Vài ngày sau, việc quay phim đã đi vào quỹ đạo, đây là lần đầu tiên Tạ Điệt chính thức tiếp xúc với việc quay phim quảng cáo ngắn, và cũng là lần đầu tiên cô nhận ra làm việc trong ngành giải trí phức tạp thật không hề dễ dàng.
Chu Tử Dương nhìn có vẻ nổi loạn nhưng trong công việc lại rất tỉ mỉ, nhiều cảnh quay chỉ sau 1 giây chỉnh sửa đã bị anh quay đi quay lại thêm nhiều lần, không chỉ muốn điều chỉnh vị trí máy quay, góc độ, mà còn yêu cầu diễn viên cần biểu hiện ra nhiều sắc thái khác nhau, để lúc biên tập hậu kỳ có không gian lớn hơn để phát huy.
Vì vậy, sự chênh lệch múi giờ còn chưa được điều chỉnh hoàn toàn cộng với việc quay phim bận rộn đã trực tiếp khiến Tạ Điệt mỗi ngày khi trở về khách sạn đều buồn ngủ như chết, không thể tìm được khoảng thời gian nào để tiếp tục cuộc trò chuyện lần trước với Giang Trạch Dư.
Càng đừng nói đến chuyện yêu đương.
Chỉ trong nháy mắt, một tuần rưỡi trôi qua, cảnh quay đã đi đến ngày cuối cùng, cũng là cảnh quay linh hồn của bộ phim – đứng dưới bầu trời đầy cực quang, nhân vật nữ chính của quảng cáo đeo lên chiếc vòng pha lê của YR, bước ra từ ngôi nhà gỗ.
Cảnh này không phải cố tình giữ đến ngày cuối mới quay, nguyên nhân chính là theo kinh nghiệm của hướng dẫn viên địa phương, cực quang đêm nay sẽ đạt độ sáng mạnh nhất. Khó khăn khi quay phim không chỉ ở người quay, mà còn ở nữ chính Tạ Điệt. Khi diễn cảnh này vào ban đêm, nhiệt độ trên hồ băng xuống đến mức thấp nhất trong ngày khiến cơ thể có cảm giác vượt quá âm 35 độ, trong thời tiết như thế này mà vẫn phải duy trì dáng vẻ và nét mặt khi mặc váy sẽ là một thách thức rất lớn đối với những nữ diễn viên có thân hình gầy.
Chu Tử Dương mua trước hai cái ấm đặt bên cạnh đèn chính và mấy cái đèn phụ, đồng thời kêu tổ đạo cụ đến hiệu thuốc trong thị trấn mua nhiều miếng dán ấm, ngoại trừ tay chân bị lộ ra bên ngoài không thể dán được, anh ấy như là hận không thể dán đầy những miếng dán ấm lên toàn thân Tạ Điệt, sợ làm đông lạnh thiên kim đại tiểu thư duy nhất của Tạ gia.
Hơn chín giờ tối, Sầm Ninh và Lâm Cảnh Thước đang đứng bên chỗ hồ nước cạn, trong mắt đều có chút lo lắng – theo sự hà khắc của đạo diễn, một phân đoạn ít nhất phải quay 7-8 lần, chưa kể đây còn là phân đoạn quan trọng nhất. Nhiệt độ như đóng băng thế này mà quay tới lui mười lần, khẳng định sẽ lạnh cóng đến choáng váng.
Sầm Ninh nhìn xung quanh, toàn bộ khu vực đều được đoàn phim thuê, có ánh sáng rực rỡ trên mặt hồ, ngoại trừ đoàn phim thì không ai có thể nhìn thấy. Cậu ta ghé vào tai Lâm Cảnh Thước và hỏi: “Sao hôm nay Giang Thần không đến vậy, ngày nào em cũng thấy anh ta đến mà”.
Lâm Cảnh Thước nhún vai: “Sunny không cho cậu ta đến, Giang Thần yêu Sunny như vậy, nếu thấy kiểu quay phim này, không chừng có thể cùng tôi và Chu đạo diễn đánh một trận đấy”.
“— Action!” Trong khi họ đang nói chuyện phím thì cảnh quay đã bắt đầu.
Cực quang lục lam đang quay cuồng trên bầu trời, những cây tuyết tùng đen đứng sừng sững bên hồ, trong một đêm tuyết trắng như vậy, ánh đèn ấm áp của những ngôi nhà gỗ trong rừng chuyển sang màu vàng, tựa như một câu chuyện cổ tích thần bí.
Cô gái trẻ mặc một chiếc váy màu xanh đậm, dưới xương quai xanh là một viên pha lê trong suốt óng ánh, cô đang cúi người bước ra khỏi ngôi nhà gỗ. Mái tóc đen dài được buộc hờ hững phía sau, vài sợi lòa xoà rơi trên đôi vai trần, càng phảng chiếu lên làn da trắng ngần.
Tuyết đêm, khu rừng, nhà gỗ, cùng với vẻ đẹp không giống bất cứ cô gái nào trên thế gian, phảng phất như một tinh linh động lòng người đang di chuyển giữa núi rừng hoang dã. Nhưng khi cô gái nâng tầm mắt và đứng thẳng sống lưng, tất cả mọi người đều nhìn thấy một luồng khí nhẹ lộ ra sự lười biếng và tuỳ ý, không giống như một tinh linh cổ quái, mà giống như một công chúa kiêu ngạo vô tình lưu lạc nơi hoang dã.
“Cut -“
Chu Tử Dương xem đi xem lại hình ảnh hoàn mỹ trên màn hình, cảm thấy có chút kích động, cảnh cuối cùng là khó thể hiện nhất, nhưng Tạ Điệt lại làm được nhiều hơn so với anh nghĩ.
Chuyện này kỳ thật nên quy công với nguyên tắc của Tạ đại tiểu thư “Người sống trên đời không nên chịu khổ một cách vô ích”. Để không bị lạnh mà không mang lại kết quả gì, cô quấn áo lông vũ đứng đối diện gương để luyện tập tư thế và biểu cảm của mình cả đêm trong hậu trường.
Kết quả là toàn bộ quá trình quay phim diễn ra thuận lợi đến không thể tưởng tượng được, chỉ với một cảnh quay gần như đã vượt qua các tiêu chuẩn cao của Chu Tử Dương một cách hoàn hảo.
Ngay khi Chu Tử Dương vừa kêu cut, Tạ Điệt cuối cùng cũng không thể kìm được biểu cảm “cao quý lãnh diễm”, cau mày run rẩy mà mắng câu “mẹ”. Trợ lý quay phim ở bên cạnh vội vàng chạy đến khoác lên cho cô một chiếc áo lông vũ, dìu cô vào căn nhà gỗ nhỏ có máy sưởi.
Tạ Điệt thay xong quần áo, lúc đang ngồi tháo trang sức nhân tiện hỏi trợ lý: “Ngày mai còn có lịch trình gì không?”
“Đã hết rồi ạ, Chu đạo nói ngày mai và ngày mốt cả đoàn chúng ta đi du lịch 2 ngày. Ngày kia sẽ về nước”.
Tạ Điệt nghe vậy gật đầu, việc quay phim cũng đã kết thúc, có một số việc đã đến lúc nên nói rõ ràng. Tuy rằng mấy hôm nay cô không tìm được cơ hội để nói chuyện, nhưng đã nhiều lần nhẩm đi nhẩm lại ngọn nguồn sự việc ở trong đầu.
Nhưng trước đó, có lẽ cô cần phải làm một việc.
Tạ Điệt tháo giày cao gót, thay bằng một đôi ủng thật dày đi ra khỏi căn nhà gỗ, bên hồ Great Slave, mọi người trong đoàn làm phim đang tất bật dọn dẹp.
Vừa nãy khi quay phim đèn đuốc sáng rực, bây giờ rút nguồn điện ra thì mặt hồ lại trở về một mảnh tối đen. Tạ Điệt đi một mình đến khu rừng tuyết tùng, do dự một lúc lâu mới lấy điện thoại gọi cho Tạ Xuyên.
Bắc Kinh đang là 12h trưa, “tút tút tút” cô chờ âm thanh đổ chuông tận nửa phút, tay phải cầm điện thoại đến đông cứng, đành phải đổi sang tay trái.
Ngay lúc cô cho rằng ông sẽ không trả lời thì điện thoại bỗng nhiên được bắt máy: “Alo?”
Giọng nói già nua nhưng ngữ khí đầy uy lực như lúc xử lý việc công, hoàn toàn không phải vì đầu dây bên kia là con gái mình mà có gì khác biệt.
Thời điểm Tạ Điệt đối mặt với Tạ Xuyên đã không còn dũng khí phản nghịch như thuở thiếu niên ngày xưa nữa, giọng điệu rất cung kính: “……Ba, là con, Tạ Điệt”.
Bên kia có tiếng “ừm”, Tạ Xuyên có lẽ đang ở trong văn phòng của Tạ thị, Tạ Điệt nghe thấy ông đang chậm rãi lật xem vài trang tài liệu, giọng nói lạnh lùng: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Lần nào nhận điện thoại của cô cũng là sự thờ ơ thường thấy này.
Tạ Điệt nhắm mắt lại, cực quang sau lưng mở ra một đóa hoa màu lam mờ nhạt, cơn gió -30 độ tràn vào cổ áo khoác, so với mặc chiếc váy ban nãy còn lạnh hơn. Cô cảm thấy cổ họng khô khốc, phải khó khăn lắm mới có thể mở miệng: “Ba, con có lẽ……….Con không có cách nào giữ được lời hứa nữa. Con dự định thẳng thắn đối mặt với Giang Trạch Dư, con muốn……..”
Cô nói tới đây, dựng thẳng sống lưng, giọng nói có chút run rẩy nhưng lại rất kiên định: “Con muốn cùng anh ấy một lần nữa ở bên nhau”.
—
Lúc này, trên tầng năm của khách sạn Castle, trong phòng khách không mở đèn, lò sưởi điện đang hoạt động lặng lẽ.
Cực quang bí ẩn khổng lồ bên ngoài cửa sổ sát sàn chiếm gần hết bầu trời, người đàn ông trẻ đứng trước cửa sổ với nửa ly rượu đỏ trên tay.
Giang Trạch Dư đang suy nghĩ về một số điều mà anh đã phân phó Thành Chí Dũng điều tra vài ngày qua.
Trước khi Trương Thu Hồng chuyển đến khu biệt thự, cô ta đã nói với hàng xóm và bạn bè rằng mình đã trúng số, tuy nhiên, kết quả điều tra của Thành Chí Dũng cho thấy, năm đó tất cả các công ty xổ số ở Bắc Kinh đạt đến mức giải thưởng lớn này và người trúng giải cùng cô ta không phù hợp.
Khu biệt thự nơi Trương Thu Hồng ở là một cộng đồng mới phát triển ở khu vực Hương Sơn, người phụ trách là Chu Dịch của Chu gia.
Dữ liệu điều tra cho thấy, sau khi công trình kết thúc, Chu Dịch đã đem khu biệt thự sang tên cho con trai hắn là Chu Tử Tuấn.
Khi Chu Tử Tuấn học đại học đã từng có tin đồn về việc bao nuôi một người mẫu nào đó, người ta còn đồn rằng ngôi biệt thự mà hắn ta tặng cho người mẫu đó chính là ở khu biệt thự này.
Sau khi Giang Trạch Dư biết tin này đã lệnh cho Thành Chí Dũng liên hệ cô người mẫu kia, đối phương thừa nhận đã từng có quan hệ với Chu Tử Tuấn, cũng tiết lộ hắn thường lấy tài sản của ba hắn ra để hối lộ người khác làm chuyện xấu cho mình, trong đó cách dùng nhiều nhất chính là bất động sản mà Chu gia không thiếu.
Mà Trương Thu Hồng kia sau khi hãm hại anh vào tù liền chuyển đến một ngôi nhà trong khu biệt thự.
Còn nữa, chính là mốc thời gian cực kỳ trùng hợp và chứng cứ nặc danh được gửi đến cũng trùng hợp nốt.
Bốn năm rưỡi trước, Chu Tử Tuấn bị người khác nặc danh tố giác phải ngồi tù. Sau khi hắn vào tù 2 tháng, Giang Trạch Dư nhận được thông báo của toà án, nói với anh rằng một video ẩn danh về hiện trường vụ án được lấy từ hộp đen của một chiếc ô tô đã được gửi qua đường bưu điện.
Thời điểm xảy ra vụ án, chiếc ô tô đỗ ở con hẻm trước nhà Trương Thu Hồng, thời gian đỗ lại rất ngắn nên lúc cảnh sát đến lục xét chứng cứ cũng không tra ra được.
Trong đoạn video nặc danh kia, Giang Trạch Dư dìu Trương Thu Hồng đến con hẻm nhỏ, sau đó đưa cô ta thẳng đến cửa nhà, hoàn toàn không có bất kỳ hành động bạo lực nào. Sau khi tòa nhận được bằng chứng đã nhanh chóng xét xử lại vụ án. Vài tháng sau, Trương Thu Hồng bị bắt giam vì tội phỉ báng, tội cố ý gây thương tích của Giang Trạch Dư cũng vì vậy mà được lật lại bản án.
Giang Trạch Dư trước nay chỉ tin vào bản thân chứ không tin số mệnh, nhưng anh phải thừa nhận rằng sau khi toà tuyên lại bản án, mọi thứ dễ dàng hơn trước rất nhiều. Lúc ấy hạng mục của Trạch Ưu vừa khởi bước, số tiền mà Kỷ Du Chi đầu tư vào đã đổ sông đổ biển, mà nhân viên công ty mấy người còn phải ăn cơm. Nhưng khi đó đại biểu pháp lý của công ty lại là anh, vì hồ sơ của anh có vết nhơ khiến cho việc vay vốn ngân hàng gặp rất nhiều gian nan. Sau đó, anh quay sang tìm kiếm một số dự án tài trợ vốn, nhưng nhiều nhà đầu tư
nghi ngại anh không vay được vốn do vấn đề pháp lý của Trạch Ưu nên họ cũng từ chối bỏ tiền đầu tư.
Thậm chí một vài trưởng bối của Kỷ gia cũng có nhiều lời chỉ trích về việc Kỷ Du Chi hợp tác cùng người như anh.
Nhưng mà lúc đó bản án của anh bỗng được lật lại một cách thần kì, từ đó anh phát huy hết năng lực và khối óc của mình, Trạch Ưu cũng từng bước một đi đến ngày hôm nay và trở thành công ty Internet đứng đầu nước.
5 năm sau, ở Yellowknife phủ đầy băng tuyết, trong phòng khách sạn xa hoa, người đàn ông phẩm chất cao quý cùng chàng trai nghèo u ám trước đây đã hoàn toàn là hai dáng vẻ khác nhau. Thuở còn niên thiếu, anh đã trải qua tất cả những điều hèn hạ và bẩn thiểu trên thế gian này, đã từng rất phản kháng, rất oán hận, và cũng rất lạnh nhạt, thế sự thay đổi, hiện giờ năm gần 30, anh đã có thể dùng tâm thái bình thường đối mặt với mọi niềm vui, nỗi buồn trên đời này.
Giang Trạch Dư đã từng một lần cho rằng, ngoại trừ Tạ Điệt, anh đối với bất kì sự việc gì trên thế gian này, tâm đều như đã chết, nhưng vào giờ phút này đây, một suy đoán mơ hồ nào đó đang không ngừng điên cuồng kêu gào trong đầu anh.
Anh đột nhiên cảm thấy hoảng sợ, hoảng sợ đến mức tay cầm ly rượu không ngừng run rẩy.
Anh thà rằng cô là người đào ngũ, rồi vô tư tận hưởng ánh nắng chói chang của miền nam California giữa Los Angeles nhộn nhịp. Nhất định phải là như thế này mới đúng, cô đã quay rất nhiều vlog, và trong mỗi vlog đều có núi non, biển cả, dòng người nhộn nhịp và khuôn mặt tươi cười thanh tú mà anh yêu nhất.
Anh đã từng oán trách cô sao vẫn có thể sống tốt khi không có anh, và anh thật lòng hy vọng rằng mọi thứ anh đang suy đoán bây giờ đều là sai, cô nhất định phải vượt qua những năm tháng đó thật hạnh phúc.
Trong căn phòng tăm tối, tầm nhìn hai bên bị cản trở rất nhiều, hai mắt mờ mịt, nhưng chính bóng tối tĩnh lặng này lại khiến cho suy nghĩ của anh trở nên rõ ràng hơn.
Giang Trạch Dư hoảng sợ nâng bàn tay run run đang cầm ly rượu đến bên môi, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, dòng thời gian kia cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí anh.
Năm năm trước, nửa tháng sau khi tốt nghiệp, vào cuối tháng sáu, Tạ Điệt bất ngờ nói lời chia tay với anh sau mười hai ngày mất tích. Ngày 3 tháng 7, cô vội vàng lên đường sang Mỹ, từ đây 5 năm chưa từng quay về.
Vào tháng 1 năm sau, Chu Tử Tuấn bị người nặc danh tố cáo và nhanh chóng bị cảnh sát bắt giữ; vào tháng 3 cùng năm, nhờ một video ẩn danh mà anh được lật lại bản án.
Năm năm sau, trong một bữa tiệc với ánh đèn rực rỡ và đầy tiếng người ồn ào, cô như mất đi lý trí mà hôn anh trong bóng tối, nhưng lại vội vàng rời đi sau khi đèn bật sáng, như thể cô sợ rằng mối quan hệ của họ sẽ bị bại lộ.
Hai tuần trước, trước khi đến Yellowknife, cô nói rằng cô có rất nhiều điều muốn nói với anh và yêu cầu anh đợi cô quay lại. Trước đó, trong đoạn video không được phát hành, cô còn nhiều lần nói rằng cô nhớ anh. Lúc nghe được những lời nói đó trái tim anh như bị chấn động, lòng ngập tràn vui mừng, nên không suy nghĩ sâu xa về mối quan hệ logic tồn tại sau lưng – nếu 5 năm nay cô vẫn luôn nhớ anh, yêu anh, vậy lúc trước vì sao phải chia tay? Và vì sao suốt 5 năm nay cô chưa hề trở về?
Những manh mối này như là những dây leo hoang dại giữa khóm bụi gai, không ngừng phát triển hỗn loạn theo hướng anh đoán, khiến anh kinh hãi và nghẹt thở. Tất nhiên, có một số chỗ vẫn chưa phù hợp, chẳng hạn như động cơ hãm hại anh của Chu Tử Tuấn, chẳng hạn như lần gặp gỡ đầu tiên của họ mà Điệt Điệt nhắc đi nhắc lại cách đây vài ngày.
Trong ấn tượng của anh, lần đầu tiên họ gặp nhau thực sự xảy ra trong văn phòng của tòa nhà hành chính cách đây chín năm.
Lúc ấy cô gái nhỏ nhắn kiêu ngạo lại tinh tế khi nghe nói anh từng ngồi tù, rõ ràng là có chút sợ hãi nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh đánh đòn phủ đầu, trông như một con nhím nhỏ đang giương nanh múa vuốt. Nhưng khi cô biết mình đã hiểu lầm anh, sự hào sảng phía sau đã khiến anh ghi nhớ cô sâu sắc.
Chẳng lẽ đó không phải lần đầu tiên họ gặp nhau sao?
Trong bóng tối nặng nề, điện thoại trên sofa chợt rung lên điên cuồng.
Giang Trạch Dư nhắm hai mắt sờ soạng bước tới, cầm lấy điện thoại, thông tin người gọi trên màn hình là Hạ Minh, người đã lâu không liên lạc.
“Alo? Là Giang Trạch Dư phải không? Tôi có chuyện muốn nói với cậu”. Phía bên kia rất ồn ào, ai đó say khướt đang cụng ly hét lớn, không rõ là đang ở quán bar hay quán ăn, luật sư Hạ đầu dây bên kia từ trước đến nay vẫn luôn có thói quen nói thẳng, “Hôm nay công ty luật chúng tôi liên hoan, tôi nghe được một ít chuyện, có lẽ là có liên quan đến Tạ Điệt”.
“Là chuyện khiến tôi cảm thấy rất … ” người ngày thường miệng lưỡi nhanh nhẩu phải mất nửa ngày mới tìm được một từ xem như là hình dung chuẩn xác, “Rất quỷ dị”.
Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn tất cả bình luận cùng tiểu thiên sứ bắt lỗi! Chương tiếp theo sẽ hoàn toàn tiết lộ sự thật
Danh Sách Chương: