• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyện kế tiếp trên Tieba, bởi vì trong lòng Tần Niệm mơ hồ có mâu thuẫn, không muốn nhìn thấy để tức giận, cho nên cũng không chú ý tới nữa.

Nghe ý tứ của Hách Phạn thì Cố Từ đã xóa bài viết đó đi rồi, vậy cô càng có thể yên tâm.

Bởi vì chỉ có một ngày ngắn ngủi, Tần Niệm nghĩ mọi chuyện lên men hẳn không quá nghiêm trọng, chờ thêm hai ngày nữa, lực chú ý của mọi người đều dời đi thì sẽ quên chuyện này thôi.

Nhưng Hách Phạn không có nghĩ như vậy, chống đầu nghiêm túc nói: "Nếu cậu thật sự là thanh mai trúc mã của Cố Từ, vậy sao cậu không đứng ra làm sáng tỏ, hung hăng vả mặt đám tiểu nhân đó đi? Tớ nói cậu nghe, đám điên kia bị mù, không đánh không sáng ra được đâu, nếu như cậu không tỏ thái độ một chút thì bọn họ có chết cũng không buông tha cho cậu. Huống hồ cậu cũng không cần phải cẩn thận như thế nha, cũng không phải cậu đuối lý. Nếu như tớ mà là thanh mai trúc mã của Cố Từ, tớ đã hoành hành ngang ngược trong trường rồi!"

Tần Niệm bị cách nói của cô nàng chọc cười: "Làm thanh mai trúc mã của anh ấy đều có thể hoành hành ngang ngược, vậy bản thân Cố Từ không phải chính là lên trời rồi sao? Ha ha ha, khó mà làm được ~"

Hách Phạn không có cách nào giao lưu với cô.

Nhìn cô giống như học sinh tiểu học không rành thế sự.

Nói một vạn câu, người ta căn bản lại không get nổi trọng điểm, một chút cũng không quan tâm, quả thực quá là sốt ruột.

Tần Niệm thì không muốn cố ý biểu lộ cái gì trước mặt người khác, vô hại cười cười.

Trái lại còn an ủi vẻ mặt khó chịu khi ăn dưa không tới nơi nới chốn của Hách Phạn.

Không rành thế sự thì không rành thế sự, cuộc sống đơn thuần ngây thơ cũng rất tốt.

Đơn giản là vì Cố Từ nói chuyện này cứ để anh giải quyết, vì thế cô mới có thể thanh thản bình tĩnh, vẫn có thể an tâm sống bình thường như trước.

***

Giữa tháng chín, nắng nóng kéo dài không dứt.

Đường băng bằng nhựa đỏ tươi ở dưới cái nắng chói chang của mặt trời phảng phất như bị sắp bị nướng chín, không khí gần như vặn vẹo, nhiệt độ nóng hôi hổi hấp hơi đến mức não quay cuồng muốn ngấy.

Tiết thứ tư buổi sáng tại ban 1 vừa lúc là tiết thể dục.

Quách Thanh Đằng vừa mới chạy xong 1500 mét, giống như cá mặn mất nước, nằm bò trên thảm cỏ dưới bóng cây, trong cổ họng phát ra tiếng hổn hển trầm đục, mồm há to. Mắt kính bị phủ một tầng hơi nước thật dày, nhìn thoáng qua dưới ánh mặt trời giống như mang theo hiệu ứng truyện tranh phản quang.

Rõ ràng có thể thấy được mồ hôi lăn từ trên trán cậu ta xuống, giống như người bệnh đang quằn quại hấp hối, phảng phất như không thể nói chuyện được nữa.

Quách Thanh Đằng dừng một hồi, một thân ướt nhẹp căng đầu nhìn qua mặt cỏ.

Cố Từ cả người thanh thanh sảng sảng, thoải mái dễ chịu dựa dưới bóng cậy, cầm theo một lá cây ngô đồng quạt gió cho bản thân.

Cậu ta không chịu.

"Mẹ nó, dựa vào cái gì mà cả lớp chỉ có cậu không chạy chứ?"

Cố Từ liếc cậu một cái: "Tôi trốn học, cậu không thấy sao?"

"..." Cậu mẹ nó trốn tiết thể dục đến sân thể dục ngồi?

"Không phải, cậu tới làm gì đấy?"

Dựa theo như trước kia, Cố Từ đều trốn tiết thể dục, ở trong thời khóa biểu của anh, tiết thể dục có thể đổi thành tiết ngủ.

Nhưng hôm nay anh tới đây, sau khi tới liền ngồi ở chỗ râm mát, xem bọn họ học.

Đáng thương cho thầy thể dục đã dạy lớp bọn họ tới hai năm mà cũng không nhận ra đây là học sinh của mình.

Sau khi phát lệnh cho các nam sinh chạy 1500 mét xong, thầy nhận được cuộc điện thoại quan trọng, cho nên liền đi qua nói hai câu với Cố Từ, để anh hỗ trợ quan sát mọi người, miễn cho có người ăn bớt ăn xén chạy thiếu một vòng.

Chắc hẳn là cho rằng anh là người lớp khác.

Cố Từ cười tủm tỉm đáp ứng, phe phẩy cái lá đứng lên, ma đao soàn soạt hướng về phía bạn học.

Sau khi kết thúc vòng chạy, đám nam sinh ban 1 bỏ mình tập thể, oán khí tận trời.

Đã không phải là người đầu phát ra lời chất vấn từ linh hồn đối với Cố Từ nữa.

"Anh trai, anh thật sự không có việc gì làm nên cố ý tới đây chơi chết bọn này sao?"

Cố Từ ngẩng đầu, phủ nhận ba lần liên tiếp tiêu chuẩn: "Tôi không phải, tôi không có, đừng có nói bừa."

Cố ý thì thật ra là không có cố ý, này không phải là vừa lúc thầy giáo giao phó trọng trách sao.

Mọi người cả ngày thức đêm làm bài tập đã sắp hói cả đầu, còn có thời gian lướt Tieba hóng chuyện, tinh lực tràn trề như vậy, chạy nhiều chút cho tiêu bớt đi...

Lúc ban 1 đang tụ tập nằm lăn quay ra đất thì đồng thời, ban 13 cũng học thể dục bên kia đã giải tản.

Cả lớp tản ra, rải rác đi qua giữa mặt cỏ và đường băng, dự định tới nhà ăn sớm một chút.

Quách Thanh Đằng còn đang lải nhải oán giận, Cố Từ bỗng nhiên nâng tay, vẫy vẫy về phía xa xa, giống như đang chào hỏi người quen.

Anh chính là người như thế này, trời sinh khóe môi đã hơi cong, mặt mày thanh minh sạch sẽ, bộ dáng luôn trong sáng đong đầy ý cười.

Quách Thanh Đằng nhìn theo tầm mắt của anh, người được chào hỏi cũng ngốc cả ra, giơ tay chỉ chỉ bản thân.

Cố Từ gật đầu với hắn, làm cái tư thế gọi tới đây.

Quách Thanh Đằng biết người kia, Vương Đống ban 13.

Không phải là phú nhị đại gì, trước kia từng đi theo giáo bá gây chuyện khắp nơi. Sau đó giáo bá bị Cố Từ đánh, đám côn đồ ban 13 như rắn mất đầu, tất cả đều mai danh ẩn tích.

Cố Từ tìm hắn làm gì?

Hắn chạy tới, cũng hỏi y như vậy: "Cậu... tìm tôi có việc?"

Thói quen ngôn ngữ của Vương Đống là nghĩ gì nói nấy, ập vào trước mặt chính là không có tố chất. Nhưng ở trước mặt Cố Từ, hai chữ "TM*" đằng sau tự động cắt bớt đi, thái độ cũng không có kiêu ngạo như vậy, nhưng mơ hồ vẫn lộ ra vẻ không kiên nhẫn.

*Một lời chửi bậy

Tên Cố Từ này vô cùng cứng, hắn lại không thể trêu vào.

Nghe nói tính tình cũng không xấu, chỉ cần không chủ động đắc tội thì bọn họ chính là trạng thái nước sông không phạm nước giếng.

Nếu nịnh bợ không được, hắn cũng không tính khom lưng cúi đầu, cứ ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn anh.

Sắc mặt Cố Từ không đổi, đi thẳng vào vấn đề, hỏi: "Bài viết bạo đỏ trên Tieba ngày hôm qua, là cậu làm đúng không?"

Vương Đống hơi ngây người chút, không cho là đúng: "Đúng thế, làm sao?"

Quách Thanh Đằng nghe vậy, lỗ tai dựng lên, thanh âm thở lớn lặng lẽ nhẹ đi.

Ý đồ hạ thấp cảm giác tồn tại.

Cố Từ đứng lên, lá cây bị anh tùy tiện ném qua bên cạnh, "Ồ? Nhận của người ta bao nhiêu tiền?"

Ngữ khí cũng không lạnh lẽo, chỉ là đối thoại bình thường, nhưng động tác đứng dậy đơn giản của anh lại khiến Vương Đống đột nhiên có ý thức không ổn, lưng và cơ bắp đều căng thẳng.

Hắn nhớ rõ lúc giáo bá bị người này đánh cho phải vào viện, trên mặt tựa hồ cũng chưa từng biểu hiện ra âm lãnh hay dữ tợn gì, chính là...

Bình tĩnh như bây giờ.

Vương Đống lùi về sau một bước, lại cảm thấy khuất nhục, chân lại bước lên.

Cứng cổ, "Liên quan gì tới cậu?"

Nghĩ lại chuyện bài viết bị xóa đêm qua, bỗng nhiên cảm thấy lời nói của mình không đúng lắm, vội vàng phủi sạch, "Tôi lấy tiền làm việc, chỉ biết chuyện chứ không biết người bên trong, cậu muốn thì đi tìm chính chủ đi."

"Biết chuyện không biết người?" Cố Từ suy ngẫm, chậm rãi gật đầu, "Cũng đúng. Cậu chạy hai mươi vòng quanh sân thể dục đi, việc này tôi sẽ coi như là cậu biết chuyện không biết người, cho qua."

Hai mươi vòng?!!

Da đầu Vương Đống tê rần, bị ép quá tàn nhẫn, kích thích tính tình kiêu ngạo, bất chấp tất cả: "Mày mẹ nó bảo tao chạy thì tao sẽ chạy sao? Dựa vào cái gì?"

"Dựa vào hôm nay thời tiết nóng, tôi không quá muốn động thủ với người khác?" Anh nhìn qua, bộ dáng thong thả ung dung lại đúng lý hợp tình, có thể khiến người khác tức giận đến mức thất khiếu bốc khói: "Bằng không cậu cảm thấy là dựa vào cái gì?"

Nói tới mức này rồi cũng không còn đường cứu vãn nữa, chỉ có thể dựa vào một bên nhượng bộ để kết thúc.

"Tao mẹ nó đánh chết mày!" Vương Đống vứt áo khoác đồng phục đi, vung một quyền thật mạnh về phía anh.

Cố Từ ngay lúc hắn tiến công liền lui một bước, giống như chơi đùa giơ hai tay lên, hướng về phía các bạn học cười cười tỏ ý trong sạch.

"Nhìn thấy rồi chứ, là cậu ta đánh tôi trước ~"

Giây tiếp theo, ánh mắt đột biến, lạnh lẽo mà sắc bén.

***

Hai phút sau.

Quách Thanh Đằng nhìn thấy Vương Đống mặt mũi bầm dập bị đánh cho hung hăng nện trên mặt đất, thân thể va chạm với xi măng, phát ra tiếng vang nặng nề lại khiến người ta giật mình.

Này là hình ảnh một người có võ công thực thụ đánh với một tên cùi bắp chỉ biết gào mồm, khiến người vây xem nhìn đến trợn mắt há mồm, an tĩnh như gà, sôi nổi lui về sau.

Cố Từ dùng một tay nắm cổ áo của Vương Đống: "Thành thật?"

Anh ra tay quá mức sắc bén, Vương Đống trừ lúc đầu có thể đánh một quyền bị anh tránh được ra thì toàn bộ quá trình đều ở trong trạng thái mơ màng bị xem như bao cát mà đánh. Cuối cùng còn bị vật xuống mặt đất mới tính là kết thúc, bị đánh cho ngốc ra, nửa ngày cũng không thể hồi phục tinh thần.

Cả khoang miệng đều là mùi máu tươi, xương cốt như bị người ta bẻ gãy, cả người đau tới thấu tim. Lại bị anh hỏi lần nữa, cổ rụt lại, run rẩy gật gật đầu.

"Còn đăng bài sao?"

"Không... không dám..." Vương Đống nức nở.

"Không đúng, bài viết có thể đăng, nhưng không được nhắc tới Tần Niệm, không thể bịa đặt lung tung."

"Vâng... vâng..."

Cố Từ buông cổ áo hắn ra, tránh ra một khoảng: "Yên tâm, tôi có chừng mực, đau chút mà thôi, không tổn thương tới gân cốt. Rốt cuộc thì cậu cũng là biết chuyện không biết người, cũng không phải chính chủ."

Chuyện vừa chuyển, anh lại mỉm cười, "Tiếp theo cậu có thể chạy nốt hai mươi vòng kia không?"

"Tôi..." Vương Đống hung hăng hít một hơi, nức nở như sắp khóc, "Tôi có thể..."

Quách Thanh Đằng run lập cập.

Mẹ nó, ma quỷ à!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK