Tiếng ồn ã quá lớn, không cách nào dừng lại được.
Lượng tin tức trong câu nói này của Trần Thời Dữ quá lớn, giống như anh đã hoàn toàn xác nhận mối quan hệ giữa anh và Từ Thanh Đào.
Người đàn ông cao quý trước mặt này mới là chồng của Từ Thanh Đào ư?
Dương Hân hoàn hồn, sắc mặt trắng bệch ngay tức thì.
Không chỉ mỗi mặt mũi cô ta khó coi, mà biểu cảm của các bạn học khác ngồi cùng bàn cũng vô cùng đặc sắc.
Về sau, các bạn học của trường trung học phụ thuộc năm đó đã đi theo những con đường khác nhau, không phải ai cũng là người của giới tài chính.
Nhưng lại biết rất rõ tiếng tăm của tập đoàn Hằng Gia, ai dám nói họ chưa từng đi qua quảng trường mua sắm, chưa từng mua nhà, cũng chưa từng ở khách sạn của Hằng Gia chứ? Lại lùi một bước, công ty giải trí Đào Tử – sản nghiệp truyền thông phát triển lớn mạnh dưới trướng tập đoàn Hằng Gia vừa ra mắt một chương trình truyền hình công sở nổi tiếng, nổi tiếng đến nỗi những đỉnh lưu [*] tuyến một hiện nay nào có ai dám nói khi tan làm mình chưa từng theo đuổi?
[*] Đỉnh lưu là từ để chỉ những ngôi sao sở hữu lưu lượng lớn, hàng đầu làng giải trí Cbiz trong từng giai đoạn.
Tập đoàn này như độc quyền phát triển bất động sản và ngành khách sạn trong nước, xứng danh hào môn thế phiệt của Vân Kinh.
Chưa kể, trong ba năm học tại trường trung học phụ thuộc, Trần Thời Dữ cũng rất nổi tiếng, sau khi rời trường ba khóa mà vẫn có truyền kỳ về anh.
Người ta nhắc đến anh với thân phận “nam thần” nổi tiếng của trường trung học phụ thuộc – người đã làm xôn xao bao trái tim thiếu nữ năm ấy.
Trên bàn ăn này, rất khó để kiếm ra được vài ba cô bạn năm ấy không yêu thầm anh.
Dường như mỗi một khoảnh khắc mà anh xuất hiện, tiếng thảo luận xì xào bàn tán chưa bao giờ dừng lại.
“Không ngờ là Trần Thời Dữ thật…”
“Tôi còn cho rằng sau khi tốt nghiệp thì sẽ không thể nhìn thấy cậu ấy nữa!”
“Trời ơi! Tình đầu thời còn đi học năm đó của tôi!”
“Mẹ kiếp, nhiều năm đã trôi qua rồi mà sao vẫn đẹp trai thế, không thực tế chút nào!”
“Có phải hồi cấp ba Trình Gia Di từng theo đuổi cậu ta, sau đó không theo đuổi được phải không?”
“Tôi có ấn tượng về chuyện này, sau đó, tất cả những người theo đuổi đều bị từ chối rất thê thảm… Đến giờ tôi vẫn nhớ rõ câu nói vô tình lạnh lẽo của nam thần.”
“Ồ, “cô là ai?” đúng không? Không hổ danh là anh ấy, dám lạnh lùng với cả hoa khôi nữa cơ.”
Giọng nói không lớn lắm nhưng Từ Thanh Đào đứng gần nên cô cũng nghe thấy một ít.
Cô thấy hơi sững sờ, một suy nghĩ kỳ lạ cứ thế dần bị khơi mào.
Năm đó, khi còn học ở trung học phụ thuộc, là Trình Gia Di đã theo đuổi anh ư?
Cô còn nhớ, mỗi buổi chiều sau khi tan học, cô đều đi ngang qua sân vận động, lần nào cũng nhìn thấy Trình Gia Di ở hàng ghế khán giả trong sân bóng rổ.
Cô ta cầm nước, bên cạnh là đồng phục trường của anh.
Từ Thanh Đào còn cho rằng hai người họ đang làm chuyện gì đó mờ ám.
Hóa ra là không phải.
Lòng cô trào dâng một nỗi niềm rung động.
Chỉ có điều, cô chưa kịp hiểu rõ sự vui vẻ ít ỏi này của mình bắt nguồn từ đâu…
Thì đã cảm thấy bàn của các bạn học đột nhiên im lặng một cách kỳ lạ.
Sau đó, có người khẽ lên tiếng: “Cho nên bây giờ Trần Thời Dữ đã kết hôn với Từ Thanh Đào rồi đúng không?”
“… Thế thì Từ Thanh Đào đúng là lợi hại thật mà.”
“Vậy là, sau khi bị chị họ chơi đểu thì bèn gả cho ánh trăng sáng của chị họ à?”
Lại là một khoảng im lặng ngắn ngủi.
Một bạn học của trường trung học phụ thuộc bổ sung thêm: “Đã vậy còn dẫn theo ánh trăng sáng của chị họ đến tham dự tiệc đính hôn.”
“Không những thế, ánh trăng sáng còn tốt hơn về mọi mặt so với bạn trai cũ.”
…
Cứu mạng!
Đây là Tu La tràng [*] chốn nhân gian à? Hiện trường Tấn Giang vả mặt sảng văn à?
[*] Tu La tràng: có thể tạm giải thích đây là nơi diễn ra cạnh tranh khốc liệt, người chết ta sống, cũng như ván đồ sát mà mỗi người là một phe, ai tham gia hoặc là chết, hoặc là bị thương.
Nhóm bạn học chỉ định yên tĩnh tham gia tiệc đính hôn của bạn cũ mà bây giờ đã hoàn toàn nhốn nháo hết cả lên.
Đặc biệt là khi họ lật đến lịch sử trò chuyện trước đó. Mấy bình luận cho rằng Từ Thanh Đào mặc đồ nhái của hàng cao cấp thật đáng buồn cười biết bao.
Trần Thời Dữ có thân phận như thế nào cơ chứ?
Hằng Gia có địa vị ra sao?
Chẳng lẽ ngay cả một chiếc đầm cao cấp mấy triệu tệ mà cũng mua không nổi ư?
Huống hồ chi, bây giờ Từ Thanh Đào đã là bà chủ chính thức của Hằng Gia.
Bạn bè trong nhóm đều dùng tên thật, vừa hay có vài người cũng ngồi ở bàn này. Tiếng vả mặt “bôm bốp” khiến sắc mặt họ vô cùng khó coi.
Đây là mấy chị em cùng khiêu vũ với Trình Gia Di năm đó.
Mà bây giờ ai nấy đều hận mình không thể thu hồi tin nhắn trong WeChat lại.
Nhưng đến tận giây phút này mọi người mới chợt nhận ra rằng…
Nếu Từ Thanh Đào đang mặc hàng thật, thế thì người đụng hàng với cô – Trình Gia Di đang mặc thứ gì trên người vậy?
Hoá ra chiếc đầm cao cấp của hãng Chanel trị giá vài triệu tệ mà cũng có tới tận hai chiếc y hệt nhau.
Vừa hay trong số những người có mặt ở bữa tiệc này có một người là nhà thiết kế thời trang chuyên nghiệp, vừa nhìn đã nhận ra ngay, chiếc đầm mà Từ Thanh Đào đang mặc là hàng cao cấp thủ công – cũng là sản phẩm cuối cùng của show diễn thời trang xuân hè.
Thật ra, lúc vừa mới đến bữa tiệc, khi nhìn thấy Trình Gia Di mặc chiếc váy này, cô ấy cũng thấy hơi nghi hoặc.
Dẫu sao thì đôi mắt của một nhà thiết kế thường rất nhanh nhạy, cứ cảm thấy trang phục mà Trình Gia Di mặc có gì đó là lạ, nhưng vì cô ta đang ngồi, hoặc không chừng là do bản thân cô ấy nhìn nhầm.
Cho đến khi chiếc đầm hàng thật của Từ Thanh Đào xuất hiện, hạt mầm nghi ngờ vừa được gieo xuống đã nhanh chóng nảy mầm.
Khi nhìn lại trang phục của Trình Gia Di, không chỉ kiểu cách sai lệch, mà ngay cả công nghệ thêu cũng không phải là phương pháp thêu kiểu Pháp.
Mấy chị em của Trình Gia Di đến tham dự bữa tiệc cũng chẳng chịu thua kém gì, nói thầm một câu: “Từ Thanh Đào mặc hàng thật thì đã sao? Đụng hàng không đáng sợ, ai xấu hơn thì mới là người phải ngượng.”
Cô ta cố ý nâng giọng lên, vừa khéo để tất cả mọi người nghe thấy.
“Bạn gái cũ của chú rể đến dự tiệc lại mặc cùng một kiểu với cô dâu, nói không cố ý thì ai mà tin cho được cơ chứ? Mọi người đều là phụ nữ với nhau cả thôi, hồ ly nghìn năm diễn trò đây à, đừng làm chuyện xấu rồi lại kiếm cớ nữa.”
Lời nói này khiến cho nhà thiết kế cảm thấy ngượng ngùng, nhưng khi thấy thân phận bà chủ Hằng Gia của Từ Thanh Đào vẫn còn đây, và bình thường cô ấy cũng là người ngay thẳng, bởi thế nên cô ấy đã lên tiếng phản bác: “Đụng hàng không đáng sợ, nhưng có người mặc hàng nhái, thì người đó sẽ phải ngượng ngùng đúng không?”
Vừa dứt lời, xung quanh chợt lặng thinh.
Đặc biệt là Dương Hân, sắc mặt trắng như tờ, lập tức đưa ra lời phản bác đầy sắc bén: “Cô đang nói vớ nói vẩn cái gì thế?!”
Nhà thiết kế nữ chẳng chịu thua kém, cô ấy nói: “Ai nói vớ vẩn, tôi nói ra sự thật mà cũng không được à! Bộ trang phục cao cấp trên người Trình Gia Di là hàng giả.”
Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cô ấy cũng không lúng túng gì mà đưa bằng chứng lên: “Chiếc đầm này là sản phẩm cuối cùng của show diễn thời trang xuân hè. Trong nước chỉ có một chiếc và đã được mặc trên người Từ Thanh Đào. Hơn nữa, cánh hoa dùng trên chiếc váy này được thêu thủ công kiểu Pháp. Còn chiếc đầm của Trình Gia Di ấy à, vừa nhìn đã biết ngay đây là sản phẩm do máy móc thêu rồi.”
Có thể thấy rõ sự hoảng hốt ánh lên từ đôi mắt Dương Hân, cô ta quay phắt sang nhìn Trình Gia Di.
Sắc mặt của Trình Gia Di đã vô cùng khó coi, tầm mắt mạnh mẽ dừng lại trên người cô ta: “Tiểu Dương, rốt cuộc là có chuyện gì vậy hả? Không phải em nói đây là đầm mẹ em mượn cho ư?”
“Đúng, đúng vậy mà chị.” Giọng của Dương Hân hơi run rẩy: “Mẹ em là nhà thiết kế ở công ty Chanel chi nhánh Vân Kinh, là bà ấy mượn giúp mà.”
Cô gái nhà thiết kế cười lạnh một tiếng: “Trùng hợp thế nhỉ? Tôi cũng có một người bạn đang làm nhà thiết kế ở chi nhánh Vân Kinh đây này, hay là bây giờ để tôi gọi điện thoại cho cô ấy hỏi thử xem sao nhé?”
Cô ấy vừa nói xong, thì Dương Hân ấp a ấp úng, bỗng dưng không biết nên đối đáp như thế nào.
Vừa thấy phản ứng của cô ta, thì dường như mọi người có mặt ở bữa tiệc đều hiểu, nhất thời, mọi người đều dành cho Trinh Gia Di một ánh mắt thâm sâu đầy ẩn ý.
Từ trước đến nay Trình Gia Di chưa bao giờ phải chịu sự nhục nhã trước mặt tất cả mọi người như thế này. Hơn nữa, đây còn là tiệc đính hôn của mình, những người đến đều là bạn bè, người thân của cô ta, cô ta phẫn nộ đến mức cả người run rẩy: “Dương Hân! Bình thường chị đối xử với em như em ruột, sao em lại hại chị?”
Lời chất vấn này như lời mắng mỏ đẩy Dương Hân đến bước đường cùng.
Trước đây bị mất mặt bên chỗ Từ Thanh Đào đã đủ lắm rồi, bây giờ, ngay cả Trình Gia Di mà cũng bày ra dáng vẻ muốn tính sổ với cô ta…
Nghĩ đến việc mình đã bận bịu đủ đường để tặng cho cô ta bao nhiêu là quà cáp, thế mà bây giờ mình lại rơi vào tình cảnh này.
Bấy giờ cô ta cũng chẳng lựa lời mà nói nữa, cứ cao giọng lên một cách bất cần: “Đó không phải là vì chị nói chị muốn có một chiếc đầm cao cấp hay sao? Trước đây em đã tặng chị dây chuyền, châu báu và trang sức, nhưng chúng không hề đắt đỏ gì cả, mà bây giờ, một món đồ cao cấp trị giá mấy triệu, chị bảo em đi đâu tìm cho chị đây? Ngoài việc làm một chiếc giả ra thì em còn cách nào nữa đâu?”
Nếu không phải hôm nay Từ Thanh Đào mặc cùng một chiếc đầm với Trình Gia Di.
Thì ai sẽ phát hiện ra chiếc đầm mà cô ta tìm là hàng giả cơ chứ!
Trình Gia Di biết Dương Hân không thông minh, nhưng vẫn được coi là có mắt nhìn.
Bình thường có tặng từ món đồ này đến món đồ khác, thì cô ta cũng không từ chối.
Nhưng âm thầm tặng là một chuyện, kể ra trước mặt nhiều người như vậy lại là chuyện khác.
Trong nháy mắt, mọi người đều nhìn Trình Gia Di với ánh mắt khác.
Thậm chí có bạn học trước đây từng bất hòa với cô ta cũng cười nhẹ một tiếng: “Còn tưởng Trình Gia Di cô dịu dàng, hào phóng thế nào, ra là chỉ giả vờ thanh cao.”
Giọng không quá lớn nhưng câu nói này lại khiến mặt Trình Gia Di cắt không còn giọt máu.
Dường như là theo bản năng, cô ta phản bác lại ngay: “Dương Hân, cơm có thể ăn bậy nhưng nói thì không thể nói bừa. Chị và em không thân không thích, thế thì chị nhận đồ của em làm gì?”
“Vì sao lại vô duyên vô cớ nhận quà của cô ấy, chẳng lẽ chị còn chưa biết nguyên do cơ à?” Cuối cùng thì Từ Thành Đào – người luôn giữ im lặng từ nãy đến giờ đã lên tiếng: “Có cần tôi nhắc cho chị nhớ hay không, vì trong lúc phỏng vấn, cô ấy đã viết lung tung rằng chị và Tống Gia Mộc đã yêu nhau mười năm, cuối cùng hai người cũng đã “tu thành chính quả”, nhưng Tống Gia Mộc lại không chịu thông qua bản thảo cho cô ấy, vậy nên cô ấy mới chuyển hướng sang nịnh bợ chị.”
Qua một lúc lâu sau, Từ Thanh Đào mới nói tiếp: “Thế thì chị có biết vì sao chồng chị không thông qua bản thảo của cô ấy hay không?”
Thật ra thì cô giáo Tiểu Đào cũng không biết gã đàn ông tồi này đang nghĩ gì:D
Nhưng, nếu đã có ông lớn chống lưng, thì dù chuyện có ra sao đi chăng nữa, cô cũng không thể chùn bước vào lúc này được:D
Câu nói này của Từ Thanh Đào như quả bom nổ trong bể nước sâu, khiến trái tim mọi người nổ tung.
Vì sao Tống Gia Mộc không thông qua bản thảo về chuyện tình cảm cá nhân giữa mình và Trình Gia Di?
Chắc chắn là vì anh ta nhớ mãi không quên bạn gái cũ rồi!
Chết tiệt!
Chuyện này kích thích thật đấy!
Thoáng chốc, biểu cảm của mọi người trông vô cùng đặc sắc.
Còn cho rằng Từ Thanh Đào mới là người bị vứt bỏ, thế thì xem ra, dường như sự thật hoàn toàn không phải là vậy rồi!
Sao lại cảm thấy hình như chú rể hôm nay vẫn còn tình cảm sâu đậm với cô bạn gái cũ xinh đẹp này vậy nhỉ?
Nhưng khi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp động lòng người của Từ Thanh Đào, cánh đàn ông đang ngồi đó cũng âm thầm đặt mình vào hoàn cảnh này.
… Hình như nhớ mãi không quên gương mặt này cũng là chuyện rất đỗi bình thường mà!
Một câu nói thôi mà đã khiến cho Trình Gia Di cứng họng.
Thái độ mập mờ không rõ ràng của Tống Gia Mộc như đã giáng mạnh một cái bạt tai vào mặt cô ta, đánh đến nỗi gương mặt xinh đẹp của cô ta cũng phải trở nên vặn vẹo.
Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, cô ta chỉ có thể nuốt mọi lời muốn nói xuống.
Gần hết nửa cuộc đời mình, Trình Gia Di đã hoá thân thành một cô gái tri thức, sự tao nhã, kiêu ngạo và dịu dàng của gia đình vũ đạo đã ăn sâu vào xương cốt. Dù đã nhếch nhác đến nông nỗi này, nhưng cô ta không thể để cho mọi việc phát triển theo hướng tồi tệ hơn.
Khi Dương Hân tức đến mức muốn lên tiếng đáp trả lại đôi ba câu, Trình Gia Di chợt cắt ngang lời cô ta: “Đủ rồi!”
Trình Gia Di không dám đắc tội với Trần Thời Dữ, cô ta chỉ đành chuyển hướng sang Dương Hân một lần nữa, giọng nói đã lạnh đi trông thấy: “Dương Hân, em nhất định phải hủy hoại tiệc đính hôn của chị thì em mới cam lòng ư?”
Dương Hân sửng sốt, nghĩ thầm, có lẽ lời nói vừa nãy đã khiến mình đắc tội với Trình Gia Di, sắc mặt cô ta tái mét: “Em không có.”
Trình Gia Di đè nén lửa giận đang bùng cháy trong lòng: “Nếu đã không phải, thế thì em mau xin lỗi Từ Thanh Đào đi.”
Sắc mặt của Dương Hân hết trắng rồi lại đỏ, đỏ xong rồi lại trắng, trước mặt nhiều người như thế này mà bắt cô ta phải làm thế ư, cô ta không sao hít thở được, nhưng cũng không thể không cúi người trước Từ Thanh Đào: “Xin lỗi, là do tính cách tôi nóng vội, đã nói chuyện mạo phạm đến cô.”
Thật ra thì Từ Thanh Đào cũng không để ý nhiều đến vậy.
Mặc dù vừa rồi cô cũng thấy tức giận trước những lời nói ấy của Dương Hân, nhưng những người ngồi cùng bàn đều đang hóng hớt và muốn thấy Dương Hân bẽ mặt, thế này là đã đủ rồi, coi như là do cô ta gieo gió gặt bão đi thôi.
Đang định lên tiếng nói “thôi bỏ đi, tôi tha thứ cho cô”…
Thật ra, chủ yếu là vì cô muốn lấy lại hình tượng của mình trước mặt Trần Thời Dữ, vừa nãy cãi nhau loạn xạ với Dương Hân đã vô tình khiến cô phá vỡ hình tượng tiên nữ nhỏ hiền lành xinh đẹp!
Rồi cô nhìn sang Dương Hân với gương mặt trắng bệch, và cả Trình Gia Di cùng khí chất dịu dàng.
Khiến hình ảnh của cô cứ giống như một nữ phụ độc ác phóng túng, không chút kiêng dè vì đã có “bố đường” chống lưng. jpg
Thế nhưng, lời vừa nói đến miệng, cô còn chưa kịp lên tiếng, mà Trần Thời Dữ – người nãy giờ chẳng nói năng gì bỗng thản nhiên cất lời:
“Tôi nói là để cho cô xin lỗi à?”
Giọng nói của anh tuy bình tĩnh, nhưng lại khiến cho tất cả mọi người có mặt ở bữa tiệc cảm thấy lành lạnh sống lưng.
Dương Hân nhìn anh đầy khó hiểu, không chỉ vậy, đến cả Trình Gia Di cũng thay đổi sắc mặt.
Vừa khéo là khi nãy anh đã nghe thấy Từ Thanh Đào phản bác đến nỗi khàn cả giọng.
Mặc dù không hiểu quá rõ nguyên nhân hậu quả đằng sau, nhưng khi nghe thấy mấy từ như “kẻ thứ ba”, “quay lại”, “nhận giấy đăng ký kết hôn”, “chia tay”, dù ít hay nhiều gì thì anh cũng đã hiểu sơ lược những chuyện từng xảy ra.
Dương Hân và Từ Thanh Đào chỉ có mâu thuẫn trong công việc, giữa họ vẫn là mối quan hệ đồng nghiệp bình thường, nếu không được chủ nhà ngầm đồng ý thì chắc chắn là cô ta không dám gây khó dễ cho em họ của chủ nhà.
Liên tưởng đến lời nói vô căn cứ như là “Từ Thanh Đào hại chị họ mất hai chân” thì biết ngay quan hệ giữa Từ Thanh Đào và chị họ không hòa hợp.
Một cô chị họ có mối quan hệ không hòa hợp với Từ Thanh Đào mà nay lại ở cùng bạn trai cũ của cô, đã thế, hôm nay họ còn mời cô đến tham dự tiệc đính hôn.
Ánh mắt Trần Thời Dữ tối đi trông thấy, rõ ràng là cô ta muốn bắt nạt người của anh đây mà!
Khi tiếng ồn ã ngày một lớn hơn, ngay cả bạn bè trong giới tài chính của Tống Gia Mộc cũng mò sang đây mà hóng hớt.
Vừa thấy trung tâm của vở kịch náo loạn này là Trần Thời Dữ, sắc mặt họ thay đổi ngay tức thì.
Mọi người có mặt ở bữa tiệc đều là người tài giỏi, nào có ai không hiểu hàm ý trong lời nói của Trần Thời Dữ đâu.
Anh đang muốn Trình Gia Di xin lỗi Từ Thanh Đào đây mà.
Thế là có người “lâm trận đào ngũ” ngay lập tức:
“Gia Di à, tôi thấy, chuyện này là do bạn của cô quá đáng rồi.”
“Đúng vậy, tung tin đồn nói người ta là kẻ thứ ba ngay trước mặt chồng người ta, nếu là tôi thì tôi cũng tức đến chết mất!”
“Hay là cô xin lỗi đi, một điều nhịn bằng chín điều lành mà.”
“Đúng đó, chồng cô cũng là người trong giới tài chính, lỡ may đắc tội với Trần Thời Dữ thì sau này phải làm ăn thế nào đây?”
Trình Gia Di nghe xong thì sắc mặt tái mét, khóe môi hơi run rẩy.
Hồi lâu sau, cô ta mới từ từ nhìn Từ Thanh Đào, mười ngón tay nắm chặt lấy quần áo, như thể là sắp xé rách nó tới nơi rồi: “Tiểu Đào, xin lỗi em, chuyện hôm nay là do chị không tốt. Tiểu Dương nhanh mồm nhanh miệng, em nể mặt hôm nay là tiệc đính hôn của chị, chị xin em tha thứ cho cô ấy, cũng tha thứ cho chị, được không em?”
Cô đã trưởng thành tới ngày hôm nay, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Trình Gia Di xin lỗi cô trước mặt nhiều người đến vậy.
Từ Thanh Đào sửng sốt trong chốc lát, rồi sau đó cô mới lên tiếng: “Không được!”
Phí lời! Ông lớn đã chống lưng cho cô đến mức này rồi mà! Cô còn phải tha thứ dễ như thế hay sao!
Há chẳng phải là cô đang vả mặt Thời Tiểu Dữ à!
Hẳn là không ngờ Từ Thanh Đào lại trả lời như vậy, Trình Gia Di cứng đờ.
Từ Thanh Đào dùng thanh âm bình tĩnh mà nói: “Xem ra chị cảm thấy mình có thể tha thứ cho người bịa đặt, nói mình là kẻ thứ ba trước mặt chồng mình đúng không? Từ khi nào việc “nói chuyện không dùng đến não” cũng được xem là “nhanh mồm nhanh miệng” vậy hả? Vì sao từ điển thành ngữ hiện đại bây giờ lại không chọn chị làm biên tập nhỉ, đúng là phí phạm người tài mà!”
Lời nói này khiến không ít người trong tiệc phải phì cười.
Nhìn biểu cảm tức đến nỗi một câu cũng không nói được của Trình Gia Di, Từ Thanh Đào thở phào nhẹ nhõm.
Không phải là chán ghét cô lắm hay sao, không phải là dám mời cô đến tham dự tiệc đính hôn hay sao? Cô giáo Tiểu Đào sẽ để cô ta thấy cái giá phải trả khi muốn mời cô đến!
Mọi chuyện đã thành ra như thế này, Từ Thanh Đào không còn tâm trạng ở lại nữa.
Vừa đúng lúc Trần Thời Dữ cũng phải trở lại Hằng Gia xử lý công việc, Từ Thanh Đào không cần nghĩ ngợi gì, cô bèn đứng dậy rời khỏi ghế cùng anh.
Khi rời khỏi bàn của các bạn học, đột nhiên một giọng nói gọi cô lại: “Từ Thanh Đào.”
Cô quay đầu lại nhìn, cô không quen biết người này.
Nhưng người phụ nữ lại gượng cười: “Trước đây hiểu nhầm cậu, rất xin lỗi cậu, bạn trai cũ của cậu đúng là một gã khốn!”
Dần dần, ngày càng nhiều bạn học trong nhóm bạn cùng trường lên tiếng:
“Đúng đó, tôi cũng thấy thế, mới chia tay là tìm bạn gái mới ngay, đúng là buồn nôn chết đi được!”
“Tôi cũng muốn đi, để đôi cẩu nam nữ này ở lại một mình với nhau cho rồi.”
“Bỏ rơi bạn gái vào đúng ngay ngày nhận giấy kết hôn rồi quay lại với bạn gái cũ, đúng là quá tồi tệ! May là cậu đã gả cho một người chồng tốt!”
“Nhưng tôi không ngờ là Trần Thời Dữ và cậu lại ở bên nhau thật.” Cuối cùng, người này dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Tôi tưởng cậu ấy đã từ bỏ từ lâu lắm rồi.”
Từ Thanh Đào nghe xong chỉ biết:?
Nhìn gương mặt của cậu bạn này, hình như là nam sinh trong đội bóng rổ của trường năm đó.
Rồi cô nhìn xuống, thấy cái bụng bia to tướng như ba trái bóng rổ của người ta.
…
Suy nghĩ chệch hướng ngay tức thì.
Trưởng thành cũng đáng sợ thật đấy…
Khi Từ Thanh Đào vội đuổi theo Trần Thời Dữ, trong đầu vẫn hiện lên hình ảnh chiếc bụng bia của cậu bạn học kia.
May mà Thời Tiểu Dữ đẹp trai từ nhỏ đến lớn, năm đó anh là ngọn cỏ của trung học phụ thuộc, đến bây giờ vẫn hoàn mỹ không tỳ vết.
Nghĩ đến ngọn cỏ năm ấy đã vô tình bị mình hái xuống…
Từ Thanh Đào thấy thoải mái vô cùng.
Thấy cô thất thần, Trần Thời Dữ hỏi: “Nghĩ gì thế?”
Từ Thanh Đào thành thật trả lời: “Nghĩ rằng anh thật sự rất đẹp trai.”
Có lẽ là không ngờ mình lại nhận được câu trả lời này, người đàn ông dừng bước lại: “Sau này thấy tôi đẹp trai thì phải khen tôi, nếu không thì, chẳng phải là sự thể hiện này của em sẽ uổng phí lắm à.”
Từ Thanh Đào: “?”
Ai muốn giành thể hiện cơ chứ!
Mới cho ít màu thì đừng đòi mở cả một phường nhuộm. jpg
Đi ra khỏi khách sạn, Từ Thanh Đào chợt nghĩ đến điều gì đó, cô vội vàng nói: “Đúng rồi, anh Thời Dữ.”
Trần Thời Dữ dừng lại đợi cô.
Từ Thanh Đào xoắn xuýt lên tiếng: “Đó là, chẳng phải hôm nay tôi vừa cãi nhau với người ta hay sao?”
Cô nhanh chóng nói tiếp, giọng nói nhỏ nhẹ: “Nhưng tính cách vốn có của tôi không hề giống vậy đâu, thật ra tôi là một người tốt bụng, xinh đẹp và hiền lành đấy.”
Trần Thời Dữ ung dung nhìn cô.
Từ Thanh Đào ôm chặt túi xách của mình, lặng lẽ nhìn anh: “Tôi nói điều này là để anh đừng hiểu nhầm nhân phẩm của tôi. Thế thì, thì anh có cảm thấy trông tôi giống như nữ phụ ác độc trong tiểu thuyết không?”
“Nữ phụ ác độc?”
Trần Thời Dữ lặp lại một lần.
Từ Thanh Đào gật đầu như gà mổ thóc.
“Nếu em là nữ phụ ác độc, thế còn tôi là gì?” Trần Thời Dữ suy ngẫm trong chốc lát, sau đó anh lên tiếng: “Ông chồng phản diện hung dữ của nữ phụ ác độc?”
Từ Thanh Đào: …
Sao một tên thẳng nam như anh lại hiểu ngôn tình thế!
Đang muốn nói rằng, Thời Tiểu Dữ, xin anh hãy nhìn thẳng vào thiết lập nhân vật của mình đi nào.
Anh chính là nam chính đang bỏ trốn của thành phố văn học Tấn Giang đó (bản ngôn tình)!
Phía sau chợt truyền đến tiếng của Tống Gia Mộc: “Đào Đào!”
Từ Thanh Đào ngây người ra, giọng của Tống Gia Mộc khô khốc: “Em phải đi rồi sao?”
À, nếu không thì sao?
Ở lại làm cô dâu à?
Tống Gia Mộc: “Anh tiễn em.”
Từ Thanh Đào nghĩ thầm, chú rể như anh mà chạy ra ngoài tiễn bạn gái cũ là tôi làm gì?
Đang thấy cạn lời thì chợt nghe thấy tiếng nói của Trần Thời Dữ: “Tiệc đính hôn rảnh lắm à? Chú rể bận ra đây tiễn vợ người ta?”
Không thể không thừa nhận rằng, bốn chữ “tiễn vợ người ta” có lực sát thương quá lớn.
Tống Gia Mộc sững sờ, anh ta đứng nguyên tại chỗ một lúc lâu sau mà vẫn chưa hoàn hồn lại được.
Đến khi Từ Thanh Đào đã bước lên xe, anh ta mới lấy lại được ý thức và vô thức tiến về phía trước một bước.
Nhưng, thông qua cửa sổ xe, Trần Thời Dữ hời hợt lên tiếng: “Đúng rồi, cảm phiền anh quay người lại đi.”
Tống Gia Mộc dừng lại.
Trần Thời Dữ nhàn nhà nói: “Vì tôi và vợ phải tiến hành một nụ hôn chúc ngủ ngon.”
Từ Thanh Đào ngơ ngác:?
Nụ hôn ngủ ngon là cái quái gì vậy? Bây giờ mới hai giờ chiều thôi mà.
Sau đó cô khẽ hỏi: “Hai chúng ta có thiết lập nhân vật sến súa như vậy à?”
Trần Thời Dữ hời hợt đáp lời: “Bây giờ có rồi, tôi bằng lòng.”
Từ Thanh Đào: Đừng có mà tự ý bằng lòng ở đây chứ!
Chỉ là, cô vẫn chưa nói ra thành lời…
Mà từ chóp mũi đã truyền đến một hương thơm nhè nhẹ từ tuyết tùng đen.
Sau đó, anh khẽ đặt lên trán cô một nụ hôn nhanh như chuồn chuồn lướt nước.
Môi Trần Thời Dữ vừa mỏng vừa man mát, vừa chạm vào đã rời đi ngay.
Danh Sách Chương: