Khi đến đồng ruộng, thím Khiên Ngưu vẫn đang ra sức làm việc, gần như đã bắt kịp tiến độ của Tưởng Vân lúc sáng."
Thím ơi, thím không đi nghỉ ngơi một chút sao ạ?" Tưởng Vân chào hỏi nói.
Thím Khiên Ngưu trợn mắt nhìn cô: "
Thím làm việc đồng áng hơn hai mươi năm rồi thế mà lại không nhanh nhẹn bằng cô gái trẻ như cháu, thím đang mất mặt muốn chết đây nè! Nếu còn nghỉ ngơi nữa thì cái mặt già của thím phải giấu ở đâu bây giờ?"
“Ngược lại là cháu á, chỉ trong một buổi sáng mà cháu đã kiếm được điểm lao động bằng người khác làm việc cả ngày rồi, hay là cháu về nghỉ ngơi đi? Nếu như ghi điểm viên tới đây thì thím sẽ xin phép giúp cháu, nói là thân thể của cháu còn rất khó chịu."
Tưởng Vân cười hì hì, tìm được “phần đuôi” lúc sáng còn sót lại, vung cuốc bắt đầu làm việc: "
Không cần, không cần, sao cháu có thể kéo chân nhân dân lao động được chứ? Hơn nữa, thời gian cháu nghỉ ngơi cũng không ngắn mà. Thím ơi, không nói nữa, cháu tiếp tục mần ruộng đây ạ!"
Thuốc mà mô hình chữa bệnh đưa cho cô xác thực rất có hiệu quả, uống một chai chẳng những giải tỏa được sự mệt mỏi trong cơ thể, đồng thời cơ bắp cũng không còn cảm giác đau nhức nữa.
Trong lòng Tưởng Vân đã vạch xong kế hoạch cho bản thân. Từ giờ trở đi, buổi sáng cô sẽ tới đây sớm, giữa trưa thì về sớm một tí, buổi chiều muộn một chút mới tới đây, sau đó sẽ cùng đại đội trở về. Như vậy, cô chẳng những sẽ kiếm được nhiều điểm lao động mà còn hoàn thành tốt đẹp công việc đồng áng, cũng sẽ không có người nào chướng mắt đến tìm cô để bắt lỗi nữa, còn có thể tránh được "
khổ hình" khi phải làm việc dưới cái nắng như bị thiêu đốt.
Thím Khiên Ngưu nhìn Tưởng Vân hùng hổ giống hệt như con trâu già toàn thân hăng hái lao về phía trước, trong mắt đầy vẻ hâm mộ, nếu như con gái nhà bà ấy có thể làm việc đồng áng lưu loát như vậy, sao đến mức phải bị nhà chồng vừa mắng vừa ghét bỏ chứ? Nếu không phải ông chồng nhà bà ấy có chút bản lĩnh, thanh danh ở Bạch gia trang cũng không kém, chỉ sợ là con gái bà ấy đã bị người ta “trả về nơi sản xuất” từ lâu rồi.
Bà ấy chỉ ngẩn người một lúc, mà Tưởng Vân đã “đi” thêm được một đoạn đường rất xa rồi.
Trương Xuân Hoa và Bạch Mẫn ở phía xa xa rơi vào im lặng.
Bọn họ nghỉ trưa chưa đầy một giờ đã theo một đám lão thanh niên trí thức ra đồng làm việc, mệt mỏi đến mức xương sống thắt lưng đều đau nhức, hai mắt nổ đom đóm luôn mới đẩy mạnh tiến độ hơn mười thước, thế mà nhìn sang bên kia, lúc này mới qua bao lâu mà Tưởng Vân đã lủi tới một đoạn xa rồi?
Quả thật nếu không so sánh thì sẽ không có đau thương mà!
Trương Xuân Hoa mang vẻ mặt tuyệt vọng hỏi Bạch Mẫn: "
Mẫn Mẫn, cậu nói thử xem, bao giờ hai chúng ta mới có thể luyện ra tốc độ làm việc nhanh như Tưởng Vân đây?"
Bạch Mẫn suy nghĩ, nghiêm túc nói: "
Mình đoán khoảng chừng mười hay hai mươi năm nữa chúng ta cũng không thể luyện ra được đâu. Cậu nhìn những lão thanh niên trí thức đến trước chúng ta, rồi lại nhìn những người khác trong thôn xem, mặc dù họ làm việc nhanh hơn chúng ta nhưng vẫn không nhanh bằng Tưởng Vân, phỏng chừng Tưởng Vân rất có thiên phú trong việc làm ruộng đó."
Trong lòng Trương Xuân Hoa hâm mộ loại thiên phú này của Tưởng Vân không thôi.
Ai muốn bị đội trưởng đội sản xuất quở trách xem thành tài liệu giảng dạy tiêu cực đâu chứ, mấy cô gái trong thành phố không cần mặt mũi nữa rồi đúng không?
Danh Sách Chương: