Tần lão phu nhân rời đi rồi, Thượng Lâm Uyên mới nhìn Tần Dao cất tiếng khuyên nhủ:
- Quận chúa, lão phu nhân nói rất có lý. Quận chúa thân kiều thể quý, thật sự không thể dấn thân vào nguy hiểm được. Cô yên tâm đi, cho dù thế nào ta vẫn sẽ cứu A Ly ra ngoài.
- Được rồi, ta không đi là được chứ gì?
Thượng Lâm Uyên nghe lời này thì mới yên tâm, đợi hắn ta cùng Dạ Huyền đi khỏi thì Tần Dao mới bắt đầu thu thập hành lý. Thúy Lan sợ đến phát khóc, kéo lấy tay Tần Dao nài nỉ:
- Quận chúa, người đừng đi mà. Lão phu nhân sẽ đánh chết nô tỳ mất.
Tần Dao dừng động tác, cô ngẫm nghĩ một lúc thì đưa ra đề nghị:
- Chi bằng ngươi đi cùng ta, đến khi về ta sẽ thay ngươi nhận tội. Tổ mẫu rất thương ta, hơn nữa người tâm hướng phật chắc không nỡ đánh chết ngươi đâu.
Thúy Lan mếu máo, nàng thật sự khổ quá mà. Quận chúa cứ luôn làm theo ý mình, đã vậy còn không biết sợ nữa. Nàng níu tay Tần Dao, nói với vẻ mặt đáng thương.
- Chúng ta không đi có được không?
- Không được, nếu bắt ta ở đây chờ tin tức thì giết ta cho rồi.
Thúy Lan biết có khuyên cũng không khuyên được, chỉ đành cắn môi cất giọng đe dọa:
- Quận chúa mà trốn thì nô tỳ sẽ báo với lão phu nhân. Tóm lại nô tỳ không thể để quận chúa đi mạo hiểm được.
Tần Dao sững sờ, tiểu nha hoàn này cũng thật cứng rắn. Cô ném đồ đạc lên giường, cất giọng chán nản:
- Thôi vậy, ta không đi nữa.
Thúy Lan không ngờ lại có tác dụng, mừng rõ nói:
- Quận chúa yên tâm đi, bằng hữu của người sẽ an toàn.
- Mong là vậy. Ta mệt rồi, ngươi ra ngoài đi.
Thúy Lan hành lễ rồi rời đi.
Tần Dao ngủ đến nửa đêm thì tỉnh lại, cô cẩn thận thu xếp hành lý rồi mở cửa chạy ra sau hậu viện. Tần Dao trước nén bộc hành lý ra, sau đó mới lấy thang trèo lên tường. Còn đang loay hoay không biết xuống thế nào, một giọng nói trầm ấm đột ngột truyền đến:
- Ta biết nàng sẽ không ngoan ngoãn như vậy mà.
Tần Dao giật mình, bước hụt chân ngã từ trên tường xuống. Cô xem như lần này xong đời, cao thế nào không chết cũng tàn phế. Tần Dao nhắm mắt, phó mặc bản thân cho số phận. nhưng thay vì một cơn đau như trong tưởng tượng thì lại là một cái ôm ấm áp. Tần Dao hé mắt, thấy gương mặt ngập ý cười của Dạ Huyền thì an tâm thở ra:
- May quá, hù chết ta.
Cô bò dậy từ trong lòng Dạ Huyền, bắt đầu phủi bụi bặm trên y phục. Dạ Huyền nhìn bộ dạng lấm lem của cô mà bất lực thở dài:
- Nàng xem nàng đi, đúng là không yên tĩnh phút nào.
Tần Dao đeo hành lý lên, cười gượng:
- Ta chỉ là lo lắng A Ly nên mới trốn ra đây. Tần Vương điện hạ, ta biết ngài là người tốt bụng. Ngài có thể giúp ta giữ bí mật không?
- Không.
Dạ Huyền đáp rất dứt khoát, hắn điểm huyệt đạo của Tần Dao rồi vác lên vai đi vào Hậu Phủ. Tần Dao tức đến gương mặt biến dạng, hét lên:
- Dạ Huyền, ngài thật xấu xa. Mau thả ta ra…
Tiếng hét của Tần Dao thành công đánh thức cả Hầu Phủ. Tần phu nhân được nha hoàn dìu ra ngoài, thấy con gái bị khi dễ thì có chút tức giận:
- Vương Gia, hơn nửa đêm ngài vác nhi nữ nhà ta trên vai là muốn làm gì?
Tần lão phu nhân đứng phía sau, nhìn về phía Tần Dao hừ khẽ:
- Con là muốn ta mang con xích lại mới chịu thôi đúng không?
Tần Dao nghe thấy giọng của tổ mẫu thì im lặng, Tần phu nhân khó hiểu nhìn cô:
- Dao Nhi, đây là chuyện gì?
Không để Tần Dao lên tiếng Tần lão phu nhân đã lên tiếng cắt ngang:
- Ta sẽ nói với con sau. Người đâu, đưa quận chúa về phòng canh chừng cẩn thận. Không có lệnh của ta không được cho nó bước chân ra ngoài.
Đám gia nhân đáp lời rồi tiến lên định tiếp Tần Dao từ trên tay Dạ Huyền, nhưng hắn chỉ tránh đi cất giọng vô cảm:
- Để ta đưa nàng ấy về.
Hắn nói xong thì hướng sương phòng của Tần Dao mà bước. Tần phu nhân vốn muốn nói gì đó nhưng lại bị nha hoàn bên cạnh kéo lấy. Ai chẳng biết Tần Vương tính cách cổ quái, tốt nhất là không nên chọc giận hắn.
Tần lão phu nhân cũng nhìn ra sự lo lắng của con dâu, hắng giọng:
- Con theo ta vào đây một lát.
Tần phu nhân cúi đầu, ngoan ngoãn đi theo Tần lão phu nhân vào trong.
Dạ Huyền đem Tần Dao đặt lên giường, hắn nhìn thấy cô tức giận thì bất đắc dĩ nói:
- Ta biết nàng không vui, nhưng chuyện này ta không thể theo ý nàng được. Nơi đó hung hiểm trùng trùng, nàng vẫn là không nên đi.
- Ta tin tưởng ngài sẽ giúp ta, không ngờ ngài lại là loại người như vậy. Ngài đi đi, ta không muốn nhìn thấy ngài nữa.
Dạ Huyền rót cho cô tách trà, cười làm lành:
- Được rồi, tức giận hại thân. Nhưng nàng thử nghĩ mà xem, nàng rời đi sẽ liên lụy đến tỳ nữ thân cận mình. Tần lão phu nhân cho dù hướng phật nhưng cũng sẽ không bỏ qua đâu.
Tần Dao nghe vậy thì trợn tròn mắt, hung hăng chất vấn Dạ Huyền.
- Lời ta nói với Thúy Lan ngài đều nghe thấy? Hứ, đường đường là Tần Vương của Đại Ấn lại ẩn nấp ở khuê phòng nữ nhi nghe lén, còn ra thể thống gì?
- Ta không nghe lén mà đường đường chính chính nghe thấy.
Tần Dao quay mặt đi, từ chối nhìn Dạ Huyền. Cô ngẫm lại hành vi của mình, đúng là có chút quá đáng. Lỡ như Tổ Mẫu tức giận, cho dù không đến mức đánh chết nhưng Thúy Lan cũng sẽ bị phạt nặng. Cô thật ích kỷ, chỉ biết nghĩ đến mình.
Dạ Huyền thấy Tần Dao buồn bã, có chút không nỡ:
- Được rồi, nàng đừng nghĩ nữa. Cứ tin ở Thượng Lâm Uyên đi. Hắn dù bỏ mạng cũng sẽ không để Lan cô nương có chuyện gì đâu.
- Lâu Nguyệt Cung nông sâu thế nào chúng ta không biết, lỡ như…
Dạ Huyền ôm lấy má Tần Dao, cất giọng trấn an:
- Yên tâm, ta có quen với vài người trên giang hồ. Những gì nên biết và không nên biết của chúng ta đều nắm rất rõ. Nàng cứ ngoan ngoãn ở đây đi, nội trong mười ngày ta sẽ đem người bình yên lành lặn đến đây gặp nàng.
Tần Dao gật đầu, hiện tại cũng chỉ có thể chờ tin thôi. Nếu cô có một chút bản lĩnh thì tốt quá, sẽ không cần phải bất lực đứng nhìn.
Từ Hầu Phủ đi ra, sắc mặt Dạ Huyền hoàn toàn thay đổi. Vệ Lân đã đợi sẵn ở góc đường, vừa nhìn thấy hắn xuất hiện thì chấp tay hành lễ:
- Chủ tử, mọi thứ đã sẵn sàng.
Dạ Huyền trèo lên xe ngựa, cất giọng vô cảm:
- Đi thôi, đến Dược Vương Cốc một chuyến. Lão hồ ly này đúng là mất hết nhân tính. Còn không nhanh lên chỉ e Lan Ly lành ít dữ nhiều.
Vệ Lân đáp một câu rồi hạ lệnh xuất phát, chiếc xe ngựa cứ thế rời khỏi kinh thành.
Danh Sách Chương: