Mùi sơn trên chiếc tàu màu xanh biếc không dễ ngửi chút nào, cộng thêm mùi khói thuốc lá, mùi chân hôi thối…Tất cả quyện với nhau làm cho khoảnh khắc mà Tưởng Vân bước lên xe xém tí nữa là cô đã ói ngay tại chỗ rồi.
Tưởng Vân nghĩ tới mười bảy tiếng đường xe, hai mắt lập tức muốn trở thành màu đen luôn.
Cô quấn Tinh Hà vào cổ tay, kéo cửa sổ xe lửa màu xanh lá cây ra để cho Tinh Hà tiếp tục bổ sung năng lượng.
Tưởng Vân nhét hành lý của mình xuống dưới ghế cứng, bỏ tiền và vé mà Triệu Hồng Mai nhất quyết nhét cho cô vào trong nơi trú ẩn Tinh Hà, sau đó nhắm mắt lại bắt đầu chợp mắt.
Cô lên xe sớm, một lát sau, bên cạnh và đối diện cô bắt đầu có nhiều người ngồi hơn.
Nghe cuộc trò chuyện với người ngồi đối diện, có vẻ như cũng là một thanh niên tri thức, nói huyên thuyên không ngớt, giọng điệu đầy hoài bão xây dựng nông thôn.
Tưởng Vân nghiêng đầu, điều chỉnh tư thế một chút, cảm giác đầu không còn cấn như vậy nữa thì tiếp tục chợp mắt.
Cô không có tham vọng xây dựng nông thôn, cô chỉ hy vọng mình có thể sống tốt ở nông thôn, không cầu xin mọi thứ suôn sẻ, nhưng ít gặp phải một chút tiểu nhân là may rồi.
Thế nhưng cô trăm triệu lần không ngờ đó là, có người lại không sợ lạ, ngay cả khi cô chợp mắt mà cũng kéo cô vào trọng tâm của câu chuyện.
Người thanh niên ngồi đối diện với cô rất nhiều chuyện, vừa mới nói to, lúc sau đã quay đầu chân thành hỏi Tưởng Vân: “Vị...đồng chí này, cô là đi thăm người thân hay về quê thế?”
Tưởng Vân mở to hai mắt, từ lần trước cùng những người này nói chuyện, cô đã biết những người này và cô bị phái tới cùng một chỗ, về phần bọn họ có thể phân vào tổ sản xuất hay không, cũng khó nói.Đưa tay ra không đánh người đang cười, cô mỉm cười nhẹ nhàng, trả lời: “Xuống nông thôn, giống như các anh, đi đến thành phố Uy, huyện Cản Hải, trấn Thạch Đường.”
Nam thanh niên kia càng thêm hăng hái: “Ồ? Vậy chúng ta sẽ đi cùng một nơi! Quan tâm chăm sóc nhiều hơn nữa nha!”
Tưởng Vân quan sát nam thanh niên đối diện một cái, anh ta nhìn tràn đầy sức sống, cao hơn Tưởng Chính nhiều, cũng nói một câu quan tâm nhiều hơn.
Cô không thích dạng đàn ông lả lơi ong bướm như vậy.
Cô thích nói ít hơn một chút, đáng tin cậy hơn.
Nói dễ hơn làm, nói bao nhiêu điều dễ nghe đi nữa cũng không bằng làm một chuyện tốt.
Tuy nhiên, những suy nghĩ này là những suy nghĩ tạp niệm, sẽ chỉ làm tăng xích mích nội tại, tốt hơn hết là nên nghĩ xem sau này ăn gì, để suy nghĩ đó làm kim chỉ nam cho hành vi.
Nam thanh niên kia thấy Tưởng Vân lại nhắm mắt lại chợp mắt, chỉ cho rằng Tưởng Vân không thoải mái, về phần thân thể không thoải mái hay là trong lòng không thoải mái, đây cũng không phải là việc mà người không quen biết như anh ta nên hỏi. Cho nên anh ta cũng rất nhanh buông tha Tưởng Vân, chuyên chú đi nói chuyện phiếm với hai nữ thanh niên ngồi đối diện Tưởng Vân.
Chiếc xe lửa màu xanh lá cây đi từ ngày đến tối, ngọn đèn trên xe cũng mờ dần.
“Quý hành khách vui lòng chú ý hành lý mang theo bên mình, kịp thời thông báo khi gặp trộm cắp, móc túi. Xã hội văn minh, bạn và tôi cùng nhau xây dựng.”
Nhân viên tàu hết lần này đến lần khác nhấn mạnh, Tưởng Vân thăm dò tình hình nạp năng lượng của nơi trú ẩn Tinh Hà, buổi chiều này đã nó đã được bổ sung 40% năng lượng, đủ dùng một thời gian.
Cô dùng tâm niệm huy động đầu bếp Vân trong nơi trú ẩn làm hai cái bánh thịt lợn, giả vờ lấy ra từ trong túi, ăn xong hai cái bánh, lại uống nửa ly nước, tiếp tục chợp mắt.
Lại không biết rằng, cô gái trẻ ngồi bên cạnh cô đã nhìn chằm chằm vào cô vài lần chỉ vì chiếc bánh này.
Cô gái trẻ có vẻ nghi ngờ, lên xe lâu như vậy rồi mà bánh vẫn còn nóng được sao? Chẳng lẽ đây lại là một người giống như cô ấy từ thế kỷ 21 xuyên về đây ư?
Danh Sách Chương: