“Đi gọi Diệp Hoàng điều tra chuyện này.”
“Tuân lệnh.”
Hỉ Dương lướt qua hắn, vội vội vàng vàng mà đi ra bên ngoài.
“Ta cũng đã tìm người lo liệu chuyện này rồi, nàng còn muốn đi thêm rối loạn gì nữa chứ.”
Hốc mắt Hỉ Dương đỏ ửng lên, ngoảnh đầu lại, trên mặt lộ vẻ tuyệt vọng cùng bất lực, cuối cùng lưu lại một chút kiên định, con ngươi lóe lên tia sáng vừa vụn vặt vừa thưa thớt, giống như đôi mắt mèo màu hổ phách: “Kỳ Phi đối với ngươi mà nói chỉ là một người lạ, là hạ nhân. Nhưng đối với ta thì lại khác, huynh ấy giống như người nhà của ta, như huynh trưởng thân cận của ta, lại như một phụ tá đắc lực sẽ luôn không rời bỏ ta mà đi. Đó là lí do mà bất cứ lúc nào hay ở đâu, cho dù là bất luận kẻ nào, cũng đừng mơ tưởng mà sẽ làm tổn thương được hắn dù chỉ một chút.
Hơn nữa ta cũng nhất định sẽ đi với người đó đến cùng trời cuối đất không chết không rời!”Địch Quân Dương mang vẻ mặt phức tạp nhìn nàng, không chút do dự mà dứt khoát xoay người đi, cảm thấy tâm trạng ở nơi nào đó bỗng trống trải một cách kỳ lạ.
Ngọ Nguyệt nằm nghiêng trên ghế xích đu ở trong sân, phơi mình dưới ánh nắng ban mai, khóe miệng dính vụn hạt dưa, đây là đồ được đem từ bữa tiệc mừng thọ ra, vừa hay có thể lấy làm đồ chơi lúc rảnh rỗi cho vui vẻ.Đang lúc ngâm nga một tiểu khúc Giang Nam như có như không, liền thấy được tiểu thư nhà mình vẫn đang mặc chiếc váy màu xanh lam của ngày hôm qua gấp rút mà tiến vào phòng.
Lướt qua như gió.
Nàng ta ngơ ngẩn, lập tức từ trên ghế ngồi đứng bật dậy, nhanh chóng đi vào theo.
“Tiểu thư? Nhanh như vậy mà người đã trở về rồi sao?”
Hỉ Dương cũng không có tâm tình trả lời mà đi thẳng một mạch đến cái rương đang bị khóa trong góc phòng.
“Tiểu thư, người đang làm gì vậy?”
“Mang cái chìa khóa qua đây.”
Ngọ Nguyệt lúng ta lúng túng, lục từ trên xuống dưới một cái, mới chậm chạp mà đưa ra ngoài.
Cái chuôi chìa khóa này, cũng có nhiều người nghe ngóng ghê.
Không ngờ tiểu thư lại vội vàng cầm đi như vậy...
Bên trong đều là cổ vật tranh chữ, là quà tặng lúc phụ thân còn sống xem bói giúp người khác mà kiếm được.
Có một số có giá trị liên thành, có một số thì hiếm lạ kỳ dị, đều được nàng trân trọng mà cất giữ.
Chỉ là không ngờ, vừa đến nơi ăn tươi nuốt sống Địch phủ này thì toàn bộ liền bị xé thành mảnh nhỏ rồi.
Hỉ Dương nở nụ cười lạnh lùng, lấy một cái hộp đặt ở trong đó ra.
“Hộp đàn mộc hương này bên trong lại đặt một viên dạ minh châu hiếm thấy, tiểu thư người...”
Hỉ Dương lạnh lùng quay đầu lại nhìn nàng ta.
Mãi cho đến lúc nàng ta phải nuốt ngược lời muốn nói ra trở vào trong.
Tiểu thư đã khác xưa rồi, Ngọ Nguyệt rụt cổ lại, thầm nghĩ mình đã từng nhắc đến viên dạ minh châu này trước mặt Dung Dung tiểu thư, nếu như đột nhiên mất đi…Ngọ Nguyệt sợ đến mức cả người đều rùng mình một cái, chỉ trong một hồi như thế, trong nháy mắt đã không thấy chủ tử nhà mình đâu, biến mất ở ngay bên cạnh.
Hỉ Dương đem đồ vật đặt ở trong lòng, cứ vậy mà một mạch đi đến cửa lớn.
Vốn tưởng rằng sẽ còn bị chặn đường, không ngờ lại có thể thuận lợi một cách không ngờ.Đến tận khi đã ra khỏi cửa lớn, nàng mới thấy có chút khó tin mà ngoảnh đầu lại nhìn.Ở kiếp trước, nàng bị cầm tù ở nguyên một chỗ, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không nghe. Một bước cũng không thoát ra được....
Cho đến khi nàng đã đứng ở đường cái náo nhiệt ồn ào, nàng vẫn còn có chút không thể tin nổi, chớp mắt mấy cái, sờ sờ mặt, cảm giác chân thực quá, không phải mơ thật này...
Nàng nhìn ngang nhìn dọc, tiếng người ồn ào trên phố lớn phồn hoa, người đi qua kẻ đi lại tấp nập thật sự đã mê hoặc hai mắt nàng chỉ trong phút chốc, chẳng biết nơi nào mới là phương hướng chính xác.
“Ơ kìa, mỹ nhân, đây là lần đầu tiên nàng ra khỏi nhà sao? Có vẻ là lạc mất đầy tớ trong nhà rồi nhỉ.” Một tiểu sinh trắng trẻo nở nụ cười, dẫn theo hai gã tay sai tiến lên bắt chuyện.
Hỉ Dương bị gọi thì liền hoàn hồn trở lại, thấy người trước mặt tướng mạo thanh tú, bên cạnh sống mũi có sắc đen, vẻ mặt cười cợt dung tục, ánh mắt vẩn đục, nàng nhịn không được mà nhăn mày tránh qua một bên.
Nào có biết đối phương chính là loại người sau khi mình đã quyết định rồi mà người khác vẫn không thuận theo thì sẽ không bỏ qua, thật là không nên vướng vào.
“Huynh đúng là rất để tâm đến vị hôn thê bé nhỏ nhà huynh đấy.” Diệp Hoàng lần này ước định thời gian gặp mặt với Địch Quân Dương chính là để bẩm báo tiến triển về chuyện của Kỳ Phi.
Thế nhưng lại không ngờ có thể tình cờ mà gặp được Hỉ Dương.
Danh Sách Chương: