Hôm nay Lâm Tứ lái xe đến đây, Ôn Túc An lẳng lặng ngồi trong xe, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, gió thổi tung mái tóc xoăn dài của cô.
Cô không lên tiếng, Lâm Tứ cũng im lặng.
Kỳ thật tâm tình Lâm Tứ cũng đang xao động, muốn lo lắng cho Ôn Túc An nhưng anh biết mình không có tư cách xen vào chuyện của Ôn Túc An và Cố Chính, huống chi quá khứ của họ chỉ có thể do hai người tự quyết định.
Giữa anh và Ôn Túc An luôn có một bức tường vô hình. Anh không biết Ôn Túc An đang nghĩ gì, liệu cô có còn luyến tiếc Cố Chính hay không, liệu cô có tình cảm khác với mình hay không.
Họ có thể nắm tay, ôm và hôn, thậm chí lên giường, nhưng giữa họ không có sự ràng buộc tình cảm.
Xe dừng ở ven đường, Lâm Tứ mở cửa bước xuống, Ôn Túc An ngẩng đầu nhìn anh đi vào hiệu thuốc, mấy phút sau anh bước ra với một túi nhỏ trên tay.
Lâm Tứ lấy trong túi ra một hộp băng cá nhân, kéo tay Ôn Túc An.
Ôn Túc An phát hiện tay mình bị xước, chắc là do quá trình giằng co với Cố Chính vừa rồi.
"Chỉ là vết thương ngoài da một chút thôi, không sao." Ôn Túc An nhìn Lâm Tứ mua một bịch thuốc trị thương, cảm thấy anh đang "chuyện bé xé ra to."
"Xài không hết thì mang về nhà để dự phòng."
Lâm Tứ ngữ khí nhẹ nhàng, dùng cồn sát trùng vết thương cho Ôn Túc An, sau đó lại dán băng cá nhân.
Ôn Túc An nhìn anh xử lý vết thương, do dự không nói, một lúc sau mới mấp máy môi, "Cám ơn."
Lâm Tứ giơ tay, gạt tóc Ôn Túc An, cẩn thận kiểm tra, xác định trên người không có vết thương nào khác mới buông tay.
Bầu không khí trong xe trầm mặc, Ôn Túc An ho nhẹ một tiếng, nói: "Hôm nay họp lớp, tình cờ gặp mặt, cũng không biết hắn có mặt ở đó."
Ôn Túc An cũng không biết tại sao đột nhiên lại giải thích với Lâm Tứ, cô chỉ cảm thấy bị khó chịu khi Lâm Tứ bắt gặp mình đang giằng co với Cố Chính.
Lâm Tứ chỉ nhẹ nhàng ậm ừ, không chút cảm xúc dư thừa. Ôn Túc An nhất thời lại không muốn giải thích nữa, hai người im lặng cho đến khi đến căn hộ của Ôn Túc An.
"Vậy tôi lên trước." Ôn Túc An xách túi lên.
Lâm Tứ đưa thuốc cho Ôn Túc An, không nhịn được, liền nói: "Có việc gì thì gọi cho tôi, đừng ngại. "
Ôn Túc An sửng sốt một chút, sau đó gật đầu, "Được."
Lâm Tứ nhìn Ôn Túc An đi vào tòa nhà, mấy phút sau đèn trên lầu sáng lên, cùng lúc đó điện thoại của anh vang lên một tiếng, là tin nhắn của Ôn Túc An, nói cô đã về đến nhà.
Cửa sổ hạ xuống, Lâm Tứ từ trong ngăn lấy ra một gói thuốc lá, lắc một cái, ngọn lửa bùng lên, đầu thuốc loang lổ những vết đỏ tươi.
Anh hít một hơi thật sâu, làn khói mỏng quyện vào không khí.
Thật ra, vừa rồi khi nhìn thấy Cố Chính dùng sức ôm Ôn Túc An thì trong lòng anh cũng bốc hoả, chỉ muốn tiến lên đánh cho tên cặn bã kia một trận. Anh muốn hỏi Cố Chính, dựa vào cái gì mà dám đến quấy rầy cuộc sống đang ngày một tốt hơn của Ôn Ôn.
Ý nghĩ này vừa nảy ra, Lâm Tứ cảm thấy mình có lẽ thật sự bị điên rồi. Anh có dục vọng chiếm hữu với Ôn Túc An, muốn chen vào sinh hoạt thường ngày của cô, muốn đem bản thân dung nạp vào cuộc sống của cô, nhưng rốt cuộc, anh lại không phải bạn trai của cô.
Anh không là gì cả.
Nếu anh liều mạng động thủ với Cố Chính, liệu Ôn Túc An có nổi giận hay không? Bọn họ dù sao đã ở bên nhau năm năm trời.
Năm năm tình cảm, nói buông liền có thể buông không?
Anh đã từng nghe Cừ Tiểu Chiêu kể chuyện của Ôn Túc An và Cố Chính. Theo lời Cừ Tiểu Chiêu, khi đó Cố Chính chính là tia sáng trong cuộc đời Ôn Túc An, hai người đã cùng nhau vượt qua những tháng ngày vô cùng khó khăn.
Nghĩ đến đây, Lâm Tứ không có dũng khí bước về phía trước.
Anh cho rằng mình thật nực cười. Sống hơn 20 năm, có khi nào anh rụt rè như vậy? Trước kia muốn làm gì thì làm, cho dù biết sẽ bị từ chối cũng sẽ đầy dũng khí đi tỏ tình, nhưng không biết từ khi nào anh lại trở nên cẩn trọng như bây giờ.
Khi đối mặt với Ôn Túc An, anh không dám để lộ tâm tình, cô quá tỉnh táo và độc lập, luôn biết mình muốn gì, cũng đặt ra quy chế mình có thể cho người khác cái gì.
Ôn Túc An cái gì cũng có thể cho anh, trừ tình cảm.
Ngay từ đầu, họ đã thỏa thuận không can thiệp vào đời sống riêng tư của nhau, nếu một trong hai người có người yêu thì sẽ lập tức chấm dứt quan hệ.
Đây là quy tắc của trò chơi, mọi người đều phải tuân theo.
Lâm Tứ cắn điếu thuốc, khẽ cười tự giễu.
Nói một cách dễ hiểu, anh ngày càng không thể khống chế khi thấy cô ở bên cạnh những người đàn ông khác. Càng ngày anh càng muốn nhiều hơn từ cô.
Mẹ kiếp, anh bây giờ không thèm tuân theo luật chơi nữa, ai thèm chơi cái trò chết tiệt này với cô chứ.
Lâm Tứ bực bội rút điếu thuốc trên miệng ném ra khỏi cửa xe, thuốc lá hôm nay không dễ hút chút nào, thật sự rất đắng.
——
Mấy ngày sau, Ôn Túc An và Lâm Tứ không còn gặp nhau thường xuyên nữa, không phải bọn họ cố ý tránh mặt nhau, mà bởi vì hai người bọn họ thật sự bận rộn, không có thời gian quan tâm chuyện khác.
Ngày càng có nhiều người biết đến tiệm xăm của Lâm Tứ, vừa muốn xăm vừa muốn anh thiết kế, dần dần anh và Lương Hạnh bận không kham nổi, đành phải tuyển một người học việc phụ trách tiệm làm những hình xăm đơn giản.
Về phần Ôn Túc An, cô tìm một công việc phiên dịch, không phải để kiếm tiền mà để giết thời gian, cô học khoa ngoại ngữ, thông thạo tiếng Anh và tiếng Đức, khi tốt nghiệp, cô vốn định đi du học rồi trở về Trung Quốc làm một phiên dịch viên. Bây giờ có thể coi như quay trở lại công việc chuyên ngành. Mặc dù đã lâu cô không đụng vào nhưng nền tảng vẫn còn đó.
Khi hai người có thời gian liên lạc với nhau thì đã là một tuần sau, khi chương trình "Hương vị khó quên" do Ôn Túc An ghi hình được phát sóng.
Tập này có Ôn Túc An, đến giờ phát sóng, cô đã chờ trước TV từ rất sớm.
Nửa đầu của chương trình là một số công việc chuẩn bị trước khi mở cửa kinh doanh, Ôn Túc An phì cười khi nhìn thấy công chúa nhỏ Giang Thu Hiểu ngồi xổm dưới đất để nhặt rau và sơ chế nguyên liệu.
Một phần ba thời lượng chương trình đi qua, bắt đầu vào đoạn kinh doanh buôn bán.
Những vị khách đầu tiên đến dùng bữa là một gia đình, không khí rất ấm cúng và vui vẻ. Sau đó đến lượt Ôn Túc An, nhạc nền đột ngột thay đổi, ống kính bắt đầu từ đôi giày cao gót, sau đó là tà váy dài nữ tính, cuối cùng dừng lại ở đôi môi đỏ mọng.
Khá lắm, rất giật gân
Sau cùng, khuôn mặt của Ôn Túc An cũng xuất hiện trên màn hình. Cô nhướng mắt quan sát bản thân trong TV, mọi thứ đều hoàn hảo.
Kể từ khi chương trình bắt đầu phát sóng, ngoại trừ một số khách mời là người nổi tiếng, rất khó để bắt gặp những người có ngoại hình đẹp, hiếm khi có một khách mời nghiệp dư ưa nhìn như vậy, không chỉ trong nhà hàng mà ngay cả khán giả xem TV cũng kinh ngạc.
Nhà sản xuất thật lợi hại, đào đâu ra một mỹ nhân như vậy?
Một phút sau, mọi người liền có câu trả lời.
"Chị Ôn"
"Thu Hiểu"
"Thu Hiểu, hai người quen nhau sao?"
"Vâng, đây là chị gái siêu xinh đẹp mà tôi đã từng kể cho mọi người."
"Chà, tôi còn tưởng một người nổi tiếng nào đó ghé đến."
"Quá khen ạ."
Cư dân mạng than thở, dạo này người đẹp chỉ toàn chơi với người đẹp.
Ôn Túc An đặc biệt lên Weibo xem tin tức, sau khi thấy có nhiều người khen mình xinh đẹp liền cảm thấy thỏa mãn vui vẻ.
Phụ nữ nào mà không thích được khen ngợi.
Lúc này điện thoại vang lên, Ôn Túc An liếc mắt, là Lương Hạnh gọi tới.
Ôn Túc An nghe máy.
"A, em Ôn quả thật rất xinh đẹp."
Ôn Túc An muốn đính chính không cho cậu ta gọi là "em Ôn" nữa, nhưng vì quá cao hứng vì lời khen thành khẩn nên tạm thời bỏ qua.
"Ngày đầu tiên nhận ra sao?"
"Không không không không, trước đây chỉ nghĩ em Ôn là cô gái hàng xóm xinh đẹp thôi, giờ mới nhận ra em Ôn xinh đẹp không thua gì minh tinh, tôi sẽ bình chọn cho cô. "
Ôn Túc An cười cười, "Tôi có đi thi hoa hậu đâu mà bình chọn?"
"Thật đáng tiếc. Nhan sắc như vậy lại không thi hoa hậu."
Ôn Túc An bật cười thành tiếng, tuy rằng có chút cường điệu, nhưng là không có ác ý.
"Mấy người cũng đang xem à?" Ôn Túc An giỡn xong, cuối cùng cũng nghiêm túc lại. Trước đây cô có nhắc tới ngày phát sóng, nhưng mọi người gần đây đều bận rộn, chắc gì đã nhớ đón xem.
Lương Hạnh làm ra vài động tĩnh, sau đó tiếng TV truyền vào điện thoại ngày càng to hơn.
"Ừ, vừa đến 8 giờ A Tứ đã giục tôi mở TV, còn tưởng có chuyện gì, sau đó mới nhớ ra hôm nay có chương trình của bà chủ Ôn."
Nghe thấy tên Lâm Tứ, Ôn Túc An ngạc nhiên, "Anh ấy cũng xem?"
"Đúng vậy, còn xem rất nghiêm túc. Vừa rồi còn dùng điện thoại chụp hình cô trên TV, giống như một thiếu niên đu idol... Này, sao anh đánh tôi?!"
"Tại cậu lắm mồm."
Giọng Lâm Tứ từ đầu bên kia điện thoại truyền đến, Ôn Túc An cong môi cười.
"Tôi nói sai sao? Anh dám làm không dám nhận, xấu hổ làm gì, này, có muốn nói chuyện với idol không?"
Ôn Túc An lập tức thấy căng thẳng.
Sau khi chờ khoảng bốn, năm giây, điện thoại đã được chuyển sang một người khác.
"Lâm Tứ?"
"Là tôi"
Ôn Túc An đổi tay cầm điện thoại.
"Anh đang xem chương trình của tôi à?" Mẹ kiếp, không phải cô đã hỏi câu này rồi sao?
Lâm Tứ cười: "Đang xem, cảm thấy so với các nữ minh tinh trong đó thì cô còn đẹp hơn."
"Đẹp hơn Thu Hiểu luôn à?"
"Tôi nghĩ trông em đẹp hơn cô ấy."
"Nhưng tôi nghĩ cô ấy trông đẹp hơn."
"Tôi nghĩ em đẹp hơn."
Ôn Túc An nhắm mắt lại, tại sao cô lại nói với Lâm Tứ một chủ đề vớ vẩn như vậy, nhưng mà, những lời anh nói cũng khá dễ nghe.
Đã lâu không gặp, Lâm Tứ rất nhớ cô, buột miệng: "Tối nay gặp nhau nhé?"
Giao tiếp giữa bọn họ vẫn luôn thẳng thắn, không có quá nhiều điều kiêng kỵ, Ôn Túc An đáp: "Một lát tôi muốn ghé qua quán."
"Được, tôi tới tìm em."
——
Ôn Túc An trong thời gian này không đến 【Sầu Nhiên】để kiểm tra tình hình kinh doanh, mặc dù vậy, có Mai Túc ở đây nên cô cũng yên tâm.
【Sầu Nhiên】luôn là một lựa chọn không tệ cho những người chỉ muốn tìm một nơi nghe nhạc và uống rượu đơn thuần.
Mai Túc đang ngồi ở quầy bar, khóe mắt thoáng nhìn thấy một bóng người quen thuộc, quay đầu lại thì thấy đúng là Ôn Túc An.
"Chị Ôn" Mai Túc vẫy tay với Ôn Túc An.
Ôn Túc An đi tới xoa đầu Mai Túc, "Ừ, bạn nhỏ Mai Túc."
Ôn Túc An hỏi Mai Túc về tình hình kinh doanh gần đây của quán bar, xem có chuyện phiền phức nào không, cũng may mấy ngày nay tương đối bình yên, không có rắc rối nào.
"Mà này," Mai Túc chợt nhớ ra điều gì đó, cô kéo Ôn Túc An vào trong, sau đó chỉ vào một người trên ghế dài, hỏi: "Kia có phải bạn trai cũ của chị không? Ngày nào anh ta cũng đến đây, còn uống rất nhiều rượu."
Ôn Túc An nhìn sang, mặc dù ánh sáng lờ mờ nhưng cô vẫn nhận ra đó là Cố Chính.
Người đàn ông này thực sự là âm hồn bất tán.
"Đừng quan tâm đến anh ta, em cứ làm việc của mình đi."
"Vâng"
Nếu là trước đây, Ôn Túc An có lẽ sẽ tìm người ném Cố Chính ra ngoài, đánh chomột trận tơi bời, nhưng bây giờ là xã hội pháp trị, lại là chỗ cô kiếm tiền, cô không muốn vì một kẻ cặn bã mà ảnh hưởng việc kinh doanh, vì vậy nhắm mắt bỏ qua.
Nhưng Cố Chính dường như không muốn bị Ôn Túc An ngó lơ, sau khi phát hiện Ôn Túc An đến, anh ta lập tức đứng dậy đi về phía cô.
Mùi khói thuốc và rượu từ phía sau phả tới, Ôn Túc An né sang một bên, tránh cho Cố Chính đụng vào.
"An An..."
Cố Chính lảo đảo ngã xuống quầy bar.
Ôn Túc An lạnh lùng nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: "Anh tự đi hay muốn tôi gọi người tới kéo anh đi?"
"Ôn Túc An, en đừng như vậy." Cố Chính vươn tay kéo cô, Ôn Túc An lui về phía sau hai bước, không cho anh ta chạm vào người.
"Tôi cảm thấy những gì tôi nói lần trước đã đủ rõ ràng. Nếu anh còn tiếp tục, tôi sẽ báo cảnh sát anh đang quấy rối tôi."
Cố Chính uống rượu xong cũng không tỉnh táo lắm, chỉ cảm thấy Ôn Túc An chỉ đang cáu kỉnh, dù sao trước đây cũng nhiều lần giận dỗi, chỉ cần anh ta dỗ ngọt cô là được.
Cố Chính tiến lên vài bước, vươn tay về phía Ôn Túc An, "Đừng nóng nảy với anh, về nhà rồi chúng ta nói chuyện được không..."
"Bộp"
Còn chưa đụng được người Ôn Túc An thì tay anh ta bị ai đó đánh mạnh, ngay sau đó, cổ áo bị xiết chặt, cả người bị quăng xuống mặt bàn, phát ra tiếng vang thật lớn.
Lâm Tứ tràn đầy địch ý, một tay nắm chặt cổ áo Cố Chính, dễ dàng ấn anh ta trên bàn. Trước nay anh chưa từng tức giận như vậy, trên người toả ra cảm giác áp bách đến đáng sợ.
"Bạn gái tôi bảo anh biến ra ngoài, anh không hiểu tiếng người sao?"
Danh Sách Chương: