Hỉ Dương đã từng nghe qua vô số lời ác độc nhất trên đời này rồi nên đối với vài lời nói này cũng không để trong lòng.
Nàng ung dung mỉm cười rồi ưu nhã bước tới, ngay cả đầu cũng không hề dao động một chút nào, tư thế và dáng vẻ còn cao quý hơn cả nữ tử nhà quan lại khiến mọi người đều bị kinh ngạc.
Bọn họ thầm nghĩ, không phải nói là một người sa cơ thất thế sao, sao lại có khí chất và phong thái như vậy.
Nhưng dù nàng ta có phong thái cao quý thế nào đi chăng nữa sao nàng ta có thể gả cho mỹ nam đệ nhất kinh thành, người tình trong mộng của toàn bộ thiếu nữ - Địch Quân Dương được?
Hỉ Dương nhìn thấy những người đối diện đang âm thầm phân cao thấp, tất cả đều bắt đầu bày ra tư thái, ưỡn ngực hóp bụng, muốn phân đua với nàng.
Nàng bước từng bước tới chỗ Dung Dung rồi dừng lại, sau đó khẽ mỉm cười, "
Mặc dù ta không biết tại sao ngươi lại bôi nhọ gia cảnh nhà ta, nhưng dù sao ta cũng là hôn thê đã có hôn thư của ca ca ngươi, ngươi phải biết rằng người sa cơ thất thế trong miệng ngươi chính là người mà phụ thân đã mất của ngươi cầu hôn về cho ca ca ngươi. Thứ hai, trang sức và quần áo trên người ta đều là những vật phẩm số lượng có hạn của Nghê Thường Các, tuy rằng ta không biết tại sao ngươi đoán gia thế nhà ta không tốt nhưng ta nghĩ chắc là người không am hiểu về phục sức trên người ta nên mới có sự hiểu lầm này.”"
Thứ ba, lần này ta đến kinh thành là do Địch gia cực lực mời tới, trong thư còn nói muốn ta và ca ca ngươi thành hôn vào cuối năm nay. Nếu như ngươi phản đối cuộc hôn nhân này thì có thể đề cập chuyện này với lệnh công tử."
Vừa nói xong, Hỉ Dương lại bối rối quay đầu lại nhìn Địch Dung Dung, "
Vừa rồi, nô tỳ thân cận của ngươi nói ngươi liên tục sai người tới ba lần bốn lượt thúc giục ta đi qua đó nên trên đường đi ta mới gặp biểu ca của ngươi, lẽ nào Địch tiểu thư nghĩ ta với vị biểu ca mà đích thân ngươi mời tới có ý gì với nhau hay sao?"
Lời này nói ra cũng thật là xấu hổ, nếu người ta thực sự đã có hôn thư cùng huynh trưởng nhà mình, nàng ta còn muốn bắc cầu cho biểu ca, cố gắng đào góc tường ca ca nhà mình thì đúng là chẳng ra gì.
Mọi người bắt đầu ồn ào nghị luận, sau khi nghe lời nói nho nhã hữu lực của Hỉ Dương, mọi người không khỏi nhìn về phía Địch Dung Dung.
Quả nhiên thấy sắc mặt nàng ta đang đỏ bừng."
Quả nhiên là nữ tữ xuất thân nhà nghèo, củng chỉ là phu nhân chưa qua cửa thôi, sao ngươi dám lên giọng lớn tiếng như vậy, thật khiến người ta tưởng ngươi giống là chủ nhân thật sự vậy, nhìn bộ dáng người như vậy có khi lời đồn đoán là thật đấy nhỉ? Chuyện phụ thân ngươi giúp người rồi được nhận báo đáp không biết có phải do các ngươi tự biên tự diễn hay không.” Đứng cạnh Địch Dung Dung chính là Trần tiểu thư. Nàng ta ngưỡng mộ Địch Quân Dương đã lâu nhưng Địch Dung Dung chưa bao giờ thân thiết với nàng ta, đây sẽ là cơ hội tốt để nàng ta biểu hiện bản thân.
Sắc mặt của Hỉ Dương vẫn bình lặng như nước, làn da trắng muốt hơi ửng đỏ dưới ánh nắng mặt trời, trông càng kinh diễm động lòng người.
“Tại sao ngươi lại nhìn chằm chằm vào ta như thế?” Trần Song bị đôi mắt lãnh đạm của Hỉ Dương nhìn chằm chằm thì hơi chột dạ vội vàng nói."
Thật là kỳ quái. Ta thấy da của ngươi có ẩn sắc đen, sắc mặt không tốt, chắc hẳn là gặp nhiều chuyện phiền toái, bây giờ ngươi còn có tâm tình xen vào chuyện này sao? Chẳng lẽ là bởi vì phiền phức còn chưa đủ lớn?"
Nghe thấy những lời nói ấy, sắc mặt Trần Song lập tức thay đổi nàng ta kinh ngạc nhìn nữ nhân trẻ tuổi hơn mình, trong lòng đã có vài suy nghĩ lướt qua nhưng nàng ta lại không dám nói tiếp, hai tay trong tay áo đã siết chặt lại, ngăn bản thân mở miệng vì sợ lộ bí mật của mình."
Chỉ là một kẻ lừa đảo thôi mà ngươi đã sợ thành bộ dạng như vậy rồi. Thật đúng là đồ vô dụng." Địch Dung Dung lẩm bẩm một tiếng, vốn dĩ đã hứa với mẫu thân sẽ cho Hỉ Dương một chút thể diện rồi nhưng nàng ta lại không muốn, vậy thì đừng trách bản tiểu thư đây tàn nhẫn!
Danh Sách Chương: