• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Thanh Duệ quay về phía Chu Nhiên, anh im lặng không hỏi, chờ cô chủ động nói.

Chu Nhiên ngẩng đầu đối với ánh mắt của anh thì né tránh, còn bản thân lại ép mình nhìn Lục Cẩm Du. Cô mở khẩu hình một cách nặng nề, nói với Lục Cẩm Du:

“Lục Cẩm Du, cô làm vậy có mục đích gì? Đến chuyện này cô cũng đoán ra được rồi, vậy chuyện hôm nay hẳn cô cũng biết tôi sẽ chạy tới đây nên hôm trước mới chạy tới mời đúng không? Hãy nói cho tôi biết, những thứ cô đang làm bây giờ là có ý gì? Đừng có nói rằng tôi đã suy nghĩ quá nhiều nhé?”

Lục Cẩm Du cười cười, trước mặt toàn thể mọi người không e ngại gì, trực tiếp nói:

“Sao chứ, tôi cũng đâu ép cô tới, là cô tự tới phá đám đấy chứ.”

“Ây cha, cô ta là tiểu tam ấy à? Dạo này đám tiểu ba cũng lộng hành dữ lắm nhỉ? Đến tận đây để quấy rầy người ta cơ à? Mau kêu người cô ta kéo ra đi, thật mất không khí!”

Những lời b

Mục đích của Lục Cẩm Du ngày hôm nay chỉ là để bọn họ sỉ nhục co ư? Hoàn toàn không giống.

“Mau nhìn đi, tôi đang ức hiếp người của anh đấy. Không có thái độ gì hửm?”

Lục Cẩm Du thì thầm vào tai Ngân Thương Duệ như một sự trêu tức.

”Dừng lại đi, chúng ta không thể nào tôn trọng nhau được à? Ban đầu tôi đồng ý quay trở lại cô cũng hứa sẽ không động tới cô ấy rồi!”

“Tôi không định làm gì cô ta đâu. Tôi muốn làm gì đó với anh thì đúng hơn đấy!”

“???” Diệp Thanh Duệ nghệt ra, không hiểu lời cô ta nói có ý gì.

“Ê Chu Nhiên, cô có thấy cảnh tượng này khá quen thuộc không?”

“Quen thuộc?”

Lục Cẩm Du mỉm cười kì quái, sau đó quay ngoắt 180 độ:

“Không! Không thể nào.” Lục Cẩm Du giữ chặt lấy cánh tay anh, “Vậy những lời anh đã hứa hẹn với em là gì? Em làm nhiều chuyện như thế, anh lại làm như không thấy ư? Em yêu anh như vậy mà?”

Lục Cẩm Du đang lặp lại lời nói khi đó của mình ở buổi lễ đính hôn khi đó ư?

Vẫn là câu thoại đó, nhưng so với lúc cô ta lf Lục Cẩm Du, trái lại nhận được rất nhiều sự đồng cảm của mọi người.

“Cô dâu ai tình quá, thật tiếc cho một tấm lòng.”

“Tiếc thật, sao chú rể lại như thế nhỉ?”

Diệp Thanh Duệ nhìn Lục Cẩm Du khóc lóc, vô thức phán ra một câu:

“Tôi không yêu cô. Và ngay cả cô cũng thế.”

Diệp Thanh Duệ không biết bản thân đã từng nói lời này hay chưa, nhưng cảm giác quen thuộc cứ như, tất cả điều này anh đều đã từng trải qua rồi vậy.

Lục Cẩm Du thầm mỉm cười, sau đó lại che giấu những điều đó bằng cách chuyển rời sự chú ý của mọi người đến Chu Nhiên.

Nhân lúc cô còn chưa hiểu nổi hành động của Lục Cẩm Du, không chú ý Lục Cẩm Du đã lao tới chỗ mình.

“Con khốn! Là mày làm anh ấy thay đổi!”

Lục Cẩm Du bổ nhào tới, nhưng cô ta chưa cách nào động vào được cô, đã bị Diệp Thanh Duệ giữ chặt tay lại.

“Ai cho cô động vào em ấy?”

“Ồ, thế em ấy là ai?”

“Em ấy là…”

Diệp Thanh Duệ đã ngập ngừng rất lâu với câu hỏi này. Đây rõ ràng là một câu hỏi rất dễ,

nhưng để trả lời nó thì anh lại không thể trả lời nổi. Con người ta phân vân khi phải lựa chọn đáp án, trong đầu anh khi này đang có rất nhiều đáp án mơ hồ hỗn loạn.

Lục Cẩm Du? Tịch Nhiên? Chu Nhiên? Cuối cùng nó có liên quan gì đến nhau? Những thứ đã quên hay là một sự ảo tưởng?

Diệp Thanh Duệ ôm đầu đau nhức, trì trệ đứng đó mãi, cuối cùng nói được vài từ.

“Cô ấy là… cô ấy là người tôi yêu!”

“Vậy sao?”

Chu Nhiên nhìn dáng vẻ khổ sở của anh, cô biết anh đang rất nỗ lực để tìm kiếm lại những gì đã mất.

Hoa Lạt đã nói rồi, Diệp Thanh Duệ và Ngân Thương Duệ là một, chỉ là anh đã quên mất và sẽ sớm tỉnh lại mà thôi.

“Duệ à…”

Duệ là tên thân mật cô hay dùng để gọi Diệp Thanh Duệ khi trước, do trước đó cô ép mình phải lạnh nhạt với anh nên không có cơ hội dùng. Đếm bây giờ thì chẳng còn điều gì có thể ngăn cản cô nói lời chân thật nữa.

Chợt nảy ra ý nghĩ trong đầu, cô liền hét lên:

“Anh từng lo mẹ con em chịu thiệt, từng vì thế mà làm bừa náo loạn một lần, bây giờ anh vẫn sẽ làm thế có phải không?”

“Để mẹ con em chịu thiệt rồi… a!”

Đầu anh truyền đến cơn đau dữ dội, nhưng cuối cùng một lúc lâu sau cũng không thể nói được gì.

Thấy Lục Cẩm Du khóc thút thít như thế, Thẩm Dạ Nhu cũng cảm thấy rất sốt ruột.

“Người đâu rồi? Mau đem cô gái không biết liêm sỉ kia rời đi!”

Tưởng Tịch Diên cũng không ngồi im nữa, liền ra lệnh cho Đại Nha và Tiểu Nha:

“Mau chóng đưa nó đi.”

Đại Nha và Tiểu Nha nghe thấy như thế, không có ý định bất tuân. Bọn họ rất nhanh đã tiếp cận Chu Nhiên. Truyện Cung Đấu

Bỗng lúc này Chu Nhiên nói:

“Đại Nha, Tiểu Nha lui xuống!”

Đây là lời của Hoa Lạt thì đúng hơn…

Bọn họ ngay lập tức nghe lệnh đi xuống như một thói quen, chủ nhân của bọn họ đã nói thì bất kì ai cũng không thể làm bọn họ thay đổi ý định.

Lục Cẩm Du không quá bất ngờ, cô ta chỉ chú ý Chu Nhiên muốn làm gì.

“Cô có cảm thấy ở đây ngoài hoa ra còn có mùi xăng không?”

“Cô có ý gì?”

Chu Nhiên nhăn mặt, bỗng nghĩ tới một viễn cảnh thật đáng sợ.

“Ngày đó kẻ gây ra hỏa hoạn là Thẩm Dạ Niên, kẻ tiếp tay cho ông ta là tôi đấy. Có biết vì sao không? Lúc đó giống như bây giờ vậy, tôi rất thích nhìn thấy khuôn mặt hoang mang lo sợ của cô đấy! Hãy sợ tiếp đi Chu Nhiên, tôi rất thích thấy cô như thế.”

“Đừng có làm bừa! Cô đừng có phát điên lên rồi làm trò gì nguy hiểm đấy! Ở đây không chỉ có tôi và cô đâu, xung quanh còn rất nhiều người vô tội khác nữa.”

“Chao ôi, điều đó thật sự chẳng khiến tôi để tâm đến đâu cô gái nhỏ.” Dứt lời Lục Cẩm Du lấy ra một cái bật lửa, múa may trêu ngươi trước mặt cô. “Bọn họ vô tội, còn tôi thì có tội chăng?”

“Tôi chẳng có tội tình gì cả.”

Chu Nhiên lắc đầu lia lịa, đổi lại chỏ là ánh mắt ngày một tàn độc của Lục Cẩm Du.

“Cứ vậy đi, tôi sẽ thấy rất vui vì điều này.”

Lục Cẩm Du buông bật lửa, ánh đỏ hồng nhanh chóng bao quanh mọi nơi, cảnh tượng hiện lên thật giống với vụ cháy ở nhà họ Tưởng.

“Xui thật! Lại là vụ cháy có liên quan đến nhà họ Tưởng à? Đây là lần thứ hai rồi đấy!”

“Rốt cuộc thì Tưởng Tịch Diên vớ phải thứ gì mà lại làm cho mọi sự đen đủi đều bám đến thế? Có kì quái không khi mà chỉ khi ông ta vừa mới ly hôn thì hết chuyện cháy nhà đến cháy cả buổi lễ quan trọng như thế này?”

“Ông nói cái gì thế? Nhà Tưởng Tịch Diên cháy từ khi nào?”

“Chính là lúc ông ta công bố vợ mới và con riêng của ông ta… nhưng sao tôi lại có đoạn kí ức này?”

Tất cả mọi người đang dần dần khôi phục trí nhớ, bọn họ nhìn nhau, ngây ra rồi lại nhìn Tưởng Tịch Diên nghi hoặc.

Ngay lúc này Tưởng Tịch Diên cũng không ổn, ông ta ngồi xuống đất ôm đầu. Ông ta không sợ lửa, nhưng bây giờ thì lại sợ hãi đến kì lạ.

Hình như trong đầu ông ta cũng có một mảng kí ức, một mảng kí ức mà ông ta rất sợ lửa, cũng rất sợ mất đi ánh sáng, khi ông ta đã mù, hay khi ông ta nhận ra bản thân cái gì cũng sai trái.

Tệ hơn nữa là Thẩm Dạ Nhu, nước mắt bà không ngừng rơi xuống, mọi chuyện đều ngỡ ra như có quy luật, vỡ òa không ngăn kịp cảm xúc vui mừng.

“Anh… anh vẫn còn sống à?”

“Nhu anh…”

Bọn họ lao vào nhau ôm chặt như sợ mất đi nhau vậy. Một đời người thật ngắn ngủi, bọn họ đã đi đến già nửa chặng đường rồi mới ngỡ ra, con đường đi đã sai nhưng chỉ cần thấy đối phương thì cuối cùng vấn đến đích.

Lục Cẩm Du chỉ đứng nhìn đó một lúc, sau đó lạnh lùng rời đi mất tăm mất tích.

Chu Nhiên đi tới trước mặt Diệp Thanh Duệ, khi này anh mới hỏi:

“Em yêu anh không?”

“Đương nhiên rồi!”

“Lúc đầu em vì sao lại yêu anh?”

Chu Nhiên mỉm cười, khờ khạo đáp:

“Là vì anh giống Diệp Thanh Duệ.”

Khuôn mặt anh nhìn cô không chút nghi ngờ gì nữa, nắm lấy tay cô. Lúc này cô hỏi lại anh:

“Còn anh thì sao? Vì sao anh lại yêu em?”

“Trùng hợp thật, người anh vẫn luôn yêu chính là em, Chu Nhiên à!”

Diệp Thanh Duệ đã khôi phục toàn bộ trí nhớ trước đây.

Hai người nắm lấy tay nhau, chạy khỏi lễ đường đang bốc cháy đó. Nghĩ sẽ chẳng bao giờ quay lại nơi này nữa.

Lửa cháy không lớn, chẳng mấy lâu sau cũng được người ta dập tắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK