Tịch Nhiên mang thai ba tháng, duyên mẹ con chưa kịp nối đã đi đến kết thúc.
Đứa con này, xác định là không thể giữ được.
“Thai phụ bị dị ứng cấp độ nặng, đứa con trong bụng của cô ấy không thể trụ được đã mất rồi.”
Bác sĩ báo tin xong cũng rời đi.
Phương Thiết đã biết được chuyện này, nhưng chính tai nghe vẫn có chút lo. Hắn không biết phải nói với Tịch Nhiên thế nào, mặc dù biết những lời hắn đã nói cũng khiến cô cũng đoán ra kết cục rồi.
Trong khi còn đang suy nghĩ có nên vào hay không, Phương Thiết đứng ở ngoài không chú ý đã có bóng người chạy qua hắn.
Phải, là một bóng người.
Ngân Thương Duệ nhận được tin dữ thì gấp gáp chạy tới, đập vào mắt anh là cảnh Tịch Nhiên nằm trên giường bệnh, tiều tụy yếu ớt chưa tỉnh lại.
Anh không hề liên quan đến chuyện này, dù chính anh cho người mang tới canh tẩm bổ cho cô. Canh tẩm bổ lại xuất hiện hoa hồng, đời nào có.
Ngân Thương Duệ đưa bàn tay của mình cẩn thận chạm vào bụng Tịch Nhiên. Bàn tay ướt đẫm mồ hôi, anh biết được, con của mình thực sự đã mất rồi. Anh nắm lấy tay cô áp lên mặt, kìm nén những giọt nước mắt rơi xuống.
Dù biết đứa con này sớm muộn cũng sẽ biến mất vì Tịch Nhiên sẽ phải trở về thế giới thực. Nhưng anh cũng chẳng thể nào dùng chuyện đó để che lấp nỗi đau mất con. Hơn hết, nếu có thời gian dài hơn một chút, anh sẽ rất mong chờ một đứa con của cô, anh không muốn bản thân mình sớm tan biến đi mất.
Sự biến đổi của bản thân trong tay đã trở nên trong suốt, bấy giờ anh đã biết rõ được mình đã không còn giữ được thể trạng ổn định, anh chính là lúc hữu hiện lúc vô hình, có lẽ anh cũng nhận ra bản thân mình sắp rời đi rồi.
Phương Thiết bước vào gặp Ngân Thương Duệ, hắn đứng nhìn anh một lúc, sau đó thì chầm chậm nói:
“Ngân Thương Duệ, cậu có cảm thấy điều gì không?”
Ngân Thương Duệ hoàn toàn im lặng. Anh không thấy đau, nhưng đả kích thì có…
“Chúng ta ra ngoài nói chuyện, ở đây không tiện.”
Thở dài, Phương Thiết theo anh ra ngoài. Bọn họ đi lên tầng thượng, nơi này gió lộng thổi, đây là tầng thứ mười. Vừa hay nơi đây lại là nơi thích hợp để nói lời chào cuối cùng.
Nắng cuối ngày không gay gắt cũng chẳng tươi mới, đặt trên lòng bàn tay của Ngân Thương Duệ lại có cảm giác nắm lấy thứ gì đó thật xinh đẹp nhưng lại khó nắm bắt đến lạ lùng.
Không ai có thể giữ lại một thứ sắp biến mất.
“Tôi quen ông được mười năm rồi đó lão thần kinh.”
Ngân Thương Duệ dựa tay vào lan can, mỉm cười nhìn về phía Phương Thiết. Không biết vì ngại hay thế nào, anh rất quay mặt về phía thành phố.
Trời vừa ngả chiều, mặt trời bay lượn qua các tòa nhà chọc trời cũng dần chọn nơi đáp xuống, trời đổ hoàng hôn, lá cây xanh vàng hỗn độn, trời ánh tím lại cam đỏ, ngoại trừ mặt trời vẫn còn cháy rực, tất thảy đều bị bao trùm lên một màu ảm đạm.
“Hôm nay vừa hay tròn mười một năm đấy ông biết chứ.”
“Không biết.”
“Hừ, đồ vô tâm.”
Hắn sống mãi với thời gian, nếu như chuyện gì cũng nhớ sẽ rất tệ. Con người đều có thể vì một chữ nhớ này làm cho thất thường. Nếu không lưu luyến sẽ không nhớ, nếu đã nhớ sẽ không thể buông bỏ. Không thể buông bỏ, chính là đại kỵ không ai muốn dính vào.
Đâu có ai muốn bản thân đứng yên một chỗ hay thụt lùi, người khác có thể, nhưng riêng Phương Thiết thì không.
“Nếu cậu định dành thời gian ít ỏi của mình chỉ để nói mấy lời đó, chi bằng ở bên cạnh Tịch Nhiên lâu thêm một chút.”
“Xoa má trước rồi tát ư? Việc xoa quá vô nghĩa, reo rắc hy vọng càng nên thôi.”
Mặt trời hạ xuống ngày một thấp, phía tây là một ngọn núi chẳng liên quan, nó hình như đang nhô lên để đón lấy mặt trời?
“Phương Thiết, anh nói cho tôi biết chuyện này đi. Có phải cô ấy sớm sẽ được rời đi không?”
“Có lẽ vậy.” Phương Thiết thở dài, “Cô ấy mà biết tôi giúp cậu, có lẽ sẽ giết tôi mất.”
Phương Thiết quen biết Ngân Thương Duệ lâu hơn Tịch Nhiên. Ngay từ lúc đầu bọn họ đã là người cùng một phe. Những điều Tịch Nhiên không biết và cho rằng Ngân Thương Duệ không biết, anh đều biết hết, thậm chí là còn rõ hơn cô nữa.
“Ông có muốn chết cũng khó đấy.”
“Hừ, cậu còn tâm trạng đùa cợt sao?”
“Ừ, một người không thể chết như ông còn tìm thú vui từ chỗ bọn tôi được, tôi chọc ông một chút ông lại không cho? Ích kỷ quá đấy.”
Phương Thiết im lặng, bọn họ vốn là chẳng có gì để nói với nhau.
“Nói chuyện với ông cho đỡ tốn thời gian thôi.” Ngân Thương Duệ đỡ lấy ánh nắng cuối cùng chiếu rọi xuyên qua cơ thể, “Đến lúc tôi cũng phải đi rồi. Còn Tịch Nhiên… ông giúp tôi nói với cô ấy nhé!”
Đối với yêu cầu của Ngân Thương Duệ, Phương Thiết chỉ đáp lại với một cái cau mày.
“Cậu không phải định rời đi không một lời từ biệt chứ? Đừng làm thế, tôi gánh không nổi đâu đấy. Cô ấy cũng không chịu nổi đâu.”
“Ông nghĩ rằng bây giờ tôi quay lại gặp cô ấy, để cô ấy chứng kiến cận cảnh tôi biến mất, cô ấy sẽ vui vẻ đón nhận sao?”
“Nhưng…”
Thân ảnh anh mờ dần, nhưng vẫn cố lưu lại để nhận lấy một câu trả lời của Phương Thiết. Ngân Thương Duệ chỉ đứng đó nhìn hắn, không nói lời nào.
“Được rồi…”
Bụi bay, có nụ cười vừa chợt nở đã biến mất. Trên đất không vương lại thứ gì cả, sạch sẽ như chưa hề tồn tại. Mặt trời không chờ được mà lặn xuống, cuối trời không còn gì sót lại, màn đêm lần này sẽ kéo dài đến vĩnh viễn, hay sẽ đợi một ngày nào đó mặt trời lại xuất hiện?
Ngân Thương Duệ cứ vậy biến mất theo không khí. Gió cuộn mạnh quá, có lẽ đưa anh đi theo đám mây đậm màu, đuổi theo tia nắng đã biến mất.
Sự việc diễn ra quá nhanh, Phương Thiết nhất thời không thích ứng kịp.
Tịch Nhiên thì vẫn chưa tỉnh lại. Phương Thiết lựa chọn trốn tránh, đã rời đi.
Hắn có nhìn cô thở dài, nhưng cũng không nói được điều gì.
…
Sau một khoảng thời gian, trời cũng ngả chiều tối, mọi chuyện bình yên đến lạ.
Tịch Nhiên tỉnh dậy khi trong bệnh viện, tàn âm ở bụng dồn lên đau nhói… cô biết đứa con mất rồi.
Quá lạnh nhạt, Tịch Nhiên chẳng có chút đau thương nào. Cô dụi mắt, cảm thấy bản thân đã bỏ lỡ điều gì đó.
“Tịch Nhiên! Con có thai từ khi nào? Sao mẹ không biết gì hết vậy?”
Thẩm Dạ Nhu bước đến, khuôn mặt bi thương vẫn chưa hết, đáng nhẽ ra bây giờ bà đang ở bên bài vị của Tưởng Tịch Diên, nhưng lại vì nghe tin cô nhập viện còn xảy thai, không bình tĩnh được mà lo lắng chạy tới.
“Con xin lỗi, nhưng đứa con cũng mất rồi.”
“Con sao lại nhẹ nhàng vậy? Không buồn chút nào sao?"
“Con không biết. Con chỉ cảm thấy trong lòng có chút mất mát, nhưng lại không có cách nào giải tỏa. Mấy ngày nay nhiều chuyện quá, con không buồn nổi.”
Tịch Nhiên không hiểu lắm cảm giác của mình là thế nào, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, chẳng nghĩ được gì.
Không mong chờ có lẽ sẽ không thất vọng nhỉ?
“Đừng dối lòng nữa con gái, nước mắt con chảy rồi kìa.”
Tịch Nhiên không biết từ khi nào nước mắt lại rơi rồi. Những giọt nước mắt ấy rơi không hề có chủ đích.
Cô buồn đến thế sao? Bản thân cô cũng không rõ, bây giờ có thứ gì rơi được đều rơi khỏi tầm tay cô rồi, chút nước mắt ấy chẳng là gì cả.
“Mẹ à.”
Tịch Nhiên ngả vào lòng bà, tìm điểm tựa trong lòng Thẩm Dạ Nhu.
“Con của con…”
“Đừng khóc nữa. Mất đứa này thì sẽ có lại, quan trọng là con và người con yêu hạnh phúc, chuyện con cái sẽ sớm an bài. Nếu có duyên thì con và đứa bé sẽ gặp lại nhau vào một ngày nào đó thôi.”
Phải rồi, quan trọng là Ngân Thương Duệ kìa.
“Ngân Thương Duệ có ở ngoài không mẹ? Hay anh ấy ở nhà rồi?”
“Ngân… cái gì Ngân? Hắn là ai?”
Thẩm Dạ Nhu ngập ngừng một lúc lâu, quay đi quay lại cũng không nghĩ ra được Ngân Thương Duệ là người nào.
Bà ấy giống như hoàn toàn không biết đến anh.
“Là người bạn nào của con hả?”
Bộ dạng đó của bà khiến cho Tịch Nhiên vốn đang bất an lại càng thêm hoảng loạn.
“Mẹ, sao mẹ lại tỏ ra như không biết đến sự hiện diện của anh ấy vậy? Đứa con trong bụng của con cũng là của anh ấy mà!”
“Thật vậy sao? Thật sự mẹ không biết.”
Người từng tác hợp bọn cô đến với nhau bây giờ lại nói như vậy, Tịch Nhiên sao có thể cho nó là bình thường.
“Khi nãy mẹ có nhắc đến người con thương, người đó rốt cuộc là ai?”
Thẩm Dạ Nhu gật đầu nói có, nhưng bộ dạng khuôn mặt, lại hoàn toàn không thể nói được chuyện gì khiến Tịch Nhiên an tâm.
“Mẹ nhớ bản thân có gặp, nhưng sao lại không có ấn tượng gì thế nhỉ?”
Danh Sách Chương: