Đến khi Từ Thanh Đào hoàn hồn lại, cô mới nhận ra tư thế này hơi bị thân mật quá mức.
Vả lại, điều mất mặt hơn nữa đó chính là, thế mà mình lại rơi nước mắt trước mặt Trần Thời Dữ nữa!
Để tay lên ngực tự hỏi, cô giáo Tiểu Đào cảm thấy mình vẫn rất kiên cường đấy.
Lúc trước gặp nhiều chuyện xui xẻo như thế mà vẫn không khóc lần nào, dù là khi thực tập bị cấp trên ức hiếp, bị Tống Gia Mộc đá, cô vẫn không khóc!
Nhưng, hình như tòa thành kiên cố mà cô luôn gắng sức dựng xây cho mình.
Vào mỗi lần gặp được Trần Thời Dữ, đều trở nên vô dụng.
Như thể là chỉ sụp đổ trong một khoảnh khắc.
Cô phát hiện ra rằng, khi đối mặt với Trần Thời Dữ, những uất ức mà cô từng cho rằng mình có thể chịu đựng được, vào giờ phút ấy, cô sẽ không thể nhịn được nữa.
Mà muốn làm nũng với anh.
…
Khóc đến nỗi thấy hơi ngại ngùng.
Từ Thanh Đào vội lấy áo sơ mi của Trần Thời Dữ lặng lẽ lau nước mắt.
Đã đến lúc này rồi mà vẫn còn thông minh chán.
Còn biết cân nhắc đến việc không dùng quần áo của mình làm khăn lau nữa chứ.
Lau xong xuôi, cô động đậy người, muốn ra khỏi lồng ngực của anh.
Kết quả, không ngờ Trần Thời Dữ còn ôm cô chặt hơn.
Giờ phút này, bầu không khí nặng nề vừa nãy đều bị hai người không hẹn mà cùng ngó lơ.
Chẳng ai muốn vạch vết sẹo năm xưa ấy ra, xát muối lên vết thương của cô nữa.
Sau khi phát hiện mình không nhúc nhích được, ánh mắt Từ Thanh Đào nhìn anh hơi lưỡng lự.
Sau đó, cô thấy Trần Thời Dữ lộ ra vẻ mặt quen thuộc ấy, thường thì khi vẻ mặt này xuất hiện, tức là thời gian dịu dàng có hạn của Thời Tiểu Dữ đã kết thúc!
Quả nhiên, không ngoài dự đoán, ngay sau đó đã nghe thấy giọng nói không có ý tốt lành gì của anh: “Dùng anh xong rồi chạy?”
… Đừng nói như thể mình là giấy ăn vậy chứ anh!
Từ Thanh Đào bị anh nhìn đến chột dạ, cố gắng ngụy biện: “Đâu có chạy đâu. Em chỉ muốn điều chỉnh tư thế chút thôi.”
Ôm chặt thế này cơ mà, cô giáo Tiểu Đào cảm thấy xương mình sắp bị bóp nát mất rồi:)
Nhưng cô ngọ ngoạy vài lần đều vô ích.
Cuối cùng, cô chỉ đành buông xuôi lần nữa, quay trở lại trong lòng anh.
Vấn đề lúc nãy chưa được giải quyết, Từ Thanh Đào hỏi lại lần nữa: “Anh vẫn chưa trả lời em đấy, em đi được không?”
“Từ Thanh Đào, em chuẩn bị đi múa thoát y gì đó à?”
Từ Thanh Đào: “…”
Mặt cô thoáng cái đỏ lên, thở hồng hộc véo vào cánh tay cứng ngắt của anh: “Nghiêm túc chút đi được không.”
Nom Trần Thời Dữ có vẻ rất nghiêm túc, nhìn vào ánh mắt cô: “Nếu đã thế, em muốn làm gì thì cứ làm, không cần hỏi anh đâu.”
Một câu nói đột ngột đầy bất ngờ, làm tim Từ Thanh Đào đập nhanh một hồi.
Cô chỉ có kinh nghiệm yêu đương một lần, do chưa bao giờ được kiên định lựa chọn nên đã quen, bất kể là muốn làm việc gì, thì cô đều sẽ trưng cầu ý kiến của Tống Gia Mộc trước.
Trước giờ chưa từng có ai nói với cô rằng, cô có thể làm việc là mình thích mà không cần bận tâm đến bất kỳ hậu quả gì.
Lần này cô không còn đứng yên tại chỗ nữa.
Người đứng tại chỗ chờ cô đã trở thành người khác.
Mũi cô hơi nghèn nghẹn.
Cảm thấy nước mắt mới ngừng rơi lại sắp rơi xuống nữa rồi.
Thì nghe thấy giọng nói cà lơ phất phơ của Trần Thời Dữ: “Nhưng mà muốn múa thoát y ấy, cũng không phải là không được.”
Cố ý ôm cô vào lòng, vẻ mặt rất ngả ngớn: “Nhưng chỉ có thể múa cho một mình anh xem.”
Từ Thanh Đào: “.”
Cảm động mà anh đem đến có thể kéo dài hơn hai giây không!
Bị gián đoạn như thế, cảm xúc cảm động của Từ Thanh Đào không còn lại gì nữa.
Mặt vô cảm đẩy tay của anh ra, muốn xuống khỏi người anh.
Hình như Trần Thời Dữ chọc cô đến nghiện mất rồi, giọng điệu nghe càng hư hỏng hơn: “Không định múa thật à? Cứ xem như đút lót anh trước đi, được không?”
Ồ.
Nhớ ra rồi.
Video tuyên truyền này quay ở nhà hát kịch Bình Hải.
Ông chủ lớn hiện nay của nhà hát kịch Bình Hải chính là người đàn ông không cần mặt mũi trước mặt cô đây.
Còn đút lót cơ đấy.
Đút lót cái quỷ ấy!
Lần này Từ Thanh Đào đã bị chọc tức thật rồi.
Dùng cả tay lẫn chân đẩy anh ra, lúc vật lộn bất cẩn đạp đổ túi mua sắm được đặt trên ghế sô pha.
Chính là cái túi mà Từ Thanh Đào xách về lúc chiều.
Miệng túi mua sắm không đóng lại, bị cô đá nhẹ nên đã ngã xuống đất.
Cũng không biết túi đựng đồ ấy sao mà trơn trượt đến thế.
Đồ lót ren được đựng trong vài cái túi trong suốt đóng gói tinh xảo cứ thế trượt ra khỏi túi mua sắm.
Mặc dù không gây ra tiếng động lớn, nhưng cũng đủ để hai người chú ý đến.
Thoáng chốc, cơ thể Từ Thanh Đào trở nên cứng nhắc.
Ánh mắt Trần Thời Dữ dời xuống, vừa hay nhìn thấy chiếc màu hồng nhạt mờ ám ở trên cùng.
Phòng khách im lặng hết một giây.
Sau đó nghe thấy giọng Trần Thời Dữ, nén ý cười: “Quần áo em mua?”
Từ Thanh Đào: “…”
… Đồ lót không tính là quần áo ư?
Lời nói dối hồi chiều đã trở thành quả báo ngay lúc này. jpg
Mức độ xấu hộ đã không thể đo đạc bằng cách dùng chân đào lỗ chui xuống, cách đó không thể giải quyết được nữa rồi.
Không biết Từ Thanh Đào đã dùng sức mạnh cỡ nào, cô giữ vững khuôn mặt không đổi sắc, dọn lại đống đồ lót.
Vừa ngẩng đầu, đã thấy Trần Thời Dữ biếng nhác dựa trên sô pha.
Vẻ mặt như đang có gì cần suy ngẫm.
Bấy giờ, lòng cô chợt dâng trào một dự cảm không tốt lành gì.
Sau đó Trần Thời Dữ mở lời ngay, giọng điệu cũng trở nên mập mờ, giọng nói trầm đục: “Nếu như mặc loại quần áo này múa.”
Chậm rãi, hàm ý rõ như ban ngày: “Cũng không cần cởi ra.”
Từ Thanh Đào: “.”
Không! Cần! Mặt! Mũi!
Có ai mặc loại quần áo này múa đâu! Đồi phong bại tục!!
…
Sự thật chứng minh được rằng, Từ Thanh Đào đã đánh giá thấp giới hạn của Trần Thời Dữ thật rồi.
Mặc dù không ép cô mặc những thứ này ngay tại chỗ thật đấy, nhưng một giây trước khi cô bước vào phòng, cô vẫn bị người đàn ông ôm eo bế lên.
Chưa kịp phản ứng lại đã ngã vào lòng anh lần nữa.
Đồ mặc ở nhà vốn đã nhẹ mỏng, giờ đây như càng trở nên trong suốt, từ thắt lưng đi lên, cảm giác tiếp xúc với chiếc nhẫn bạch kim lạnh lẽo vô cùng rõ ràng.
Cảm giác lạnh lẽo đụng vào làm cô giật mình.
Sau đó anh cúi người, giam cô vào giữa sô pha và lồng ngực mình.
“Thực tủy biết vị” [*] mà đè lên rồi ức hiếp cô một trận.
[*] Thực tủy biết vị: hiểu theo nghĩa đen có nghĩa là, khi ta đã ăn tủy và cảm thấy mùi vị của nó rất ngon nên ta lại muốn ăn tiếp. Hiểu theo nghĩa bóng thì “thực tủy biết vị” ám chỉ rằng, khi đã trải qua chuyện gì đó một lần, ta lại muốn tiếp tục làm chuyện đó thêm lần nữa.
Lúc ngồi dậy, đôi môi vốn đã đầy đặn của Từ Thanh Đào long lanh ánh nước, đôi mắt hồ ly híp lại, sóng nước óng ánh trong mắt tỏa ra thần thái.
Trong đống hỗn loạn, cô nghe thấy giọng Trần Thời Dữ, còn khàn khàn trầm trầm hơn cả ban nãy.
“… Màu trắng trơn cũng được lắm.”
…
Có lẽ do đang ở nhà nên không kích thích như khi ở bên ngoài.
Trần Thời Dữ mà ức hiếp thì cũng chẳng kiêng nể gì cả.
Nếu như công ty không gọi đến thì Từ Thanh Đào cũng không biết hôm nay mình có thể đi về phòng ngủ được không.
Lúc bước vào phòng tắm, cảm giác chân mình đã mềm nhũn hết ra rồi.
Khi cởi quần áo ra tắm, nút đã bị cởi ra hết, chỉ còn dựa vào hai sợi dây đeo mỏng tang giữ lại trên người, như để tiện làm gì đó.
Các dấu vết rải rác trên cổ.
Trên xương quai xanh còn có vài vết răng rất sâu, xuống dưới nữa…
May mà anh vẫn chưa cầm thú đến mức ấy.
Xuống dưới nữa thì dòng sóng nước cũng đã ngừng lại.
Nhưng cũng đủ để Từ Thanh Đào không thể nhìn thẳng vào cơ thể mình nữa T.T!!
Đặc biệt là nhớ đến khi nãy anh còn bình luận một phen.
Làm Từ Thanh Đào bây giờ không dám nhìn vào đồ lót của mình nữa.
Còn màu trắng trơn cũng được lắm.
Ai cần anh cảm thấy được lắm hả!!
Cảm thấy cũng được thế thì cô giáo Tiểu Đào tặng anh mặc nhé, được không:)
Mặt đỏ tim đập nhét đồ lót màu trắng trơn này vào nơi sâu nhất trong tủ, kiên quyết sẽ không mặc lần thứ hai!!
Từ Thanh Đào ngã lên giường, ôm chặt gối ôm chó bắp cải của mình, lăn lộn hai vòng mà độ nóng trên mặt cũng không giảm đi.
Có lẽ là đã nằm trên giường im lặng ngẩn ngơ chừng mười phút.
Từ Thanh Đào đành chấp nhận mà ngồi dậy, sau đó đỏ mặt, lại lấy bộ đồ lót đó ra.
Để về vị trí cũ.
…
Ngày hôm sau đi làm, Từ Thanh Đào mặc một chiếc áo lông trắng cổ cao.
Cô vẫn luôn là kiểu người điển hình của quán quân yêu cái đẹp ngày đông mang vớ mỏng, phong cách mặc áo cũng khoe khéo vóc người, hiếm khi thấy kín đáo thế này.
Lúc đi ngang qua Nghiêm Linh còn ghẹo một câu: “Mặt trời mọc đằng tây rồi à.”
Từ Thanh Đào mà cũng có ngày không mặc áo cổ thấp ư?
Vì thế, cô giáo Tiểu Đào không muốn giải thích gì, cô giáo Tiểu Đào cũng không muốn nói chuyện.
Chỉ muốn đắm mình vào công việc, sau đó thầm đâm chết tên tiểu nhân Thời Tiểu Dữ trong lòng T.T!
May mà thời tiết tháng mười hai đã vào đông.
Mặc áo cổ cao cũng không có gì lạ.
Nhận được lời khẳng định của Trần Thời Dữ vào tối qua, Từ Thanh Đào đã trả lời người phụ trách video tuyên truyền trên Weibo.
Đối phương nhanh chóng gửi danh thiếp WeChat, hai người trao đổi đơn giản với nhau về cách thức quay chụp và thời gian xong xuôi thì đã đi đến quyết định ký kết hợp đồng.
Việc đi quay video tuyên truyền, Từ Thanh Đào cũng không giấu Nghiêm Linh.
Về phương diện này, công ty vẫn rất ủng hộ Từ Thanh Đào, dù sao thì, danh tiếng cô càng lớn, thì đối với tòa soạn mà nói, cũng là một bảng hiệu biết đi, dễ lấy được phỏng vấn riêng từ nhân vật lớn hơn.
Như người phụ trách đã nói.
Trên nội dung quay video Từ Thanh Đào nhận được, quả nhiên có viết cần cô hợp tác tiến hành quay một đoạn múa.
Nói qua điện thoại không rõ ràng.
Từ Thanh Đào dứt khoát đi thẳng đến hiện trường quay vào thứ bảy.
Bây giờ vẫn đang quay tuyên truyền bên mảng kinh kịch, vừa hay cũng ở nhà hát kịch Bình Hải.
Về lại chốn xưa, từ rất lâu, lòng Từ Thanh Đào đã không còn sự tiếc nuối nữa, chỉ là, vẫn có chút bùi ngùi.
Đạo diễn video tuyên truyền vừa nghe cô đến đã đích thân đứng trước cổng chờ đón cô.
Dù sao thì, thân phận phu nhân chủ tịch Hằng Gia của Từ Thanh Đào là công khai, người trong giới không ai muốn đắc tội nhân vật số một như thế này.
Còn cho rằng, với thân phận thiếu phu nhân của tập đoàn lớn, khi Từ Thanh Đào ra ngoài thì sẽ có vô số bảo vệ từ trong ra ngoài.
Kết quả là, khi gặp mặt rồi mới biết, cô bình dị gần gũi vô cùng, chắc là cũng có liên quan đến việc cô làm nghề phóng viên, lực tương tác và tính suy luận khi trao đổi với nhau đều cực kỳ mạnh mẽ.
Lúc bàn chuyện thì làm người khác thấy vô cùng thoải mái.
Không đến hai mươi phút, đạo diễn và cô đã vui vẻ trò chuyện với nhau.
Hợp đồng và kịch bản đều thông qua sự xét duyệt của đoàn đội luật sư chuyên nghiệp của Hằng Gia, không có vấn đề gì quá lớn.
Hôm nay Từ Thanh Đào đến chỉ là vì muốn bàn một chuyện với đạo diễn.
“Về phần múa, có thể cho tôi đích thân biên đạo không?”
Lời này vừa nói ra, không chỉ đạo diễn ngây người.
Còn có cả biên đạo múa trong hiện trường quay cũng hơi ngây ra.
Không đợi đạo diễn trả lời, biên đạo múa dè dặt hỏi: “Cô Từ, cô có ý kiến gì với biên đạo múa của bên chúng tôi sao?”
… Cũng không phải là có ý kiến gì đâu.
Vì để tôn “Đứa con của biển” lên, biên đạo múa đã xem đi xem lại không dưới mười lần biên đạo của kịch múa năm ấy, đồng thời chọn luôn đoạn cuối cùng An Hạ múa bên bờ biển, sau đó lại thêm vào một số ý tưởng của mình, tổng thể mà nói thì rất chỉn chu, hiệu quả quay ra cũng rất tốt.
Nhưng biên đạo múa không biết rằng, thật ra, năm ấy, “Đứa con của biển” có hai bản biên đạo múa, một bản là biên đạo múa của Hồ Tiểu Xuân, một bản là biên đạo múa của chính Từ Thanh Đào.
Đúng như Hồ Tiểu Xuân nói, Từ Thanh Đào là cô gái có tài năng múa nhất mà bà ấy từng gặp được trong đời.
Không những trong phương diện múa, mà trong phương diện biên đạo cũng khiến người ta không bì kịp.
Năm ấy, sau khi Hồ Tiểu Xuân nói có thể thêm ý tưởng biên đạo của mình vào kịch múa, Từ Thanh Đào đang học lớp mười một, ngoại trừ học ra thì một lòng hướng về việc biên đạo múa.
Ngày đêm luyện tập, chỉnh sửa động tác, thức trắng không biết bao nhiêu đêm, mới nộp lên một phần đáp án mình hài lòng.
Đến nay cô vẫn không quên được lúc Hồ Tiểu Xuân nhìn thấy biên đạo của phiên bản này, trong mắt tràn ngập ngạc nhiên lẫn mừng rỡ, đó chính là sự khẳng định tốt nhất đối với cô.
Lúc ấy, thật ra, ngoại trừ việc bản thân cô đã đấu tranh một chút để khiến Hồ Tiểu Xuân thấy mình không chọn sai người ra, thì còn có một nguyên nhân khác, nguyên nhân mà ngay cả chính cô cũng không để ý đến.
Sau khi Trần Thời Dữ hỏi cô có thể mua vé đến xem được không.
Một cảm xúc kỳ lạ lấp đầy lòng cô.
Rất muốn, múa điệu đẹp nhất cho anh xem.
Đương nhiên là, sau này, vì muôn vàn lý do, Từ Thanh Đào không thể thể hiện điệu múa này trên sân khấu được.
Sau khi ở cùng với Trần Thời Dữ, suy nghĩ mùa hè năm ấy bị vùi trong lòng bấy lâu nay lại như gặp được cơn mưa xuân, rục rịch nảy mầm.
Từ Thanh Đào: “Tôi muốn đổi cách thể hiện bài múa này.”
Cô nói thế, tất nhiên đạo diễn không có ý kiến gì.
Dù sao thì cô cũng là diễn viên múa năm ấy Hồ Tiểu Xuân nhìn trúng, có kém thì cũng không thể kém đi đâu được.
Vả lại, chủ yếu là vì ban nãy giao lưu với Từ Thanh Đào rất vui vẻ.
Làm ông ta tự dưng tin tưởng rằng, cô gái trước mắt sẽ không khiến mọi người thất vọng.
Đạo diễn nghĩ thế, nhưng bên biên đạo múa thì không hài lòng được như vậy.
Mặc dù Từ Thanh Đào cũng đã nói là chỉ muốn thử biên đạo của mình chút, nhưng cuối cùng thì phương thức thể hiện còn phải xem hiệu quả quay của video tuyên truyền.
Cũng tức là, sẽ giữ lại bản vốn có của biên đạo múa, đồng thời cũng quay một đoạn bản biên đạo của Từ Thanh Đào.
Nói thì nói như vậy, nhưng có ai không biết sau lưng Từ Thanh Đào là Hằng Gia đâu?
Tiếng tăm lẫy lừng của chồng cô, có ai mà chưa nghe qua, cộng thêm video tuyên truyền này còn có sự đầu tư của Hằng Gia, dùng điệu múa gì còn không phải là “Từ Thanh Đào nói sao thì làm thế” ư?
Cô ta vẫn không ngây thơ đến mức cảm thấy mình có thể nói đạo lý với nhà tư bản.
Bản mà mình cực khổ biên đạo múa kia.
Khả năng lớn là sẽ không thể dùng được nữa.
Nhưng mà, dù cô ta có ý kiến lớn cỡ nào thì cô ta cũng không dám lên tiếng.
Chỉ là, lúc tối về uống một ít rượu, càng nghĩ càng tức.
Quả thật không nhịn nổi nữa, bèn nói chuyện này với bạn mình, cô ta càu nhàu một hồi.
Nói rằng, sớm biết như vậy, chẳng thà khi ấy mời An Hạ về quay cho rồi.
Vì một chút đầu tư của tư bản mà tâm huyết của mình đổ sông đổ biển hết cả, dù cho năm ấy Từ Thanh Đào có được Hồ Tiểu Xuân coi trọng đi chăng nữa, thì cũng đã nhiều năm không múa rồi, cô có thể biên đạo ra cái giống gì đây?!
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Sau khi người bạn nghe cô ta càu nhàu, thầm thấy kinh ngạc một lúc lâu.
Dạo này tài khoản marketing hút người hâm mộ An Hạ như bị điên vậy, đưa miếng bánh video tuyên truyền này cho An Hạ.
Kết quả là tổ đạo diễn tuyệt vời lắm, cứ thế thầm quyết định luôn diễn viên quay?!
Tin này khiến người ta kinh ngạc.
Thế là, đến chiều hôm sau, nhóm giải trí Douban đột nhiên nhảy ra một tin tiết lộ:
[Bạn tôi làm việc ở đài truyền hình đây, hôm nay mới biết diễn viên múa mà video tuyên truyền nghệ thuật nhân gian kia mời về là Từ Thanh Đào? Đậu má, tôi cứ nghĩ là An Hạ cơ, lúc nghe được đúng là há hốc mồm luôn!]
An Hạ là một trong những người có độ nổi tiếng nhất định trong giới giải trí trong nước, sức chiến đấu của người hâm mộ không hề mạnh một cách bình thường.
Cộng thêm việc, rõ ràng là cô ta lấy điệu bộ của sao tử vi rơi xuống mà quay về nước, kết quả là, vừa về nước đã bị mất các nguồn tài nguyên, một số bị mất trước đó thì cũng đành thôi đi, dạo này các tài khoản marketing lớn đều đã nói chắc như đinh đóng cột rằng, video tuyên truyền là do An Hạ tham gia diễn, thế mà lại bị người khác nẫng tay trên?!
Mà người nẫng tay trên này không phải ai khác, vừa hay lại là Từ Thanh Đào.
Vậy nên, khi cái tên quen thuộc này vừa xuất hiện.
Bài đăng này trên Douban bỗng chốc bùng nổ!
Danh Sách Chương: