Thứ bảy, Cố Từ chuyển nhà.
Tần Niệm đeo tạp dề, đội mũ, cầm theo công cụ dọn dẹp đi tới chuẩn bị giúp đỡ anh.
Chung cư gần trường học có niên đại khá lâu rồi, bọn họ sẽ mời lao công về giúp dọn dẹp sạch sẽ mặt đất và cửa sổ hộ, nhưng sofa và các đồ gia dụng khác họ cung cấp thì cũng không được dọn dẹp cẩn thận như vậy, cho nên đành phải để bản thân tự động thủ làm.
Tối hôm qua Tần Niệm suy nghĩ cả đêm, cô tin chắc rằng cả đời này Cố Từ hẳn là sẽ chẳng bao giờ ở cái kiểu chung cư quá cũ như thế này, chi phí từ khi anh còn nhỏ đã rất tinh tế rồi, tất cả đều phải chọn trong ngàn vạn thứ tốt nhất. Dọn theo cô tới đây ở, thực sự là quá ủy khuất anh rồi.
Trong lòng có áy náy, vì thế liền cầm theo đống đồ vệ sinh, đi gõ cửa nhà Cố Từ, muốn nhìn một chút xem có thể giúp đỡ gì đó hay không.
Ra mở cửa là một dì lao công.
Thấy Tần Niệm xách theo một đống "trang bị", biểu tình bà chớp mắt liền hơi vi diệu, đang muốn mở miệng thì lại bị thanh âm từ trong nhà truyền tới đánh gãy.
"Ơ? Niệm Niệm! Sao con cũng ở đây?"
Người nói là dì Văn, lúc còn ở thành phố H, dì ấy đã làm bảo mẫu ở Cố gia.
Vẻ mặt bà vui mừng đi tới trước mặt Tần Niệm, một tay còn cầm giẻ lau chưa kịp buông, tay kia quen thuộc kéo lấy cô, không rảnh nghe cô trả lời đã kéo người vào trong nhà: "Niệm Niệm lớn lên thật xinh đẹp!"
Dì lao công hiểu rõ tình hình, cũng cười xấu hổ với Tần Niệm, tránh người ra, sau đó tiếp tục vào nhà dọn dẹp.
Tần Niệm ở nơi xa lạ này gặp được thêm một người quen nữa thì vô cùng cao hứng, khó có khi nhiệt tình, "Dì Văn cũng vậy, càng ngày càng trẻ ~"
"Trẻ cái gì nữa! Mấy năm nay nhàn rỗi không có việc gì làm thì thường đi khiêu vũ với mấy bà bạn, tinh thần cũng sảng khoái hơn cho nên diện mạo cũng thay đổi thôi, ha ha ha." Dì Văn vui tươi hớn hở vỗ vỗ mu bàn tay cô, "Vốn dĩ mấy ngày nay còn lo lắng đến nỗi ngủ không được, con tới đây thì dì an tâm rồi!"
Hả?
Tần Niệm ngây ra, mờ mịt: "Sao thế ạ?"
Dì Văn không đoán được cô sẽ có phản ứng này: "Không phải con biết chuyện nên tới sao?"
"? Con không biết..."
"Lạch cạch" một tiếng, cửa phòng bị kéo ra.
Cố Từ đeo một cặp mắt kính gọng kim loại, khiến cho làn da của anh vừa trắng vừa tinh xảo, đôi mắt hơi rũ, ở dưới thấu kính thì có vẻ quạnh quẽ.
Anh lười nhác giơ tay vẫy Tần Niệm một cái, "Qua đây." Sau đó liền xoay người vào phòng.
Tần Niệm: "..." Anh gọi chó à?
Không đi, em còn biết nổi giận đấy.
Dì Văn vào ngay lúc Cố Từ xuất hiện liền im lặng, thấy Tần Niệm đứng yên nửa ngày không nhúc nhích, bà liền thúc giục: "Thiếu gia gọi con kìa, mau đi đi ~"
Tần Niệm bất đắc dĩ, nắm chặt túi xách nhỏ, cọ tới cọ lui, theo vào phòng.
Sự thật chứng minh, sự lo lắng sợ Cố Từ sẽ ủy khuất của cô, hoàn toàn là buồn lo vô cớ.
Cũng không biết là anh làm thế nào mà trong vòng một thời gian ngắn đã thay hình đổi dạng căn chung cư cũ xưa thành như thế này, tuy rằng không đến mức xa hoa nội liễm, nhưng cũng tới trình độ tinh tế lắm rồi.
Tất cả dụng cụ đều là đồ mới, lấy màu xám lãnh đạm là chủ đạo, trộn lẫn phối hợp thêm với những màu sắc ấm áp nhẹ nhàng khác, bầu không khí trong nhà rất nhu hòa, chỉnh thể khá là tốt, giản lược mà tinh xảo.
Nội tâm Tần Niệm than thở, này đại khái chính là sự khác nhau giữa danh môn và nhà giàu mới nổi đi?
Cô cũng không nghĩ tới chuyện phải cầu kỳ thế này, có thể ở là được rồi.
Bất quá nếu đại lão nguyện ý trang hoàng lại thì cô cũng rất vui lòng giúp đỡ.
Máy tính còn đang mở, trên màn hình là một màn trắng xóa.
Cố Từ sau khi vào phòng liền ngã người xuống sofa lớn bên cạnh, mắt kính đặt ở bên cạnh, chân dài không có chỗ chứa gác ở trên tay vịn sofa. Đôi mắt khép hờ, bộ dáng tùy thời sẽ ngủ ngay lập tức được.
"Anh lại thức đêm viết số liệu sao?" Tần Niệm nhìn qua bố trí trong phòng anh xong, đã hoàn toàn quên mất chuyện mình đang giận dỗi người ta.
Tùy tiện ngồi xếp bằng ở trên thảm, dựa vào bên cạnh sofa, chống đầu xem anh, "Không phải nói 10 giờ sẽ gặp mặt với mấy người Quách Thanh Đằng sao?"
"Ừ..."
"Sao anh còn chưa dậy?"
"Ngủ chút đã."
Tần Niệm nhìn thấy quầng thâm mắt dưới đáy mắt anh, yên tĩnh, đau lòng thả nhẹ tiếng nói: "Vậy em ra ngoài giúp họ trước đây, anh nghỉ ngơi đi."
"Em đi giúp?"
Cố Từ chậm rãi mở mắt ra, mặt mày lười biếng, tiêu cự có chút rời rạc nhìn cô, "Em thì giúp cái gì?"
"Đừng coi thường nhé, em biết làm việc nhà đấy."
"Thuê lao công rồi, không cần em phải làm."
Tần Niệm cũng không chịu từ bỏ, "Nhưng... nhưng mà tự mình làm sẽ cẩn thận hơn chứ."
Cố Từ lĩnh ngộ tới, khóe miệng câu ra một nụ cười kiêu căng: "Lấy lòng anh sao?"
Tần Niệm xấu hổ móc móc sofa, xấu hổ nói: "Anh dọn tới đây ở cùng em, dù sao em cũng phải tỏ ý chút."
"Vậy em đổi phương thức khác để tỏ ý đi?"
"Anh nói xem?"
Đôi mắt anh hơi giật.
"Có người..." Cố Từ kéo dài câu, "Cô ta bắt nạt anh, em có giúp anh không?"
Tần Niệm: "..."
Không phải, đợi chút, em cần tiêu hóa lời nói này đã.
"Em không tin? Hay là không chịu giúp anh?" Anh liếc ngang qua đây, cố tình phiền muộn thở dài, "Khi còn nhỏ em còn đánh nhau vì anh đấy, em thay đổi rồi."
"Không phải, chúng ta bây giờ khác nha..."
Cố Từ không tiếng động nghiêng mặt đi, quay mặt về phía sườn sofa.
"..."
"... Trước tiên em chắc chắn sẽ giúp anh."
Cố Từ lại quay qua, mỉm cười: "Được."
Tần Niệm: "..." Tốc độ đổi sắc mặt này, nhiều năm như vậy, cô vẫn còn chưa thể thích ứng nổi mà.
"Cho hỏi kẻ bắt nạt anh là con người sao? Chuyện anh muốn em làm giúp là chuyện người bình thường có thể tiếp thu sao?"
"Em cảm thấy anh đang bày trò à?"
Tần Niệm quả thực muốn cười, đừng nói cái gì mà bày trò hay không, cô khách khí như vậy cũng không được sao?
Bản thân có tiền án gì tự trong lòng anh không rõ à?
Ấn tượng sâu sắc nhất chính là hồi mới lên lớp 6, không biết sao mà cô bị dụ nói ra, nói sẽ nguyện ý dẫn anh về quê ăn tết.
Sau đó, anh thế nhưng lại theo cô về thật!
Cùng ngày hôm đó, anh thu xếp một cái túi nhỏ, thản nhiên leo lên xe nhà cô, muốn đi theo, làm cho ba cô nhìn ngây cả người...
Năm ấy dượng và dì nhỏ của cô cũng cùng lúc về tới quê, liếc mắt một cái liền thấy Cố Từ.
Lúc ấy dì nhỏ đang nướng thịt BBQ, anh liền vây xung quanh dì ấy. Tay trái một xiên thịt dê, tay phải một xiên mực, cười giống như em bé mặt trời.
Dì nhỏ kinh ngạc: "Đây là đứa nhỏ nhà ai thế? Sao chưa từng thấy qua?"
Cô ba buồn cười xua xua tay, chỉ vào Tần Niệm: "Nhà Niệm Niệm đó."
Cô ấy phẩy phẩy quạt thổi lửa, không nghe rõ, chỉ nhìn thấy tay cô ba chỉ vào cô, cho rằng đó là thật. Vì thế liền ngây ngốc đáp: "À, thì ra là thế ~"
Cố Từ sửng sốt trong chốc lát, lựa chọn lễ phép đáp theo: "Dạ, không sai ~"
Vì thế từ đó về sau, ở dưới quê liền trêu ghẹo, nói cô có một anh chồng từ bé, mới lớp 6 đã dẫn về nhà rồi.
Đại khái cái câu nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được, chính là tư vị này đi.
Cô đã không đếm được số lần mình bị anh hố rồi, mạch não người này rất thần kỳ, thao tác cũng khiến người ta hoa cả mắt, thỉnh thoảng lại hâm hâm làm mấy chuyện khác người, cho nên cô chỉ có thể cẩm thận bảo vệ cái mạng nhỏ.
"... Em hỏi anh trước cơ mà, anh hẳn là nên trả lời câu của em trước chứ?"
Cái tư thái đề phòng kia, nhìn đến mức Cố Từ cũng không nhịn được.
Con cá đã học được cách thông minh hơn rồi, không cắn câu nữa.
"Bắt nạt anh là con người, chuyện nhờ em làm cũng rất đơn giản."
"Vậy anh nói trước đã." Tần Niệm cẩn thận giống như luật sư trong tòa án, kiên quyết lấp kín mỗi một lỗ hổng trong lời nói của anh, "Bao gồm cả chuyện người kia bắt nạt anh thế nào, kể từ đầu tới cuối."
"Nguyên nhân gây ra rất đơn giản, có một bạn học nữ, cậu ta mơ ước anh."
"Phụt... Hự, ừ, ừm, sau đó thì sao?" Tần Niệm vừa định cười, lại bị Cố Từ nhìn đến mức nghẹn trở về, vội vàng ngồi thẳng người, làm ra tư thế chăm chú lắng nghe.
Cố Từ lười phải so đo với cô, thuận tay cuốn một lọn tóc dài của cô, vòng ở trên đầu ngón tay, bắt đầu chậm rãi nói:
"Lúc học lớp 10, anh với An Dương muốn đăng ký tham gia thi đấu người máy. Lúc ấy club trí tuệ nhân tạo của trường chúng ta đặc biệt vắng vẻ, cưỡng ép thêm được đám người tiểu mập mạp vào thì mới đủ năm người, nhưng muốn dự thi thì còn phải thêm một người nữa. Vì thế có một bạn học nữ không biết nghe được tin này từ nơi nào, chủ động tới đăng ký vào club của bọn anh."
Cố Từ cũng không gạt Tần Niệm chuyện gì, trước kia không nhắc tới là vì anh cảm thấy đây chỉ là người râu ria không cần lắm lời. Hơn nữa trời sinh anh đã không có nhiều dục vọng, thích tự một mình tiêu hóa hơn, càng không muốn thể hiện những cảm xúc trái chiều của mình cho cô, cho nên anh cũng rất ít khi chủ động đề cập tới chuyện của mình với cô.
Nhưng, cô hỏi, anh sẽ nói.
...
Đương nhiên, ngay lúc đó, Cố Từ cũng không biết bạn học nữ Hà Thi Vũ kia là chủ đích hướng về anh, thực tế là kiến thức đối với trí tuệ nhân tạo lại dốt đặc cán mai, cũng không hề có hứng thú.
Lúc anh phát hiện ra là lúc club họp nội bộ, Hà Thi Vũ vẫn luôn thất thần nói những chuyện không đâu, một hồi hỏi Cố Từ có muốn uống nước hay không, một hồi lại hỏi anh có đói bụng hay không.
Cố Từ mỉm cười, trực tiếp bảo cô ta không cần tới buổi họp tiếp theo nữa.
Dù sao cũng không cho ra được bất cứ ý kiến gì, có giữ ở lại cũng chẳng có ích lợi.
Sau đó lại tới lúc đăng ký thi, ban tổ chức đột nhiên ra một thông báo, nói là sẽ nới lỏng về vấn đề nhân số tham gia, có thể tăng hoặc giảm một người. Bởi vì có một số nhóm có tới bảy người đều tham dự thiết kế, không thể loại bỏ được.
Cố Từ suy xét đến việc Hà Thi Vũ không tham gia quá trình nghiên cứu và thảo luận, đối với số liệu và kiến thức lý luận cũng không hề biết chữ nào, cho dù có đăng ký dự thi cũng không có biện pháp được thông qua xét duyệt, tiến hành thao tác độc lập. Vì thế dưới tình huống được cô nàng đồng ý liền hủy bỏ tên đăng ký trong danh sách của cô ta.
Kết quả chính là vạn lần không nghĩ tới.
Bọn họ nhất thời chiến thắng, đạt được giải thưởng tập thể và cá nhân, Hà Thi Vũ cứ như vậy bỏ lỡ cơ hội này.
Danh Sách Chương: