trước phạm tội nên bị bắt, giờ vẫn còn ngồi xổm ở trong tù”.
Tạ Điệt không ngờ rằng anh ta sẽ đề cập thẳng thắn như vậy, chỉ cúi đầu không nói gì.
Chu Tử Dương không để ý, giọng điệu thản nhiên như đang tán gẫu chuyện phiếm của người khác, thậm chí sau khi say từ “Chú hai” cũng không thèm gọi: “Chậc, Chu Dịch này cả đời lòng dạ hơn người, làm việc càng tàn nhẫn độc ác, đứa con trai duy nhất này bị ông ta chiều đến thiểu năng trí tuệ”.
Anh ta không ngần ngại phơi bày những thứ xấu xa mà Chu Dịch đã che đậy kín mít, vẫn như cũ dáng vẻ như là chuyện không liên quan đến mình: “Năm đó không biết ai nặc danh tố cáo Chu Tử Tuấn. Hình như là 5 năm trước, lúc ấy tôi đang ở nước ngoài, tôi nghe ba tôi nói rằng xấp tài liệu báo cáo mà bộ công an nhận được dày như một cuốn sách. Người đứng sau có lẽ có thù oán với Chu Tử Tuấn nên đã thu thập mọi bằng chứng phạm tội của hắn, hơn nữa tất cả đều là những vụ án bị truy tố công khai. Mỗi một xấp đều là bằng chứng như núi, không có chỗ cho sự suy đoán mập mờ”.
Anh ta cau mày hừ lạnh một tiếng: “Cũng không sợ mọi người chê cười, bên ngoài không biết ba tôi cùng Chu Dịch đã bất hòa từ lâu. Mặc dù tôi và Chu Tử Tuấn là anh em họ, nhưng còn hơn là người xa lạ. Tôi trước giờ chỉ biết hắn ta toàn làm những chuyện xấu, nhưng thật sự không nghĩ tới lại có người hư như vậy. Mọi người biết không, tên cặn bã này thời đi học vẫn luôn làm đại ca trong trường, đã từng đánh những người bạn học có mâu thuẫn với hắn tới tàn tật, càng làm cho người ta không thể tưởng tượng chính là, hắn còn bị nghi ngờ hút ma tuý, cưỡng gian”.
“Hai năm trước, Chu Dịch đã nghĩ mọi cách để giảm án nhưng không có kết quả, ông ta bắt đầu suy nghĩ cả ngày để tìm ra người đã báo án năm đó —“, Khi Chu Tử Dương nói lời này, trong lời nói không khỏi lộ ra vẻ chán ghét, “Đã điều tra nhiều chứng cứ phạm tội chi tiết như vậy, ngay cả cảnh sát cũng không làm được, nhất định sau lưng là nhân vật lớn. Chu Dịch đã tra xét tất cả những người từng có mạng lưới quan hệ với Chu Tử Tuấn, nhưng cũng không phát hiện ai có năng lực và động cơ để làm được những điều này.”
Lâm Cảnh Thước và Sầm Ninh lần đầu tiên nghe thấy những bí mật hào môn này, cả hai đều líu lưỡi không nói được gì, dù sao thì cũng không tốt nếu bình luận vào chuyện gia đình của người khác, chỉ xem như chuyện tiêu khiển lúc trà dư tửu hậu thôi.
Tạ Điệt lại căng thẳng trong lòng.
Câu nói cuối cùng của Chu Tử Dương khiến cô biết năm đó không thể không chia tay Giang Trạch Dư.
5 năm trước, cô và Tạ Xuyên có 3 điều kiện thoả hiệp, chia tay với Giang Trạch Dư, nửa năm sau khi cô sang Mỹ, cuộc tấn công vào Chu Tử Tuấn mới bắt đầu.
Thời gian đó, ngày nào cô cũng tỉnh dậy trong cơn ác mộng, lại chìm vào giấc ngủ trong trạng thái hoảng sợ, cô lo lắng việc sắp thành lại bại, biến khéo thành vụng, lo lắng không những không giúp được Giang Trạch Dư mà còn gây hại cho anh và Tạ gia. Cũng chính lúc đó Tạ Xuyên đã hết lòng ủng hộ cô, chỉ cần điểm này, cho dù năm xưa ba cô đối xử với cô như thế nào, Tạ Điệt đều sẽ mang ơn ông cả đời.
Nhưng cuối cùng cô vẫn không thể giữ lời hứa.
Cũng may hiện tại gần như tất cả sản nghiệp của Tạ gia đều chuyển dời ra nước ngoài, điều này cho phép Tạ Điệt không phải mang một gánh nặng khi đưa ra quyết định.
Nghĩ đến đây, hai bàn tay đang nắm chặt giấu dưới bàn của cô vẫn không thể khống chế mà run rẩy.
Một lúc sau, bàn tay đột nhiên bị người nắm lấy.
Cô nghiêng đầu nhìn sang, gương mặt người đàn ông lộ ra trong ánh đèn mờ ảo, khóe môi cong thành một đường. Anh cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì, nhưng ngón tay mảnh khảnh của anh dứt khoát mở bàn tay đang nắm chặt của cô ra, kiên nhẫn vỗ về rồi nhẹ nhàng nắm lấy.
Mặc cho lòng bàn tay cô đang thấm đẫm mồ hôi.
Tác giả có chuyện muốn nói: Đừng lo lắng, một hai chương tiếp theo sẽ biết sự thật! Dư muội của chúng tôi rất thông minh, trò chơi ghép hình sẽ tự mình giải ~~~
Danh Sách Chương: