• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi người kinh hãi chạy ra từ cửa hành lang, sân chung cư chẳng mấy chốc đã đầy người, Lâm Tứ nhìn xung quanh cũng không thấy Ôn Túc An đâu.

Anh lại lấy điện thoại di động gọi cho Ôn Túc An, nhưng cũng giống như những cuộc gọi trước, không ai bắt máy.

Lâm Tứ từng tra cứu số liệu trận động đất Ôn Túc An trải qua, trận động đất đó, toàn bộ khu vực động đất có hàng vạn người thương vong, tâm chấn trong nháy mắt biến thành đống đổ nát. Lâm Tứ chưa từng trải qua động đất, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh của trận thiên tai đó từ ​​những hình ảnh và video.

Trước thiên tai bất ngờ như lúc này, suy nghĩ đầu tiên của Lâm Tứ không phải làm sao chạy trốn, mà là đi tìm Ôn Túc An.

Anh sợ cô sẽ hoảng loạn.

Trên hành lang vẫn có dòng người chạy tới, bảo an của chung cư đang sơ tán đám đông, Lâm Tứ ngược dòng người xông vào liền bị bảo an ngăn lại.

"Này, hiện tại anh không thể đi vào! Rất nguy hiểm!"

Lâm Tứ hất tay người bảo vệ ra, hét lớn: "Bạn gái tôi còn ở bên trong!"

Thang máy không hoạt động, Lâm Tứ vừa chạy lên cầu thang vừa gọi Ôn Túc An, trong dòng người chạy xuống tìm kiếm Ôn Túc An, mãi đến tầng 12 vẫn chưa thấy cô.

Sợ hãi, lo lắng, căng thẳng, tất cả những cảm xúc tiêu cực này tràn ngập trong lòng, Lâm Tứ chạy tiếp lên tầng 13, đến trước cửa nhà cô thì dừng lại.

"Ôn Túc An!" Lâm Tứ gõ cửa hai lần cũng không có người trả lời, liền cúi đầu nhập mật khẩu, nhưng bởi vì bối rối mà nhập sai hai lần, mãi đến tận lần thứ ba cửa mới mở ra.

"Ôn Túc An!"

Lâm Tứ vội vàng chạy vào nhà, nhìn thấy dưới sàn phòng khách có một cái đèn chùm đã vỡ nát, mấy chậu cây xanh mọng nước Ôn Túc An đặt ở bệ cửa sổ cũng rơi xuống đất tung toé, Lâm Tứ trong lòng trầm xuống, bước nhanh vào phòng ngủ.

Cảnh tượng tiếp theo khiến tim anh nhói lên đau đớn.

Dưới góc phòng, Ôn Túc An chân trần dựa vào tường, cuộn tròn thành một quả cầu nhỏ, ôm chặt lấy đầu, toàn thân run rẩy, khẽ nức nở.

Lâm Tứ vòng qua đống kính vỡ, đi tới ôm Ôn Túc An vào lòng, người trong lòng anh kêu lên, vô thức vùng vẫy.

"Là anh! Ôn Ôn, anh là Lâm Tứ."

Ôn Túc An đại khái hiểu anh nói gì, bởi vì giây tiếp theo cô đẩy anh ra, khàn giọng nói: "Lâm Tứ, có động đất, chạy đi..."

Lâm Tứ không thể diễn tả cảm xúc của mình, chỉ mới nghe câu đó thôi mà mắt anh đã đỏ hoe.

Anh ôm chặt Ôn Túc An, làm tư thế che chở cho cô, "Không sao, đừng sợ, có anh ở đây."

Người trong lòng còn giãy giụa muốn đẩy anh ra, giọng nói mang theo tiếng khóc thống thiết, cô nắm lấy quần áo của anh, "Chạy đi, anh chạy mau lên, đưa mẹ em ra ngoài, đưa bà ấy ra ngoài, van xin anh..."

Từng lời nói, từng giọt nước mắt của cô như xé nát trái tim Lâm Tứ, khiến anh đau đớn không thể nói với Ôn Túc An rằng đã mười tám năm rồi, cũng không thể nói với cô rằng mẹ cô đã qua đời từ ​​lâu.

Động đất đã ngừng, nhưng bọn họ vẫn ôm nhau dựa vào góc tường, anh che đầu cho cô, cô ôm chặt lưng anh. Lâm Tứ bây giờ đã hiểu tại sao mẹ cô đã dùng tính mạng của mình để bảo vệ Ôn Túc An.

Nếu là anh, anh cũng sẽ không chút do dự bảo vệ cô, cho dù phải đánh đổi tính mạng.

——

"Vào lúc 10:48 sáng nay, một trận động đất với cường độ 6,0 độ Richter đã xảy ra ở thành phố Huệ Vân. Cơn dư chấn cũng ảnh hưởng đến các thành phố lân cận như Thanh Trấn, Vân Kỳ, và Vụ Thành.

Thành phố Huệ Vân cách Vụ Thành không xa, nên trận động đất này cũng có ảnh hưởng nhất định đến Vụ Thành. May mắn là thương vong không nhiều, các tòa nhà cũng không bị hư hại trên diện rộng, chỉ có một số doanh nghiệp phải đóng cửa.

Cừ Tiểu Chiêu sau khi ổn định liền chạy tới xem tình hình của Ôn Túc An.

Vì sợ dư chấn, Lâm Tứ không để Ôn Túc An ở nhà mà đưa cô đi cấp cứu.

"Ôn Túc An." Cừ Tiểu Chiêu ngồi xổm trên mặt đất, ôm Ôn Túc An đang ngồi trên ghế sô pha, lập tức nước mắt của cô rơi xuống.

Tình hình của Túc An bây giờ đã tốt hơn trước, cũng không còn mông lung giữa quá khứ và hiện tại nữa, cô giơ tay ôm lấy Cừ Tiểu Chiêu, vỗ vỗ lưng an ủi bạn mình.

"Không sao, đừng sợ."

Cừ Tiểu Chiêu nước mắt giàn giụa, "Tôi không sao, một chút cũng không sợ!"

Ôn Túc An nhẹ giọng nói: "Cậu đang khóc kìa."

Cừ Tiểu Chiêu sửng sốt nửa giây, sau đó dùng sức lau nước mắt, "Tôi lo lắng cho cậu, để tôi xem cậu có bị đau hay không?"

Ôn Túc An lau nước mắt trên cằm, lắc đầu, "Tôi không sao."

Lúc đầu cô còn có chút bối rối, hiện tại đã bình thường trở lại, có thể thấy Ôn Túc An tuy bề ngoài điềm tĩnh nhưng tâm trạng vẫn âm trầm, ít nói, không muốn mở lòng với ai.

Lâm Tứ tìm một vòng bên ngoài mới tìm được một quán ăn còn mở cửa, nhanh chóng mua vài món trở về.

Tầng 1 của tiệm xăm có mấy người đang đứng, Lương Hạnh và La Tử Huy cũng kinh hãi ngồi bên cạnh, Lâm Tứ nghiễm nhiên trở thành người duy nhất bình tĩnh, gọi bọn họ đến ăn tối.

"Ôn Ôn." Lâm Tứ sờ mặt Ôn Túc An, hạ giọng nói, "Đói bụng không, ăn một chút gì đó được không?"

Ôn Túc An quả thật không có tâm tình ăn uống, nhưng thấy Lâm Tứ lo lắng nên đành gật đầu đứng dậy ăn cơm.

Biết quá khứ của Ôn Túc An, mọi người rất quan tâm đến cô, Lương Hạnh còn đặc biệt mang cho Ôn Túc An một cốc sữa nóng để cô bình tĩnh lại.

Vốn tưởng rằng có thể để Ôn Túc An nghỉ ngơi buổi chiều, không ngờ trải qua chuyện như vậy. Ôn Túc An vẫn còn khí lực gọi hỏi thăm từng nhân viên của quán, sau khi xác nhận mọi người đã ổn thì cho họ nghỉ hẳn ba ngày để lo việc nhà.

Hơn nữa, cả buổi chiều Ôn Túc An nghe điện thoại không ngớt. Lúc đầu là của bà nội Ôn, bà là người hiểu rõ nhất tình trạng của Ôn Túc An, tiếng khóc của bà khiến Ôn Túc An xúc động, cuối cùng Lâm Tứ đành phải nghe điện thoại, an ủi bà.

Nghe điện của bà nội gọi xong thì Ôn Chí Bình cũng gọi đến, Ôn Túc An do dự một chút vẫn bắt máy.

Ôn Chi Bình rất lo lắng cho tình hình của Ôn Túc An, hình như định bay đến Vụ Thành ngay trong đêm, Ôn Túc An liền ngăn lại, nói rằng mình không sao, đừng quá lo lắng.

Sau khi cùng Ôn Chi Bình nói chuyện, Ôn Túc An tâm tình có chút phức tạp, thật ra cô biết Ôn Chi Bình rất thương mình, cho dù giữa hai người có bao nhiêu mâu thuẫn thì cô cũng không thể phủ nhận sự thật này. Tuy vậy, cô vẫn không thể tha thứ cho những chuyện ông đã làm với mẹ con cô.

Khi xúc động, cô sẽ nghĩ đến người mẹ đã chết trong trận động đất ấy, nghĩ đến đây, cô cảm thấy Ôn Chi Bình quan tâm cô chỉ vì ông ấy đang áy náy.

Sau khi cúp điện thoại, Ôn Túc An đi đến bên cạnh cửa sổ, lẳng lặng nhìn ra ngoài.

Một lúc sau, nhiệt độ trên đỉnh đầu phả xuống, phía trên truyền đến giọng nói của Lâm Tứ, "Em có muốn đi ngủ một lát không?"

Ôn Túc An lắc đầu, "Ngủ không được."

Vừa nhắm mắt lại, hình ảnh trận động đất mười tám năm trước lại hiện lên trong đầu cô, những ký ức năm xưa tưởng chừng đã buông bỏ lại bị một trận động đất bất ngờ lần này đánh thức.

Cô không thể quên được.

Chiều nay Lâm Tứ vẫn luôn ở bên Ôn Túc An, cô không nói, anh cũng không lên tiếng, nhưng chỉ một sự bầu bạn đơn giản như vậy cũng khiến Ôn Túc An yên tâm hơn, ít nhất là không còn cảm giác sợ hãi.

Buổi tối, La Tử Huy và Cừ Tiểu Chiêu đều trở về nhà, Lương Hạnh cũng về phòng nghỉ ngơi, Ôn Túc An không dám lên lầu hai, Lâm Tứ liền mở thêm một cái giường xếp để cùng cô ngủ ở tầng một.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Trấn Hồn

2. [Bác Quân Nhất Tiêu H] Am Môn

3. [Bác Quân Nhất Tiêu] Tiểu Trang

4. Lâm Hạ - Bạch Lạc

=====================================

Cả ngày mệt mỏi, Lâm Tứ liền dỗ Ôn Túc An sớm nghỉ ngơi.

Đêm khuya, nhiệt độ hạ thấp, Lâm Tứ tỉnh lại vì lạnh, theo bản năng đi tới giúp Ôn Túc An đắp chăn, sờ sờ, lại phát hiện trên giường trống không.

Lâm Tứ lập tức bừng tỉnh, từ trên giường ngồi dậy.

Anh vội vàng xuống giường, đang định đi tìm thì chợt thấy có người đứng ngoài sân.

Anh thở phào nhẹ nhõm.

"Sao lại tỉnh rồi?" Lâm Tứ đi ra đắp chăn mỏng lên cho Ôn Túc An, "Buổi tối lạnh, đừng để bị cảm."

Ôn Túc An quay đầu nhìn, "Em đánh thức anh sao?"

"Không có."

Lâm Tứ nhìn Ôn Túc An một chút, phát hiện trên trán cô có một tầng mồ hôi mỏng, sắc mặt không tốt lắm, Lâm Tứ căng thẳng, sờ trán cô, "Em sốt rồi."

Ôn Túc An nói không phải.

Lâm Tứ hai tay nâng khuôn mặt Ôn Túc An, dưới ánh trăng nhìn cô, một lúc sau mới nhẹ giọng hỏi: "Em gặp ác mộng sao?"

Ôn Túc An ánh mắt run lên, trầm mặc không nói.

Lâm Tứ ôm Ôn Túc An vào lòng, nhẹ giọng an ủi.

Đây là phản ứng lâm sàng của chứng rối loạn căng thẳng hậu sang chấn, trong đó những nội dung liên quan đến sang chấn liên tục xuất hiện trong ký ức hoặc giấc mơ, Ôn Túc An không nói gì, Lâm Tứ cũng đoán được cô đã mơ thấy gì.

Trong trường hợp này, an ủi đơn giản bằng lời nói không có bao nhiêu tác dụng, hơn nữa Lâm Tứ cũng không phải người biết dỗ ngọt, chỉ có thể ở bên cạnh cô, ít nhất để Ôn Túc An khi sợ hãi thì có thể dựa vào mình.

Ôn Túc An dựa vào trong lòng Lâm Tứ, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh, trái tim bị ác mộng quấy rầy dần dần bình tĩnh trở lại.

Lâm Tứ luôn có năng lực này, có thể cho người ta cảm giác an toàn vô hạn, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, Ôn Túc An đã dám để người đàn ông mới gặp một lần đưa cô về nhà, cô luôn cảm thấy Lâm Tứ sẽ không làm tổn thương cô.

"Lâm Tứ, em muốn hút thuốc."

Lâm Tứ liếc nhìn cô, không nói gì, vào phòng lấy ra một bao thuốc, thuốc lá cho nam giới mạnh hơn thuốc lá cho phụ nữ rất nhiều. Ôn Túc An đã lâu không động đến thuốc lá, vừa rít hơi đầu tiên thì bị sặc.

"Hút không được thì đừng hút." Lâm Tứ nhíu mày, định rút điếu thuốc lại thì Ôn Túc An né ra.

Ôn Túc An cảm thấy khó chịu, chỉ muốn giải tỏa bằng cách này, Lâm Tứ lẳng lặng chiều theo cô, hai người cứ như vậy đứng trong sân một lúc.

Điếu thuốc hút được một nửa, cô không muốn hút nữa, Lâm Tứ nhận lấy, cắn một hơi trong miệng.

Ôn Túc An ngẩng đầu nhìn anh.

Nhớ lại trận động đất vào buổi sáng, Ôn Túc An vẫn còn vương vấn nỗi sợ hãi. Khi động đất xảy ra, cô vẫn đang nằm trên giường, thành giường trong tích tắc rung chuyển, cô vội bật dậy trốn vào một góc, mọi thứ xung quanh đều biến mất trong tầm mắt. Cả căn nhà rung lắc, đèn chùm trên trần nhà vỡ loảng xoảng, ký ức tuổi thơ ùa về trong tâm trí Ôn Túc An, xen lẫn tiếng la hét hoảng loạn từ bên ngoài.

Giờ khắc đó, cô chỉ cảm thấy hô hấp dồn dập, toàn thân không có khí lực, muốn chạy nhưng căn bản không bước được một bước.

Không biết bao lâu sau, cô mơ hồ thấy có người chạy về phía mình, giống như năm đó mẹ cô tránh khỏi bức tường đổ, lao về phía cô, sau đó cô rơi vào một vòng tay ấm áp.

Lần này cô cũng nghe được câu tương tự.

"Không sao đâu, đừng sợ, có anh đây."

Ôn Túc An không biết Lâm Tứ từ đâu mà có dũng khí bất chấp an nguy của bản thân chạy đến bên cô, đột nhiên cô cảm thấy hình như mình đã đánh giá thấp tình cảm Lâm Tứ dành cho mình.

Ánh mắt tối sầm, Ôn Túc An khàn giọng nói: "Lâm Tứ."

"Ừm?"

"Anh thích cái quái gì ở em vậy?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK